-apptruyenpro-
So với tình cảnh ồn ào ở bên ngoài, thì bầu không khí bên trong thiên phòng lại có vẻ bình thản đến lạ…
Thanh niên áo đen lười nhác lắc lắc cổ tay, đi tới bên cạnh thi thể của Lưu Kỳ, có chút ghét bỏ giật nửa cánh tay còn lại ra, há miệng nhai nuốt từng miếng.
"Vốn cho rằng mình còn phải mất một phen miệng lưỡi, ai ngờ người đến lại là ngươi, coi như đã bớt cho ra một chút rắc rối, không cần phải nhẫn nại quá mức nữa rồi. Đừng khách khí, ta hiểu quy củ, về sau cứ gọi một tiếng Thất gia là được."
Thẩm Nghi bình tĩnh nhìn đối phương ăn cơm, trong mắt không vui không buồn.
Ngắn ngủi mấy ngày nhưng hắn đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng tương tự rồi.
Trong lòng chỉ có một chút gợn sóng, bởi vì Lưu Kỳ cũng là người tập võ, mà hình ảnh hiện ra trước mắt này chính là kết cục của một người tập võ khi không đánh lại yêu ma.
"Không phải Thất gia trách gì ngươi, là lúc trước nàng ấy có nói với ta, nếu cần cái gì có thể đến tìm ngươi. Nhưng ta đợi lâu như vậy, nhưng không đợi được ngươi tới cửa, đành phải tự mình ra tay." Thanh niên áo đen có chút bực bội nói: "Sau này, cứ cách ba ngày lại tới đây một lần, nghe rõ chưa? Đừng ngại nhiều, ta không ở đây quá lâu đâu, chỉ chừng mấy tháng thôi."
Thẩm Nghi lặng lẽ lắng nghe đối phương nói xong. Phải biết rằng, hắn để những người còn lại đi ra ngoài, chỉ vì bản thân muốn biết một vấn đề. Hắn lập tức mở miệng hỏi: "Nàng ta đâu?"
"Sao vậy, Thất gia nói thì không được, phải cần nàng chính miệng nói mới được sao?" Dần Thất gia há miệng lớn nuốt lấy máu thịt, sau đó gắt gao nhíu mày, cất bước đi về phía Thẩm Nghi.
Gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi, bực bội vươn tay lau nước thịt vừa trào ra từ khóe miệng, có chút không kiên nhẫn nói: "Nàng rời đi lâu rồi, trở về sườn núi phía Bắc thăm mẹ, trong hai ngày này sẽ trở về. Nếu ngươi để Thất gia đói bụng, không cần tới nàng, ta chỉ thuận tay cũng có thể thu thập được ngươi."
Đúng lúc này, đột nhiên Dần Thất gia chợt phát hiện đôi lông mày của Thẩm Nghi khẽ nhăn lại... giống như hắn có chút thất vọng.
Hoặc là cụ thể hơn chút nữa, giống như lúc gã còn nhỏ, đi đào hang thỏ, vốn tưởng rằng bên trong có một ổ lớn, ai dè chỉ móc được một con.
Ngay sau đó, đối phương rũ mắt nhìn qua. Trong đôi mắt kia dần dần dâng lên một luồng khí lạnh.
Cũng chẳng biết vì sao, bỗng nhiên Dần Thất gia lại có cảm giác trái tim mình run lên, không ngừng đập thình thịch, cơ bắp toàn thân căng cứng, đó là nỗi sợ hãi bản năng của cơ thể khi bản thân gặp phải nguy cơ.
Phải biết rằng từ sau khi bước vào sơ cảnh, gã không còn cảm nhận được nỗi sợ hãi này nữa rồi.
"..."
Da mặt Trần Tể tê dại như đã chết lặng, bàn tay chỉ biết nắm chặt lấy chuôi đao.
Vị đầu đà kia vẫn đứng đối diện với gã, khuôn mặt không chút thay đổi.
Quản sự Lâm gia bị hai người bọn họ kẹp ở giữa, vẻ mặt mếu máo, chỉ hận không thể co giò bỏ chạy.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ truyền đến, vang vọng khắp sân!
