Chỉ thấy mấy chục người thanh niên trai tráng đang đứng sững sờ tại chỗ, bàn tay mềm nhũn, cố gắng nắm lấy thanh trường mâu và cường cung.
Còn ở đằng trước kia, Thẩm Nghi đang ấn con vượn già lúc nãy xuống, thản nhiên nện hàng loạt nắm đấm lên đầu nó, trên mu bàn tay dính đầy vật chất màu đỏ trắng, sền sệt như là bột nhão, tí tách rơi xuống.
Mỗi một quyền đánh đến, hai chân con vượn yêu lại thoáng run rẩy một cái. Mãi cho đến khi nó không còn bất cứ động tĩnh gì nữa, Thẩm Nghi mới chậm rãi đứng lên, thở ra một luồng nhiệt khí thật dài, đưa đôi con ngươi màu đen kịt nhìn về phía này.
Tại khoảnh khắc ánh mắt hắn đảo qua nơi này, đám sai dịch và binh lính đều nhũn chân ra, “Phù phù” hai tiếng trực tiếp quỳ xuống đất, ngay cả một câu cầu xin tha thứ cũng không còn khí lực mà thốt nên lời.
"Mới qua được bao lâu chứ..." Trương đồ tể nuốt nước bọt, ông ấy còn chưa nóng người, mà bên kia đã xong rồi?
Rốt cuộc là hai con Đại Yêu sơ cảnh kia đã chết như thế nào… vì sao một chút động tĩnh cũng không có?
Ôm theo hoang mang, Trương đồ tể lại quay đầu nhìn vị đầu đà gầy trước mặt.
Chỉ trong chớp mắt vừa rồi, đối phương đã mang theo gương mặt đầy sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài hai mươi trượng, nhìn ông ta lúc này đâu có giống một người tập võ, càng giống một con thỏ bị kinh sợ hơn.
Không biết có người nào đó đang nhìn hay không...
Thẩm Nghi nhặt thanh nghi đao vẫn tràn ngập ô quang kia lên.
So với thanh bội đao trước đó, thân nghi đao tương đối hẹp hơn, cũng thẳng hơn. Thoạt nhìn lưỡi đao mỏng như cánh ve, nhưng trọng lượng của thứ này lại nặng gấp mấy lần thanh đao cũ của hắn.
Hiển nhiên, đây không phải vật phàm.
Nhưng một thanh bảo đao như vậy lại không thể phá nổi da thịt của hắn…
Không cần phải nghi ngờ, hiệu dụng của Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân đã vượt quá dự liệu của Thẩm Nghi rồi.
Căn cứ theo những gì Trương đồ tể thuật lại, đây chỉ là một môn công pháp do ông ấy tham khảo từ võ học sơ cảnh của Kim Cương Môn, sau đó tự mình mày mò mà ra, nếu là võ học Ngọc Dịch cảnh hoàn chỉnh của môn phái kia, chẳng phải hiệu dụng của nó sẽ càng thêm khủng bố hay sao?
Thẩm Nghi lắc lắc đầu, hiện giờ không phải thời điểm để suy nghĩ chuyện này. Hắn lập tức dùng lưỡi đao lấy Thú Nguyên của Viên Thông Thiên ra. Thú Nguyên vừa vào tay, hắn lại đi đến bên cạnh con vượn yêu trẻ tuổi lúc trước, áp dụng đúng cách cũ, cuối cùng là nhặt vỏ đao lên, cắm lưỡi đao màu đen tuyền trở về vị trí của nó.
Đáng tiếc bảo đao này không có tên.
Thẩm Nghi suy tư một lát, nếu thân đao đã nhuốm màu đen, lại có vỏ đao như mực… cứ dứt khoát gọi nó là Nhị Hắc đi.
Hắn ngước mắt lên, trực tiếp gọi giao diện tới.
