Hắn tiến vào tiểu viện, bước vào phòng, đặt Tống Trường Phong lên giường.
Vừa chạm vào giường, lão nhân này đã vội vàng quay đầu về phía tường, bắt đầu giả bộ hôn mê.
Ta vừa cứu mạng ngươi mà một tiếng “cảm ơn” cũng không có... Thẩm Nghi lắc đầu, đành xoay người ra cửa.
Hắn vừa bước ra tiểu viện, một thân thể ấm áp mềm mại đã dán lên.
"Hôm nay là sao vậy?" Tẩu tử Tống gia trực tiếp kéo cánh tay của Thẩm Nghi, dí vào phần đầy đặn trên người mình, lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ? Đi, mau theo ta vào nhà, để tẩu tử kiểm tra kỹ càng một chút."
"Khụ." Nói thật, đứng trước cám dỗ to tướng này, tâm thần của Thẩm Nghi cũng không nhịn được, lập tức lắc lư trong nháy mắt.
Hắn đưa mắt nhìn cánh cửa vừa mới đóng lại đằng sau, rồi nhẹ nhàng rút cánh tay ra: "Tống đầu chém yêu ma, ty chức còn phải trở về nha môn xử lý chút chuyện đằng sau, sẽ không quấy rầy nữa."
Mỹ phụ nhìn bóng dáng thanh niên nọ đi xa, giậm chân một cái mắng: "Hắn còn có thể trảm yêu sao? Có bản lĩnh đó sao? Ngươi đúng là đồ không có lương tâm."
...
Thẩm Nghi rời khỏi Tống gia, đứng ở đầu đường không một bóng người, khẽ đưa tay quấn chặt lấy y phục.
Xúc cảm ấm áp mềm mại lúc trước có chút cứng đầu, mãi không thể xua đi. Cũng không phải hắn nhớ mỹ phụ nọ, chỉ là loại cảm giác trống vắng này vốn chẳng thoải mái chút nào…
Mặc dù hắn không thích loại tình huống như trong nhà Tống đầu, nhưng lại thích cảm giác như Trần Tể, loại cảm giác khi về đến nhà vẫn có người lưu lại cho mình một chiếc đèn kia, cũng không tệ.
Đáng tiếc tiền thân của hắn vốn là một tên khốn nạn, từ nhỏ không có phụ mẫu, càng chẳng thấy nhắc đến thân bằng hảo hữu gì, trong chăn của gã, ngoại trừ kỹ nữ thì tuyệt đối sẽ là kỹ nữ.
Thẩm Nghi hít sâu một hơi gió đêm, trực tiếp gọi giao diện của mình tới.
【Vượn yêu khai trí, chưa vào sơ cảnh, tổng thọ ba trăm hai mươi sáu, còn thừa bốn mươi bốn năm, hấp thu xong 】
【Vượn yêu khai trí, chưa vào sơ cảnh, tổng thọ ba trăm năm mươi lăm, còn thừa bảy mươi tám năm, hấp thu xong 】
【Vượn yêu khai trí, chưa vào sơ cảnh, tổng thọ bốn trăm hai mươi năm, còn lại tám mươi ba năm, hấp thu xong 】
【 Thọ nguyên yêu ma còn thừa: hai trăm hai mươi hai năm】
...
Thẩm Nghi dự định sẽ rót toàn bộ phần thọ nguyên này cho Phong Lôi Bảo Quyển.
Đúng là uy lực của Phục Yêu Chính Dương Đao không tệ, không hổ là chiêu thức có liên quan đến sơ cảnh.
Khi chém giết con vượn yêu mặc nho sam cuối cùng kia, Thẩm Nghi đã rõ ràng cảm nhận được quá trình khí huyết trong cơ thể bị chuyển hóa thành sương mù.
Đao này không còn bị giới hạn bởi độ lớn nhỏ của lực đạo hay sự tinh diệu của kỹ xảo nữa, nó đã đạt đến một loại cảnh giới khác rồi.
Nhưng xét đến cùng, nó cũng chỉ là một con đường rẽ do phàm phu tục tử tự mở ra sau khi con đường trước mặt bị lấp kín, chỉ là cưỡng ép tiêu hao bản thân để tạm thời đạt tới cảnh giới kia mà thôi, tuyệt đối không thể bằng được sơ cảnh chân chính.
"Cũng không biết hai trăm năm có đủ hay không." Thẩm Nghi biết mình không phải thiên tài, muốn đi từ con không ban đầu, đến trình độ đủ để mở ra một con đường mới, khó khăn quá lớn, hắn chỉ có thể dùng lượng lớn thời gian đi đắp lên mà thôi.
Hiện tại, hắn còn chưa đủ tư cách để chờ đợi một bộ công pháp có sẵn.
Chuyện ba con vượn yêu biến mất ở Bách Vân huyện lần này, hoàn toàn khác với con cẩu yêu da đen và Hoàng lão lục lúc trước.
Bởi vì những con vượn yêu còn lại sẽ nhanh chóng phát hiện ra chuyện này thôi.
Thoáng một cái, đám nhỏ trong nhà đã chết hơn phân nửa, con Đại Yêu kia sao có thể buông tha cho hắn được?
Phải biết rằng, địa vực Bách Vân huyện này khác hẻo lánh, chung quanh chỉ có tổng cộng là bốn thế lực của Yêu tộc, phía Tây có Hoàng Bì Tử, vùng Đông sơn có vượn yêu, còn một con yêu xà tự xưng là Thanh Lân Lão Mẫu, cùng với một đám hồ ly nữa.
Thẩm Nghi đã đắc tội với hai thế lực rồi.
Tuy tay chân của hắn coi như sạch sẽ, làm chuyện gì cũng xử lý gọn gàng, không để lại dấu vết, nhưng đám yêu ma báo thù có quan tâm đến chứng cứ đâu? Chỉ cần hoài nghi, chúng nó có kéo đàn kéo lũ đến diệt toàn bộ Bách Vân huyện này, hắn cũng không cảm thấy quá mức lạ lùng.
"Về nhà trước rồi nói." Thẩm Nghi nghĩ đến đau đầu, vẫn chưa ra phương pháp nào ổn thỏa.
Lại nói, hắn vốn không phải kẻ hung ác gì. Những hành động lúc trước, chỉ vì bản thân còn thừa có một năm thọ nguyên, trong lòng sôi trào một chút lệ khí cũng không đáng kể, nhưng ở thời điểm hiện tại, bỗng dưng lại sống thêm được hai mươi năm, còn mới được chứng kiến sự huyền diệu của cảnh giới võ học rồi.
Nếu có thể sống tiếp, ai muốn từ bỏ dễ dàng?