Nằm ở trên giường, Thẩm Nghi thử dựa theo quỹ tích huyền diệu điều động nội tức.
Ngay sau đó, một cảm giác bóc tách mãnh liệt sinh ra, muốn hút sạch cả người hắn, phảng phất như muốn nuốt chửng biển cả, trong khi bản thân mình chỉ có duy nhất một cái ao nước nhỏ... Không, chỉ có một chén nước nhỏ mà thôi.
Loại cảm giác này quá mức kinh khủng, Thẩm Nghi vội vàng ngừng động tác vận khí. Tới cuối cùng, hắn cũng thể nghiệm được cảm giác bất đắc dĩ mà mình từng gặp phải trong lúc thôi diễn võ học rồi.
Phải biết rằng, tốc độ hấp thu khí tức thiên địa của võ phu sơ cảnh rất chậm, khí tức bên trong mười hai đại khiếu càng giống một khoản tiền tiết kiệm hơn. Ngày thường chỉ cần sử dụng lợi tức là có thể duy trì võ học cơ bản, dù thi triển loại võ học sơ cảnh không tầm thường như Huyết Sát Đao Pháp, lượng tiêu hao nội tức vẫn rất ít.
Nhưng một khi hao tổn quá lớn, tương đương với tổn thương đến căn bản, lại cần rất nhiều thời gian để bù đắp vào.
Mà trong lần thôi diễn này, mỗi khi hắn sử dụng Tứ Hợp Chân Cương, sẽ phải lãng phí mấy năm thời gian đi tích lũy khí tức thêm một lần nữa.
Và đối với võ phu bình thường, đây tuyệt đối là một hành động tra tấn phi nhân.
Thẩm Nghi nhớ lại thời điểm nội tức hóa ngọc lộ lúc trước. Chẳng trách hắn phải cô đọng khí tức thiên địa thành dạng dịch, nếu không làm sao có thể gánh vác nổi?
"Chẳng lẽ luyện xong cũng không dám dùng, chỉ có thể coi như một sát chiêu liều mạng, dùng xong là khoanh tay chịu chết ư?" Thẩm Nghi thoáng cau mày suy nghĩ, nhưng gần như ngay sau đó, hắn lại nhớ ra điều gì. Hắn vội vàng nhìn về phía nội dung giới thiệu của Phong Lôi Phục Yêu Chân Giải trong giao diện.
Lúc trước, thứ này vẫn giậm chân tại chỗ, dù thôi diễn đến mức nào cũng không sinh ra kết quả, dù nện nhiều thọ nguyên của yêu ma hơn nữa cũng không sinh ra phản ứng, hệt như một cái động nuốt vàng không đáy, chỉ biết ngây ngô đòi hỏi khí tức từ thiên địa.
Nghĩ đến đây, lông mày Thẩm Nghi chợt giãn ra, không phải đây là trùng hợp ngẫu nhiên sao, vừa vặn có thể bù đắp tiêu hao cho bản thân, lại thuận tiện có thể thử thôi diễn ra vài thứ gì đó mới mẻ, coi như bỏ ra một phần tiền mua được hai loại hàng.
Căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, muốn bổ sung đầy đủ mười hai đại khiếu, cần khoảng năm năm thời gian.
Nếu dùng mạng của mình đi thử nghiệm mấy chuyện này, khẳng định là không có lời, xét cho cùng, sau khi đột phá sơ cảnh, hắn cũng chỉ còn thừa lại bốn mươi sáu năm thọ nguyên thôi, nhưng dùng thọ nguyên của yêu ma để giải quyết vấn đề khẩn cấp trước, sau đó lại đi tìm phương pháp tấn thăng sau, vẫn khá là khả thi.
【 Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: 390 năm 】
Thẩm Nghi kiềm chế cơn xúc động muốn ra cửa thử một lần, sau đó ép buộc chính mình phải nhắm mắt lại.
