-nguồn-tại-truyện-y-y-
Thẩm Nghi im lặng bước vào trong viện, khoát tay nói: "Đóng cửa lại."
Mấy người dùng sức đè cửa gỗ xuống, vất vả lắm mới kéo được chốt cửa, sau đó mệt mỏi ngồi bệt dưới đất nhìn nhau.
Trương Đại Hổ run sợ nói: "Mẹ nó, trước kia đám người này cứ nhìn thấy lão tử đi tới là trốn hết sạch, thế mà hiện tại, bọn họ lật trời rồi, lại dám xông vào phòng trực của lão tử!"
Vừa dứt lời, gã lập tức phát hiện mấy câu này không đúng, vội vàng cười nói với Thẩm Nghi: "Ngài là lão tử, ngài là lão tử của ta."
(Lão tử trong này nghĩa là cha.)
Trần Tể mỉm cười đứng dậy, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, vội vàng đưa mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ sau lưng.
Y như rằng, cánh cửa gỗ ấy đã bị người bên ngoài đập vang “Ầm ầm ầm ầm”.
"Má nó, cho chút màu sắc lại muốn mở phường nhuộm hả?" Huynh đệ Ngưu gia lập tức xắn tay áo lên, thuận thế mở cửa, đang muốn há miệng mắng chửi, bỗng dưng toàn thân run lên, vội vàng ngẩng đầu.
Lại nói, hai người bọn họ đã được coi là tráng hán cao to rồi, nhưng người vừa đến chẳng những cao hơn hai người bọn họ một cái đầu, thân thể càng cường tráng vô cùng, đặc biệt là cái bụng phồng lên đầy dầu mỡ kia, thoạt nhìn rất dọa người.
Chỉ dựa vào bộ thân thể này, không cần luyện võ cũng có thể dễ dàng đánh ngã mấy người.
Huynh đệ Ngưu gia chưa từng gặp một ai hung ác như vậy, vội vàng run rẩy lùi lại hai bước, lắp bắp nói: "Thủ lĩnh, có người... có người đến gây chuyện."
Trần Tể lộ sắc mặt ngưng trọng, lập tức đứng thẳng tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nói thật, gã nghĩ mãi mà không rõ, vì sao cao thủ của Kim Cương Môn lại tới cái phòng trực nha môn nho nhỏ này? Đối phương muốn làm gì đây? Nếu có chuyện mà người này không giải quyết được, chỉ e có đi khắp cái Bách Vân huyện này cũng không tìm được người thứ hai có thể đứng ra giải quyết.
"Ban ngày ban mặt lại đi đóng cửa, ta cứ tưởng mình đã đi nhầm chỗ." Trương đồ tể ngậm cái rễ cỏ trong miệng, hướng về phía đối diện nhe răng cười: "Đúng là ngươi ở đây thật."
Thẩm Nghi không nhìn thấy bóng dáng của vị đầu đà gầy lúc trước ở sau lưng Trương đồ tể, lập tức chắp tay nói: "Tiền bối có việc gì ư?"
"Gọi tiền bối gì chứ? Tiền bối cái rắm chó." Trương đồ tể chen vào trong viện, lạnh nhạt nói: "Ta được người mời từ Thanh châu đến, hiện giờ lại bị người ta ghét bỏ, chê là quá ngu dốt. Vừa hay ta cũng không quen nhìn sự thông tuệ của hắn, nghĩ đi nghĩ lại, ngươi cũng ngu giống ta, mới quyết định đi đến nơi này kiếm miếng cơm ăn."
Nghe vậy, thiếu chút nữa Trần Tể đã đứng không vững.
Một cao thủ sơ cảnh có sư thừa, lại thiếu cơm ăn sao?
Đây tuyệt đối là chuyện hoang đường nhất gã từng được nghe.
Không nói những cái khác, chỉ cần đối phương ra giá, thì với tình cảnh hiện tại của Bách Vân huyện, có bao nhiêu vị thương gia giàu có sẽ nguyện bỏ cả đống bạc ra, rồi coi đối phương là tổ tông mà cung phụng chứ? Câu trả lời là nhiều không đếm hết.
Trong khi bổng lộc của hơn trăm tên sai dịch trong nha môn cộng lại cũng không đủ để mời đối phương tới nơi này làm việc nửa tháng.
