Đương nhiên, điều này chỉ có thể nói lên rằng tài nghệ khống đao của Thẩm Nghi rất tài tình. Và thứ chân chính làm gã giật mình lại là vết thương kia.
Ban đầu, đao của Thẩm Nghi chỉ có thể chém ra một vết trắng bạc rất mờ trên đôi tay của Trương đồ tể, nhưng vào giờ phút này, đang có vài sợi sương mù màu đỏ gắt gao dính chặt tại vị trí vết thương kia, và chỉ mấy nhịp hô hấp trôi qua, đã có thể mơ hồ trông thấy cả xương trắng bên dưới rồi.
Trên trán Trương đồ tể chảy ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu, ông ta cố nén đau đớn, vận khí tức tới, từ từ xua tan luồng sương đỏ trên tay mình, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở ra, còn tấm tắc lấy làm kỳ: "Thủ đoạn này, không giống người tốt nha."
"Ta thích!" Thẩm Nghi nhíu mày, hắn có chút nghi hoặc vì sao đối phương không dùng khí tức chống cự từ sớm đi.
Trương đồ tể lại kích động đứng lên, vỗ bụng kêu lớn: "Ngươi thấy thế nào?"
Thẩm Nghi gật đầu: "Công phu ngươi khổ luyện rất mạnh."
"Có muốn học không?" Trương đồ tể vừa nói, vừa đưa mắt nhìn chằm chằm vào bội đao của Thẩm Nghi.
"Thẩm đại nhân, không thể!" Ngày thường Trần Tể rất hiểu quy củ, nhưng vừa nghe được lời này, vẫn không nhịn được phải lên tiếng.
Phải biết rằng, mối quan hệ giữa triều đình và môn phái giang hồ còn phức tạp hơn nhiều so với những gì người bình thường tưởng tượng. Cầm đồ của bọn họ, cũng không dễ thoát thân như vậy.
"Chậc, ngươi gấp cái gì." Bị tên sai dịch bên kia cắt ngang lời nói, Trương đồ tể chẳng những không tức giận, ngược lại còn rất có khí độ cười nói: "Ta đến đây, dù lòng ôm mục đích chẳng vẻ vang gì, nhưng cũng không đến mức hại Thẩm bộ đầu."
Nói xong, ông ta thong thả bước đến bên cạnh Thẩm Nghi, nhẹ giọng nói: "Đao pháp của ngươi, là tự mình lĩnh ngộ được từ trong Phục Yêu Đao Pháp?"
Thẩm Nghi nghe vậy, trong lòng rất kinh ngạc, lập tức nhìn sang.
"Ha ha, chung quy là đã nhìn nhiều lắm rồi, chỉ liếc mắt cũng cảm thấy quen thuộc." Trương đồ tể nhíu mày nói: "Võ học của Trấn Ma ti, ngươi có cho ta cũng không dám đưa tay ra nhận, nhưng loại công phu tự nghĩ ra này, nào có nhiều quy củ như vậy? Mà trùng hợp ta cũng có chút cảm ngộ, không bằng chúng ta trao đổi cho nhau?"
Trầm Nghi không khỏi động tâm.
Nếu mình có được thể phách hùng mạnh như đối phương, dù gặp phải chuyện như hai con xà nữ tối hôm qua, trong lòng cũng có chỗ dựa nhất định, đâu cần phải bối rối nữa?
Một lát sau, hắn xoay người nhìn lại, cuối cùng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: "Ta không có ý kiến, nhưng chưa chắc ngươi đã học được môn đao pháp này."
Trương đồ tể thoáng ngẩn người, sau đó lập tức cười nhạt: "Đương nhiên ta biết, loại thủ đoạn âm độc này không phải thứ mà một người trong triều đình có thể tiếp xúc đến, đại khái là do lĩnh ngộ từ phần cặn trong Thú Nguyên của một con yêu ma nào đó."
"Nếu không phải kẻ cùng đường, hoặc là võ si điên cuồng, ai sẽ làm ra loại chuyện ngu xuẩn này?"
"Ngươi chỉ cần để ý đến chuyện trao đổi là đủ, nào có đạo lý phải cân nhắc thay người khác xem họ có thể luyện thành hay không."