Hiểu rõ uy lực của chiêu thức trong tay mình, đương nhiên là cực kỳ quan trọng, nhưng cũng không nên thử vào ban đêm như thế này, quấy nhiễu giấc mộng của người khác là việc làm vô trách nhiệm và thiếu đạo đức.
Có lẽ do đêm qua không ngủ, nên đêm nay, hắn chìm vào giấc ngủ cực nhanh.
Bánh nướng ở nơi này thật là ấm áp, thịt muối nhai rất đã, ván giường hơi cứng, phụ nhân mềm mại, tất cả đều chân thật như vậy…
Đột nhiên cảnh tượng êm đềm ấy trôi đi, trong đầu xẹt qua vô số bộ thi thể bị tàn phá, với những con yêu ma đang há miệng cắn nuốt từng miếng máu thịt to.
Thẩm Nghi vô ý thức nắm chặt tay lại, hiện giờ khi đang có rất nhiều bộ võ học gia thân, rốt cuộc hắn cũng không cần dùng loại suy nghĩ chết lặng kiểu như "Cái mạng này là nhặt được" để cổ vũ bản thân nữa, nhưng trong lòng vẫn có dũng khí rút đao đối chiến với yêu ma.
Đương nhiên, dùng cớ mạng mình không còn bao lâu nữa để đùa giỡn, quét ngang tất cả, vẫn tốt, nhưng lại không lâu dài.
Sống lại một đời, giống như mơ một giấc vừa tỉnh mộng... Cũng nên cho phép mình bắt đầu một cuộc đời mới thôi!
Đợi đến khi gà gáy, Thẩm Nghi tỉnh lại rất đúng giờ. Hắn lập tức đi ra cửa hô hấp chút không khí trong lành của buổi sớm mai, bỗng nhiên lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người nhẹ nhõm.
"Hôm nay dậy sớm vậy sao?" Lâm Bạch Vi vươn vai, từ hậu viện đi vào trong nhà, tò mò nhìn ra bên ngoài.
"Chào buổi sáng." Thẩm Nghi quay đầu, trong con ngươi hiếm hoi xuất hiện một chút ý cười.
"Ngươi nhặt được tiền hả?" Lâm Bạch Vi nghi hoặc lắc đầu hỏi.
"Cũng gần như vậy." Thẩm Nghi thu lại ánh mắt, nhanh chóng trở về phòng thay một bộ y phục sạch sẽ. Tính toán thời gian một chút, chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là Trấn Ma ti sẽ đến nơi này tuần tra.
Dựa vào thành quả nhận lại được sau quãng thời gian hắn miệt mài tìm thiếu sót để điều chỉnh này, coi như người của Trấn Ma ti có đến, hẳn là hắn muốn kiếm một công việc tốt cũng không thành vấn đề.
Dù với thực lực hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình ở cái Bách Vân huyện này, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn lo lắng, chỉ e sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Ví dụ như Lâm Bạch Vi, nàng có thể tiện tay sao chép ra một bộ võ học Ngọc Dịch cảnh, hành động sao chép này và trực tiếp lấy ra một quyển võ học tuyệt đối là hai chuyện khác nhau, bởi vì sao chép được có nghĩa là đối phương đã từng tự mình tu luyện môn công pháp ấy rồi.
Hẳn là trước khi bị phong bế khiếu huyệt, nàng đã mạnh hơn hắn của hiện tại không ít.
Được rồi, nếu nên xui xẻo thì sẽ gặp phải xui xẻo thôi.
Có “vết xe đổ” ngày nào cũng lắc lư trước mắt này, Thẩm Nghi tuyệt đối không cho phép chính mình bất cẩn.
Muốn sống sót trong loạn thế, chắc hẳn chuyện gia nhập một thế lực coi được chính là lựa chọn tốt nhất rồi, bởi vì làm được như vậy, thì bất kể là võ học hay là tài nguyên đều có thể bảo đảm được.