Nhị thúc tổ của Trịnh gia tùy ý đưa chén trà kia cho mấy người bọn họ. Lần này, lão không nhìn Hứa Uyển Vận và A Thanh nữa, đôi mắt đục ngầu chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi, rồi nâng chén trà lên: "Lão phu kiêng rượu nhiều năm, hôm nay lấy trà thay rượu bồi tội với Thẩm đạo hữu."
Dứt lời, lão nhân nọ trực tiếp uống một hơi cạn sạch, rồi dứt khoát đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm vào cái chén đang đặt trước mặt Thẩm Nghi.
Lấy thân phận Hỗn Nguyên cực cảnh của lão, lại chủ động đi nhận lỗi với một vị Hỗn Nguyên trung cảnh, không cần biết là đặt vào hoàn cảnh nào hay địa phương nào, đều đủ khiến đối phương thụ sủng nhược kinh, nhưng Thẩm Nghi trầm ngâm một lát, chỉ hờ hững nhìn lại.
Mấy người ngoài viện thấy thế, chẳng ai bảo lại, cả đám lại chậm rãi tiến lên chừng hai - ba bước, dù không ai nói chuyện, lại khiến cho bầu không khí xung quanh khẩn trương lên không ít.