Hồ yêu chậm rãi chống người đứng lên, nó dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai người Thẩm Nghi, sau đó lại dứt khoát giơ cái chuông trong tay lên.
Tiếng chuông lanh lảnh, không khí đóng băng.
Không giống lúc trước, lần này là chủ động thúc giục, khiến cho khí tức toàn thân hồ yêu nhanh chóng giảm xuống, nhưng hiệu dụng của chiếc chuông đồng kia lại nhanh chóng tăng lên, thậm chí còn tăng gấp mười lần lúc trước!
Nói thật, từ lúc đầu đến giờ, hồ yêu vẫn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao nó và nữ nhân kia đều dùng khuôn mặt giống nhau, lại mặc cùng một bộ y phục, nhưng ở bất cứ thời điểm gì, nàng ta vẫn có thể gặp được may mắn như vậy?
Ngay cả khi đã chạm trán với Tam thúc tổ, nàng ta vẫn có thể giữ được tính mạng?
Mà rõ ràng đã bị một tên bộ đầu khốn nạn tà ác mang đi, nhưng đến tận bây giờ, nàng ta vẫn còn là xử nữ, ngay cả một chút vết thương ngoài da cũng không có?
Thậm chí trong khoảnh khắc cần cổ của mình sắp bị người ta bẻ gãy, nàng vẫn có thể nặn ra nụ cười khiến người chán ghét kia?
Cảm giác ghen tị trong mắt hồ yêu dần dần trở nên nồng đậm, tới cuối cùng, nó còn tụ tập lại trở thành oán độc: "Ngay cả con chó hoang nhà ngươi cũng muốn thiên vị nàng! Ta không giết được nàng, nhưng vẫn có thể giết ngươi trước!"
Lời nói vừa dứt, dưới tiếng chuông lanh lảnh, đột nhiên hai con dao găm trong tay hồ yêu trực tiếp đánh thẳng về phía Thẩm Nghi.
Lâm Bạch Vi cảm nhận được thân thể mình vừa ngưng trệ, vẻ mặt khẽ biến.
Phải biết rằng, ngay cả lúc trước, khi gặp được vị Ngưng Đan Đại Yêu kia, trong lòng nàng vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh như thường, nhưng vào giờ phút này, trên mặt lại không khỏi lóe lên một tia bối rối.
Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được Thẩm Nghi vừa nhẹ nhàng hất tay mình ra.
Bản thân đang ở trong vũng bùn hư vô này, đối phương vẫn có thể động đậy?
Ngay sau đó, từng luồng khí tức vô hình lập tức hội tụ vào trong phòng, rồi nhanh chóng ngưng tụ lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, giống như những thanh phi kiếm treo đầy trời, lơ lửng giữa không trung.
Khí tức rét lạnh lan tràn bốn phía, biến nơi này thành một thứ lĩnh vực yên tĩnh chẳng giống nhân gian.
hồ yêu nắm chặt thanh chủy thủ trong tay, vẻ mặt ngây dại, đưa mắt trân trối nhìn về phía thanh niên đang đứng khoanh tay trước mặt mình.
Thẩm Nghi vẫn yên tĩnh đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt lại thâm thúy như mặt giếng cổ bình lặng, không gợn sóng.
Hắn khẽ động tâm niệm, hồ yêu lập tức có cảm giác bản thân đã bị khí cơ khóa chặt lại, thậm chí trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nó còn có cảm giác như mình đang bị người ta bóp cổ, không thể thở nổi.
Ngay sau đó, vô số chân cương rơi nghiêng ra ngoài, oanh tạc về phía hồ yêu!
Cương khí vô hình ầm ầm nện xuống, khiến cái chuông đồng bên kia cũng phải điên cuồng run rẩy theo. Chỉ trong một nhịp hô hấp, bề mặt chuông đồng lập tức xuất hiện vô số những vết rạn chi chít.
Trong mắt hồ yêu xuất hiện vẻ sợ hãi nồng đậm, nhưng đứng trước tình huống này, nó thực sự bất lực, không thể làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn món bảo vật mà bản thân vẫn dựa vào lặng lẽ vỡ vụn ra.
Nó xoay người muốn chạy, lại phát hiện ngay cả động ngón tay, mình cũng không làm được.
Tứ Hợp Chân Cương! Chính là bản lĩnh giữ nhà của Tổng binh Trấn Ma Ti Thanh châu!
Nữ nhân đáng chết này, ngay cả một môn võ học như thế cũng dạy cho hắn!
Nhưng mặc cho ngàn vạn suy nghĩ đang ùn ùn kéo đến trong đầu hồ yêu, chân cương đầy trời vẫn làm vậy mà nó nên làm, đó là trực tiếp xỏ xuyên qua thân thể con hồ yêu trước mặt, giống như một cây cờ rách bất lực bị vô số mũi tên đâm xuyên qua!
Phốc! Phốc! Phốc!
Hàng loạt lỗ máu chi chít làm người ta sợ hãi lập tức phủ kín cả yêu thân, nhưng đòn công kích này còn chưa chấm dứt, bởi vì cương khí vẫn tiếp tục đánh xuống, khiến cho hàng loạt những lỗ máu kia dần dần xích lại, tập hợp vào, mãi cho đến khi toàn thân con hồ yêu nọ đã biến thành một bãi huyết nhục mơ hồ không thể diễn tả được.
Thứ duy nhất còn có thể duy trì nguyên trạng chính là viên Thú Nguyên mà Thẩm Nghi cố ý lưu lại.
Đến tận lúc chết đi, hồ yêu cũng không thể nhìn thấy cảm giác rung động trên mặt Lâm Bạch Vi. Bởi vì nàng cũng ngạc nhiên không kém gì nó, cũng ngu ngốc há to miệng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kia như vừa gặp phải quỷ.
Thẩm Nghi thản nhiên đi qua nhặt viên Thú Nguyên dưới đất lên, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc giường, vẻ kỳ quái trong mắt càng trở nên rõ ràng hơn.
"Ngươi có muốn cân nhắc một chút đến chuyện dùng thứ gì đó tới che không?"
Tuy Trấn Ma ti là địch với yêu ma, không câu nệ tiểu tiết cũng là chuyện rất bình thường, nhưng nàng có thể suy nghĩ cho tâm trạng của người khác một chút hay không?
Hắn đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, nếu xem mấy cảnh tượng hương diễm như này nhiều, rất dễ ảnh hưởng đến tâm tính.
"A..." Rất nhanh, Lâm Bạch Vi đã kịp phản ứng lại, rồi thuận tay đắp cái chăn lên người, dù hơi xấu hổ nhưng nàng cũng không ra vẻ tiểu nữ nhi ngượng ngùng. Huống chi vừa được chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, trong đầu nàng đâu còn tâm tư gì khác nữa?
Nếu nàng nhớ không lầm, nếu lại tính toán cẩn thận hơn một chút, thì nàng vừa đưa cho đối phương bản Tứ Hợp Chân Cương kia được chừng sáu ngày. Dù vẫn bị hạn chế bởi tu vi nội tình, và loại cương khí vừa rồi cũng không được tính là hoàn chỉnh, nhưng Thẩm Nghi có thể sử dụng nó, đã đủ làm người ta kinh hãi rồi.
"..."
Thẩm Nghi lặng lẽ thu vẻ mặt kinh hãi của nữ nhân kia vào đáy mắt, nhưng hắn không có ý định giải thích quá nhiều.
Bởi vì hành động vừa rồi là hắn cố ý làm ra đó.