Về vấn đề Trần Tể đưa ra, nói thật Thẩm Nghi cũng đã tự hỏi bản thân rồi, và tới cuối cùng, hắn cũng nghĩ thông một chuyện.
Có biện pháp giải quyết khác hay không? Đáp án là không có.
Nếu hắn trực tiếp buông tay mặc kệ, bách tính trong thôn này sẽ chết, dù sao cũng là chết, thế cục khó giải, vậy chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, cần gì phải tự tìm phiền não?
So với dùng mấy lời nói dạng như "lấy đại cục làm trọng", “nhẫn nhịn nhất thời sóng êm bể lặng” để gây mê chính mình, còn không bằng thu thập nhiều thọ nguyên của yêu ma một chút, tới tăng cường thực lực bản thân, chờ đến thời điểm một con súc sinh nào đó dám vươn móng vuốt tới, dứt khoát cho một đao chém chết là xong!
...
Đến đây, Thẩm Nghi lại nhớ tới thọ nguyên của yêu ma, thu hoạch lần này có chút phong phú.
【Cẩu yêu đã khai trí, chưa vào sơ cảnh, tổng thọ 145, còn thừa 59 năm, hấp thu xong 】
【Cẩu yêu đã khai trí, chưa vào sơ cảnh, tổng thọ 152, còn thừa 61 năm, hấp thu xong 】
【 Cẩu yêu chưa khai trí, tổng thọ 80 năm, còn thừa 79 năm, hấp thu xong. 】
【 Thọ nguyên của yêu ma còn lại: 199 năm 】
【 Thọ nguyên của bản thân còn thừa: 1 năm 】
"Còn thay ta gom góp cho tròn, tổng cộng lại là vừa vặn hai trăm năm."
Nhưng tạm thời Thẩm Nghi còn chưa nghĩ ra, kế tiếp nên ném thọ nguyên của yêu ma về hướng nào.
Là tiếp tục gia tăng Phục Yêu Đao Pháp, lấy Chính Dương đao làm cơ sở, sau đó thăm dò càng nhiều tin tức có liên quan đến sơ cảnh hơn?
Hay là gia tăng Bài Vân Trường Quyền, thử xem có thể nhận được càng nhiều thiên phú quyền chưởng hay không?
Ngay lúc Thẩm Nghi đang suy tư, Trần Tể đã chất đống thi thể của yêu ma lên xe đẩy tay, sau đó dắt con lừa già tới.
"Không cần biết Thẩm đại nhân đang có cân nhắc gì..." Trần Tể đưa dây cương tới, vẻ mặt đầy phức tạp, quay đầu nhìn về phía xa xa.
Đám thôn dân đang đứng rải rác trên bờ ruộng vẫn giữ nguyên bộ dáng chết lặng như vừa nãy, ai nấy đều buông tay đứng như kẻ đần độn, chỉ khi ánh mắt đảo qua xe đẩy, vẻ rời rạc bên trong mới tan đi, thoáng lấy lại được một chút xúc cảm.
"Ít nhất là hôm nay ngài cũng bảo vệ được tính mạng của bọn họ rồi."
Trần Tể nói xong, muốn nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nhưng chưa kịp làm gì, đã cảm thấy sợi dây cương trong tay bị người khác kéo đi. Gã ngẩng đầu nhìn lên, chợt phát hiện Thẩm Nghi đã cưỡi lên con lừa giả, nhàn nhã rời đi từ trước rồi.
"..."
Thẩm Nghi lười biếng duỗi lưng một cái, hai mắt trợn trắng.
Cân nhắc cái rắm mà cân nhắc á, muốn khen người mà trước đó còn phải trước âm dương quái khí, làm tổn thương người ta một trận, là cái đức hạnh gì đây?
Đúng là loại người ngang như cua, già mồm át lẽ phải.
Trên đường trở về thành, Trần Tể cưỡi lừa đi theo phía sau, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngất phía trước, trong lòng luôn cảm thấy tình huống này có chút kỳ lạ.
Đổi lại lúc bình thường, dù Thẩm Nghi đi ngang qua cửa, cũng bày ra bộ dạng tham lam, chỉ hận không thể cạo đi một lớp da của đám bách tính, tiền bạc rượu thịt, thậm chí là cô nương nhà người khác cũng không chịu buông tha.
Vậy mà hôm nay, hắn tự tay chém giết yêu vật, đây là cơ hội để mượn cớ kiếm chác tốt đẹp biết bao nhiêu, nhưng hắn không hề ở lại, còn nhẹ nhàng rời đi như thế?
Còn nữa, lúc trước ở trong nhà của hộ nông dân kia, tuy là hắn ra tay đánh lén, nhưng chỉ dựa vào thân thể bị tửu sắc đào rỗng của đối phương, chạy vài bước trên đường cũng thở hồng hộc, sao có thể chọc cho cẩu yêu kia không có lấy một chút lực hoàn thủ nào?
Trần Tể tự hỏi lòng mình, nếu lúc ấy người ngồi bên cạnh cẩu yêu là gã, chỉ sợ gã cũng không làm được dứt khoát lưu loát đến vậy.
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong đầu lại nhớ đến bộ dáng Thẩm Nghi tùy tiện lật xem bản sao võ học lúc trước, gã thoáng do dự một chút, sau đó mới mở miệng hỏi: "Thẩm đại nhân cũng cảm thấy hứng thú đối với võ học của Trấn Ma ti?"
Thẩm Nghi nghe được câu này, lập tức quay đầu lại, nhìn vẻ mặt của tiểu tử đằng sau, lại nhớ đến biểu cảm lưu luyến không rời của đối phương khi đưa bản sao võ học cho mình ở phòng trực.
"..."
Hắn có chút cạn lời, lập tức rút bản sao võ học ném qua: "Chỉ tùy tiện xem một chút mà thôi, xong rồi trả lại cho ngươi."
"Ty chức không có ý đó..." Trần Tể tiếp nhận bản sao, theo bản năng lập tức mở miệng giải thích: "Ty chức có chút tâm đắc đối với ba thức võ học này, nếu Thẩm đại nhân cảm thấy hứng thú, ta có thể giúp ngài..."
Đang nói đột nhiên ngưng bặt, Trần Tể chợt chau mày, gã cũng không rõ vì sao mình lại nói ra những lời như vậy.
Phải biết rằng lúc trước, một nguyên nhân quan trọng khiến gã miệt mài cố gắng tập võ, chính là muốn dùng thanh trường đao trong tay chém chết con súc sinh trước mặt này, làm sao gã có thể nguyện ý truyền thụ tâm đắc võ học cho đối phương được?
Đúng là thay đổi thật rồi!
-truyenyy-