【 Chém giết vượn yêu sơ cảnh viên mãn, tổng thọ bảy trăm bảy mươi tư, còn lại một trăm chín mươi bảy năm, hấp thu xong 】
【 Chém giết vượn yêu sơ cảnh hậu kỳ, tổng thọ sáu trăm ba mươi mốt, còn thừa hai trăm bảy mươi năm, hấp thu xong 】
【 Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: sáu trăm năm mươi mốt năm 】
"..."
Vừa rồi có vượn yêu dâng lên bảo đao, hiện giờ lại thu hoạch được một khoản thọ nguyên phong phú như thế, vốn dĩ trong lòng phải vui vẻ mới đúng, nhưng ở thời điểm Thẩm Nghi nhìn xuống đống xương sọ được xếp chỉnh tề trên bàn, không hiểu sao trong lòng lại mất đi vài phần hưng phấn.
Hắn xoay người đi về phía đám đông.
Trần Tể yên lặng đứng dậy, đi theo sau lưng hắn. Huynh đệ Ngưu gia và Trương Đại Hổ thấy thế, cũng vội vàng bò dậy từ dưới mặt đất, cất bước đi theo, chẳng qua vẻ mặt của mấy người bọn họ vẫn còn tái mét, chưa phục hồi lại tinh thần từ nỗi sợ hãi.
Lại nói, trước kia Thẩm đại nhân cũng không phải hạng người lương thiện gì, nhưng so với một màn vừa rồi, tính cách lúc trước của Thẩm đại nhân hoàn toàn xứng với bốn chữ “nhân từ nương tay”.
Trong lòng sinh ra loại suy nghĩ này cũng không trách bọn họ được, bởi vì lực trùng kích thị giác của cảnh tượng Thẩm Nghi đánh một con yêu ma còn sống sờ sờ thành thịt nát, đã tạo nên ảnh hưởng quá mức to lớn đối với những sai dịch bình thường như bọn họ, sợ rằng mười ngày nửa tháng tiếp theo, cũng không thể khôi phục lại tinh thần được.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Không mau cút đi cho ta!" Mắt thấy Thẩm Nghi đi xa rồi, Trương đồ tể trực tiếp bước tới, đạp cho đám binh lính và sai dịch vẫn còn xụi lơ dưới đất một cái, lại há miệng quát ầm lên.
Đó là biểu hiện mặt ngoài, còn trong đáy lòng, ông ấy vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
So với Lưu điển lại tội đáng chết vạn lần, đám người này cũng chỉ là lưỡi đao trong tay nha môn mà thôi, bọn họ vốn nhận lệnh làm việc, nên khi điển lại bị chém đầu rồi, cả đám chỉ biết run rẩy đứng yên tại chỗ, không dám ra tay.
Đương nhiên, Trương đồ tể thở phào nhẹ nhõm không phải vì sợ đám sai dịch và binh lính này ra tay với bọn họ, ông ấy chỉ sợ Thẩm Nghi nổi lên sát tâm, tiện tay tàn sát cả đám người bình thường này thôi.
Phải biết rằng, Kim Cương môn của ông ấy có liên quan tới Phật môn, dù Trương đồ tể không tin cái gọi là nhân quả báo ứng chó má gì kia, nhưng giết chóc quá nặng, khó tránh khỏi chuyện ảnh hưởng đến tâm thần, thậm chí còn dẫn đến tình huống tập võ nhập ma.
Không cần thiết phải làm như vậy.
Chỉ cần trị tật xấu của nha môn, thì đám binh lính này sẽ tự có người đi thu thập, thậm chí chỉ thoáng chỉnh đốn lại một chút, bọn họ sẽ trở thành lực lượng trung kiên đi trấn thủ huyện thành.
Đó là nói dễ nghe, còn nói khó nghe một chút, lỡ như giết hết cả đám bọn họ, chẳng lẽ thành trì này thật sự phải dựa vào mấy tên võ sư ít ỏi như ông ấy, như Thẩm Nghi để ngày đêm phụ trách chuyện phòng thủ sao?
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy nhọc cả người rồi!
-truyệnyy-