Răng rắc!
Cánh cửa phòng bằng gỗ lim cực dày lập tức nổ tung trong nháy mắt. Giữa mảnh gỗ vụn văng đầy trời, có một bóng dáng màu đen bay ngược ra, trong miệng không ngừng phun máu. Đối phương bị lực lượng khủng khiếp cuốn theo, ầm ầm đập vỡ mặt sàn bằng đá xanh bên dưới, lại lăn mấy vòng liên tục mới hóa giải hết lực đạo kinh người kia.
Trương đồ tể ung dung đứng lên, trong khi Lâm quản sự hốt hoảng kêu “Ai ôi” một tiếng, rồi vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống. Cả người vị đầu đà kia thoáng run rẩy một cái, ông ta chầm chậm quay đầu lại nhìn. Trần Tể đang ngây ngốc cầm trường đao trong tay, ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước.
Mấy người bọn họ đồng loạt nhìn về phía cửa phòng.
Chỉ thấy đằng sau cánh cửa phòng đã bị phá nát kia, là Thẩm Nghi đang sửa sang lại ống tay áo, vẻ mặt hờ hững, thân hình thong dong không vội không chậm, bình thản bước ra.
"Ngươi... Ngươi..." Phải biết rằng, vị đầu đà gầy này đã nói chuyện với thanh niên áo đen kia rồi, đã biết rõ bối cảnh sau lưng đối phương đáng sợ đến mức nào rồi... sau đó mới quyết định tránh khỏi vũng nước đục này, không để ý đến nữa.
Cũng bởi đám hồ ly Bắc Nhai kia cực kỳ hùng mạnh, ngay cả Thanh Lân lão mẫu cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc bọn chúng, huống chi loại giang hồ võ sư một mình từ Thanh châu đến đây như ông ta?
Cúi đầu trước bọn chúng không mất mặt tí nào.
Điều duy nhất khiến ông ta không ngờ tới chính là… có người dám không cúi đầu?
"Khụ..." Dần Thất gia với gương mặt đã biến dạng, máu thịt lẫn nước miếng lúc trước vừa mới nuốt vào đều bị đánh cho nôn ra, gã cố nén cảm giác run rẩy, gian nan xoay người đứng lên, hai mắt trợn trừng trừng, tiếng thở dốc từ trong cổ họng dần dần sinh ra một chút biến hóa, không còn giống phàm nhân nữa, ngược lại càng giống một con dã thú nào đó hơn.
"Grào!" Gã hé miệng, một tiếng rít gào đinh tai nhức óc giống như chuông đồng trực tiếp bắn ra.
Bị tiếng gầm này ảnh hưởng, nếu có tu vi sơ cảnh gia trì trên thân còn đỡ, nhưng loại sai dịch chỉ có chút võ nghệ như Trần Tể, dù đã cố gắng hết sức giữ vững thân hình, cũng không khỏi lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Về phần quản sự Lâm gia, người này càng bi thảm hơn, trực tiếp xụi lơ nằm sấp xuống đất, mấy thứ dơ bẩn nhuộm vàng chiếc áo khoác bằng tơ lụa trên người.
"Xong rồi, Lâm gia sắp chết người nữa rồi!" Ông ta mang theo tiếng khóc nức nở, len lén liếc về phía trước.
Chỉ thấy Thẩm Nghi vẫn thản nhiên tiến về phía trước, bước chân vững vàng, không nhanh không chậm rút thanh trường đao dài ba thước ra, tựa như không nghe thấy điều gì.
So với cách Trần Tể rút đao, Thẩm Nghi rút đao cực kỳ bình thản, không tỏ vẻ dữ tợn, không nghiến răng nghiến lợi, ngược lại còn có chút tùy ý, như một lẽ hiển nhiên, giống hệt lúc đi dưới bầu trời đầy mưa thu bao phủ thì nhẹ nhàng rút một chiếc ô giấy dầu từ trong lòng ra...
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn rút đao, Dần Lão Thất trực tiếp tắt hẳn tiếng gào thét, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, vội vàng xoay người bỏ chạy!