"Đầu tiên, ta không ngu." Thẩm Nghi bất đắc dĩ ngước mắt lên, lại lập tức buông lỏng hai tay nói: "Hơn nữa còn rất nghèo."
"Ta cũng không ngu." Trương đồ tể bật cười ha hả, rồi thản nhiên đi thẳng vào bên trong: "Cùng là kẻ nghèo đến cháy túi, chỉ cần chút cơm rau dưa, ăn no bụng là được."
Thẩm Nghi đang muốn giải thích, hắn nghèo đến mức chút cơm canh đạm bạc cũng không cung cấp nổi cho đối phương, xét cho cùng, cái bụng của người này cũng không tầm thường.
Trần Tể lại gấp đến độ giậm chân bình bịch.
Má nó chứ, đầu óc của hai tên này làm bằng gì vậy? Một tên, người ta trực tiếp đưa vàng ròng bạc trắng đến tận tay không đi lấy, một tên khác, nhìn cao thủ tự mình dẫn xác tới cửa, còn đang lấy cớ muốn đẩy ra ngoài!
Gã không nhìn nổi nữa, lập tức lấy thỏi bạc từ bên hông ra, dùng sức nhét vào trong tay Thẩm Nghi, con mắt đã nháy đến suýt mù luôn rồi.
Thẩm Nghi liếc mắt nhìn Trần Tể, không chút nể nang trực tiếp đẩy gã trở về, nói: "Đi qua bên cạnh chơi trứng đi."
Chẳng lẽ nhìn bên ngoài hắn rất keo kiệt ư?
"Đây là ai vậy?"
Có thể huynh đệ Ngưu gia không biết, nhưng Trương Đại Hổ lại rất rõ tính cách của Trần Tể, gã này cực kỳ tiết kiệm, bổng lộc mỗi tháng luôn chắt chiu, một xu cũng không nỡ tiêu loạn, toàn bộ đều đưa cho muội muội cất đi, sao đột nhiên lại hào phóng như vậy?
"Sư đệ của vị kia trong phủ tri huyện." Lời này vừa nói ra, đại não mấy người khác lập tức rơi vào choáng váng.
Đối với bọn họ, vị đầu đà gầy kia tuyệt đối là nhân vật chỉ tồn tại trong lời đồn, chí ít cũng phải đến cấp độ của Lưu điển lại kia, mới có cơ hội được nhìn thấy tận mắt, nhưng đương nhiên, chỉ vẻn vẹn là nhìn thấy mà thôi.
Vậy mà bây giờ, một vị cao thủ cùng cấp bậc với đối phương, lại xuất hiện trong phòng trực nhà mình, thậm chí còn có hứng thú, đi qua chơi cái tạ đá bao nhiêu năm cũng không nhúc nhích.
Cái tạ đá kia vốn chỉ được dùng làm vật trang trí cho mặt tiền hào nhoáng hơn thôi, ít nhất nó cũng nặng đến ba - bốn trăm cân, vậy mà đối phương chỉ dùng một bàn tay, lại đủ sức nâng nó lên đỉnh đầu đùa giỡn...
"Bình thường ngươi vẫn dùng cái này để luyện lực sao?" Trương đồ tể hiếu kỳ hỏi.
"Không, bình thường ta đều luyện võ trước khi ngủ." Thẩm Nghi mặt không đổi sắc trả lời.
Những lời hắn nói đều là sự thật. Xét cho cùng, nếu hắn đứng trên đường thôi diễn võ học, rất dễ bị người bên ngoài coi là một thằng ngốc.
"Chuyện tập võ, tối kỵ nhất là đóng cửa nghiên cứu. Một mình ta ở Bách Vân huyện đã ngốc đến tâm phiền ý loạn rồi, có rảnh thì hai ta luận bàn một phen?" Trương đồ tể thả cái tạ đá xuống.
"Không thành vấn đề." Thẩm Nghi gật gật đầu, vừa vặn hắn cũng rất cần có người tới hỗ trợ bổ sung một chút thường thức có liên quan đến luyện võ.
Nghe vậy, đột nhiên trên mặt Trương đồ tể lại lóe lên ý cười: "Hiện giờ ta đang rảnh rỗi."
Thẩm Nghi: "..."
"Hỏng rồi, quả nhiên là đến gây sự mà." Huynh đệ Ngưu gia lắc lắc cái đầu thông minh của mình, thiếu chút nữa đã bị tên râu xồm này lừa gạt rồi.