Thấy hai người bắt đầu nhắc đến chuyện võ học, Trần Tể lập tức đẩy mấy tên sai dịch còn đang ngơ ngác nhìn nhau ra khỏi sân, ngay sau đó cũng tự mình bước ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa viện lại.
"Ta thấy quyền pháp của ngươi thô thiển, bộ pháp tầm thường, nhưng mỗi một loại võ học lại có thể dùng đến trình độ xuất thần nhập hóa."
"Kỳ tài võ học như thế, sao lại đầu quân cho triều đình? Đúng là đáng tiếc!" Trương đồ tể đi vào phòng trực, thản nhiên cầm chum nước lên rót nước lạnh vào miệng, rồi lắc đầu chép miệng.
"Trấn Ma ti không bằng môn phái giang hồ?" Thẩm Nghi rất hứng thú đối với những "Thường thức" này.
"Cũng không phải, Trấn Ma ti tụ tập võ học của cả thiên hạ Đại Càn triều, nếu bàn về nội tình, về bối cảnh, nơi đó đều là sự lựa chọn tốt nhất." Trương đồ tể đặt chum nước xuống, nói tiếp: "Vấn đề là nó có quá nhiều quy củ, không cần biết ngươi thế nào cũng phải bò từ từng tầng dưới lên trên. Nhưng một thiên tài giống như ngươi, nếu vào Kim Cương Môn, ít nhất cũng được hưởng đãi ngộ của đệ tử thân truyền trưởng lão, thậm chí các loại bảo dược thần binh còn có tư cách được chọn lựa ưu tiên."
Nói xong, ông ta lại thở dài: "Nhưng bây giờ thì không được rồi."
Thẩm Nghi nghi hoặc ngước mắt lên hỏi: "Vì sao?"
"Ngươi nghĩ mà xem, nếu tư chất của ngươi bình thường, ta cũng không ngại trải đường cho ngươi một phen, che giấu thân phận một chút là được, nhưng tư chất của ngươi mạnh như thế, nói là Trấn Ma ti không cần ngươi... có quỷ mới tin. Cho nên kể cả khi ngươi muốn, thì toàn bộ cái Thanh châu kia cũng không có một môn phái nào chịu thu bái thiếp của ngươi đâu."
Nói đến đây, Trương đồ tể cũng chẳng kiêng kỵ gì, trực tiếp lấy vài tờ giấy vàng đã sớm chuẩn bị từ trong ngực ra.
Hiển nhiên, tâm tư của ông ta cũng không tùy tiện như bề ngoài, chỉ dựa vào chiêu thức Linh Xà Bát Bộ Thẩm Nghi từng sử dụng ngày hôm qua, đã suy đoán ra tình cảnh của hắn rồi.
"Ta vào Kim Cương Môn từ năm sáu tuổi, được sư phụ gọi là kỳ tài ngút trời, nhưng tới hiện giờ đã bốn mươi tám tuổi, cũng chém yêu vô số, cũng ăn không biết bao nhiêu Thú Nguyên bảo dược, vậy mà đến nay chỉ mới mở được bảy khiếu."
"Có hai nguyên nhân, thứ nhất là Kim Cương Môn khác với những môn phái còn lại, chúng ta chú trong đến quá trình lấy khí tức thiên địa tới rèn luyện bản thân, cho nên đại bộ phận khí tức thu nạp được đều bị tiêu hao trên thể phách, tiến triển mới chậm hơn người bên ngoài mấy lần."
Trương đồ tể nói đến đây, chợt nhe răng, vươn cánh tay tới: "Ngươi cũng thấy hiệu quả của nó rồi đấy, nếu không phải vừa rồi ta muốn biểu hiện cho ngươi thấy một chút, mà trực tiếp tế khí tức từ bên trong khiếu huyệt ra ngoài. Tuy làm vậy vẫn không đánh thắng được ngươi, nhưng tự bảo vệ mình lại dư sức."
"Vấn đề là ta không thể đưa Kim Cương Bảo Thể cho ngươi được, ngươi nhìn chỗ này mà xem." Ông ta vừa dứt lời đã nhét tờ giấy vàng vào trong tay Thẩm Nghi: "Thứ đồ chơi là ta tự mình mài giũa, suy xét tới, cũng là nguyên nhân vì sao ta miễn cưỡng có thể đạt đến sơ cảnh hậu kỳ."