Cũng không biết Lâm lão gia tử đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng người này thê thiếp thành đàn, nhưng con nối dòng lại không nhiều, còn liên tiếp chết non, chỉ còn lại mỗi một vị nữ nhi này.
Rơi vào đường cùng, lão chỉ có thể nhận nam đinh làm con thừa tự, tới kế thừa gia nghiệp.
Về phần nữ nhi này, trực tiếp dùng giá cao đưa ra ngoài học nghệ.
Vấn đề là trong câu chuyện ấy vẫn còn một điều khiến người ta thực sự không ngờ tới, bởi vì nàng lại thật sự học thành rồi... và chuyện đầu tiên nàng làm khi trở về chính là cầm kiếm trừ yêu.
Đây cũng là lúc Thẩm Nghi tham gia vào câu chuyện.
Nàng này ra khỏi thành, đơn thương độc mã chọc phải đám hồ yêu kia, có thể nhặt về một mạng đã là không dễ dàng rồi.
Truy cứu nguyên nhân ra mới biết, vì một con hồ ly nào đó hiếu kỳ về chốn nhân gian phồn hoa, lại muốn trình diễn tiết mục ly miêu tráo Thái tử, bởi vậy mới dẫn theo cô nương này đến nhà Thẩm Nghi.
Nó không ngừng bắt chước cách nói chuyện làm việc của nàng, còn hoàn toàn thay đổi cho mình một khuôn mặt giống người ta như đúc.
Tới cuối cùng, nó còn thông qua Thẩm Nghi tự tay đưa bản thân đã "Trọng thương" quay về Lâm phủ, để giải quyết vấn đề mất ký ức.
Thẩm Nghi đã làm thỏa đáng mọi chuyện, con hồ ly nọ rất hài lòng, mới thưởng cô nương này cho gã. Chỉ cần không để đối phương lộ diện ở Bách Vân huyện là được, muốn xử lý như thế nào tùy gã, thậm chí con hồ ly kia còn đặc biệt phong ấn khiếu huyệt của cô nương kia giùm gã luôn.
"Vài ngày trước đó, hôm nào cũng có cháo để ăn, nhưng đến hiện tại, một ngụm nước cũng không cho uống, ngươi có biết hai ngày nay, ta đã làm gì để sống sót hay không?"
Lâm Bạch Vi hữu khí vô lực đứng dậy, ngồi ở mép giường.
Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn lại: "Ngươi muốn ta thả ngươi, ta đã thả ngươi rồi, vì sao còn không đi?"
Một con hồ ly có thể tùy ý hóa hình, tuyệt không phải đối thủ mà hắn ở thời điểm hiện tại có thể đối phó được.
Đối phương vào Lâm phủ, tạm thời còn chưa ra tay đả thương người, Thẩm Nghi cũng không muốn làm mọi chuyện càng thêm rắc rối.
"Mắng hai câu cho đỡ ghiền thôi, ngươi tưởng ta là con ngốc hả?" Lâm Bạch Vi xoa bụng dưới, cất giọng yếu ớt nói: "Súc sinh kia để lại cấm chế trên người ta, chỉ cần ta rời khỏi căn phòng một bước, trong vòng nửa canh giờ, nó sẽ đi tới hái đầu ta xuống."
Nghe vậy, khóe môi Thẩm Nghi khẽ nhếch lên, hắn cười lạnh nói: "Cho nên, đối với ngươi, ta rất an toàn?"
"Ngươi dám động đến ta, ta liền liều mạng với ngươi." Lâm Bạch Vi liếc mắt nhìn hắn, hàm răng nghiến chặt: "Nhưng ngươi không động vào ta, ta muốn ăn cơm!"
Từ ánh mắt kiên nghị của cô nương này, Thẩm Nghi có thể cảm nhận được đối phương thật sự rất thích ăn cơm. Hắn không muốn tiếp tục dây dưa trên vấn đề này nữa: "Nghe đây, hiện giờ ta muốn nghỉ ngơi. Về phần ngươi, chỉ cần đừng phát ra tiếng động nữa là được, còn lại tùy ý."
Nói xong, Thẩm Nghi trực tiếp nằm xuống giường, cũng thuận tiện đặt quan đao bên dưới cánh tay.
"..."
"..."
Một lát sau, Thẩm Nghi quay đầu nhìn lại.
Hắn phải thừa nhận, Lâm Bạch Vi này vô cùng xinh đẹp, dù hiện tại, đang ở trong dáng vẻ chật vật này, nhưng nàng cũng là nữ nhân kinh diễm nhất hắn từng nhìn thấy sau khi xuyên qua đến đây.
Nhưng đương nhiên, vẻ đẹp kia cũng không thể vượt qua được hình tượng tóc tai bù xù như nữ quỷ của nàng vào lúc này, thậm chí đối phương còn đang ngồi lì ra bên cạnh hắn, dùng khuôn mặt không chút biểu cảm và ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn vào hắn...
"Ngươi có bệnh hả?"
"Ta không phát ra âm thanh." Lâm Bạch Vi tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn.
"Hiện giờ, ta rất muốn nhét ngươi xuống gầm giường." Thẩm Nghi chậm rãi ngồi dậy.
"Tùy tiện, có cần tiếp tục trói lại không?" Lâm Bạch Vi rất hợp tác, lập tức đưa hai tay ra.
Loại thần thái này, thực sự làm Thẩm Nghi không khỏi sinh lòng hoài nghi, rốt cuộc là trước kia, hắn và đối phương, ai mới là lưu manh đây?
Hắn bất đắc dĩ mở miệng hỏi: "Ngươi đang định bám dính lấy ta?"
"Ta chỉ không muốn chết mà thôi, ta phải ăn cái gì đó mới có thể sống sót được." Vẻ mặt Lâm Bạch Vi có chút bình tĩnh nói.
"Không muốn chết ngươi còn đi trêu chọc đám hồ ly kia?" Thẩm Nghi cảm thấy tình huống này có chút bất bình thường. Hắn vốn cho rằng đối phương là một đại tiểu thư lỗ mãng kích động, ai ngờ nàng này lại am hiểu co được dãn được.
Nghe vậy, cô nương ấy nghi hoặc nhìn qua: "Bọn chúng đi săn bách tính Bách Vân huyện, làm sao lại thành ta trêu chọc bọn chúng rồi?"
Nói xong, đột nhiên Lâm Bạch Vi lại dí sát khuôn mặt mình tới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt vạt áo của Thẩm Nghi, đúng vào vị trí từng bị yêu huyết nhuộm đỏ.
Nàng như thú non ngửi được mùi hôi thối, lập tức ngẩng đầu lên hỏi: "Huống chi, không phải ngươi cũng đang trêu chọc chúng nó sao?"
"Ta không ngu xuẩn như ngươi." Thẩm Nghi đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương ra, thản nhiên nói: "Ngươi có sư môn thật hả?"
Có thể phân biệt được mùi vị của yêu huyết, đã đủ để chứng minh đối phương vẫn có chút bản lĩnh chân thực rồi.
-truyenyy. pro-