"Ngoại doanh Lưu Tu Kiệt ra mắt Phương đại nhân." Lão Lưu nặn ra một nụ cười, lập tức kéo Thẩm Nghi bên cạnh đi qua: "Phương đại nhân, vị này chính là..."
"Ta biết, đã nhận được thư của sư tỷ rồi." Phương Hằng vẫn tiếp tục bóc đậu, cũng không ngước mắt lên, trong khi, vị bà bà kia lại đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Thẩm Nghi.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lưu Tu Kiệt cười bồi, hoàn toàn không có vẻ tùy tiện như khi đối mặt với Lý Tân Hàn. Nói xong, gã khẽ liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh: "Còn không chào hỏi Phương Hằng sư huynh của ngươi đi?"
Phương Hằng nghe vậy, chỉ thản nhiên nói: "Sư huynh thì không cần, cứ gọi thẳng tên là được."
Lời này vừa nói ra, Lưu Tu Kiệt thoáng có vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài. Quả nhiên, chỉ dựa vào một phong thư, làm sao có thể nhận được cơ duyên lớn như thế?
"Tiểu tử ngươi, lúc nói chuyện có thể nhìn người một cái hay không?" Vị bà bà bên cạnh lập tức vươn một bàn tay tới, vỗ lên đầu thanh niên Phương Hàng kia.
Dường như Phương Hằng đã quen với chuyện này rồi, gã lập tức ngẩng đầu, chỉ vào gian thiên viện nhỏ nhất, nói: "Cứ qua đó ở trước đi, sư tỷ thiếu nợ ngươi, để ta trả."
Lần này lại đến lượt Lưu Tu Kiệt nghe không hiểu.
Thẩm Nghi chỉ yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra là thế. Rơi vào tình hướng này, nếu nói trong lòng hắn hoàn toàn không có lấy một chút chờ mong nào, thì đó tuyệt đối là chuyện không thể. Nhưng miếng bánh lớn như vậy rơi từ trên trời xuống, bảo hắn đón nhận… thì thực sự là hắn không dám.
Tới bây giờ, rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên do, ngược lại đã khiến trong lòng Thẩm Nghi kiên định hơn rất nhiều.
Lâm Bạch Vi đã đồng ý sẽ đưa cho hắn hai cuốn võ học Ngọc Dịch cảnh, Tứ Hợp Chân Cương được tính là một môn, vẫn còn một môn nữa. Vốn tưởng rằng, sau khi giải quyết phiền phức, chưa chắc đối phương sẽ nhớ kỹ việc này, hoặc là chỉ tùy tiện chọn ra một thức võ học Trấn Ma Ti nào đó, đưa tới hoàn thành giao dịch là được, không ngờ đối phương lại rất để bụng.
Nếu người trước mặt cũng là đệ tử của Tổng binh, còn trịnh trọng nói như vậy, thì hẳn là bộ võ học truyền thừa thứ hai kia sẽ không yếu hơn Tứ Hợp Chân Cương.
"Ách." Lưu Tu Kiệt thấy mình không còn chuyện gì nữa, cũng dứt khoát chắp tay cáo lui. Trong lúc quay người rời đi, gã còn thuận tiện ném cho Thẩm Nghi một ánh mắt đồng tình.
Tuy lúc trước Lưu Tu Kiệt đã nhắc nhở hắn, nhưng vừa chạm mặt đã bị Phương Hằng thẳng thắn từ chối như thế, chắc hẳn trong lòng cũng có một chút hẫng hụt không nhẹ.
"..." Thẩm Nghi liếc mắt nhìn đối phương, sau đó xoay người đi vào gian phòng nhỏ kia.
Bộ chế phục mới tinh được may từ tơ lụa, sờ lên có chút trơn nhẵn. Ngay cả đai lưng của giáo úy bình thường cũng được khảm bảo ngọc, chẳng trách Trương đồ tể lại đỏ mắt vì sự hào hoa xa xỉ của Trấn Ma ti.
Hắn tùy tiện mặc bộ chế phục mới nhận được lên, coi như vừa người, đáng tiếc trong phòng này không có gương.
Thẩm Nghi sửa sang lại ống tay áo, sau đó đưa tay cầm lấy bình thuốc nhỏ nhắn kia. Lưu Tu Kiệt đi rồi cũng không nói rõ ràng với hắn. Rốt cuộc thứ này loại bảo dược gì đây?
Thẩm Nghi không rối rắm quá lâu về chuyện này, hắn lập tức treo tấm lệnh bài lên người, cầm lấy ô đao, đang chuẩn bị bước ra ngoài, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của vị bà bà lúc nãy: "Tiểu tử, mau ra đây ăn cơm."
Thẩm Nghi với tạo hình hoàn toàn mới, trên người mặc bộ trường bào với hoa văn hình đám mây màu đen, lại dùng đai lưng bạch ngọc thắt lại, càng làm nổi bật lên thân hình thẳng tắp của hắn, chậm rãi đi ra cửa phòng.
Vị bà bà kia cười híp mắt nói: "Ui chà, tuấn tú hơn Hằng Nhi nhiều, mau tới đây ngồi đi."
Phương Hằng đã chuyển cái bàn ra ngoài sân, bưng mấy đĩa thức ăn nhẹ tới, cuối cùng mới đưa ánh mắt nhìn xuống một đường hoa văn trên ống tay áo của Thẩm Nghi. Gã cũng không nhiều lời, chỉ cầm lấy cái muôi yên lặng múc ba bát cháo đặc.
Xong xuôi đâu đấy, gã mới đỡ bà bà ngồi xuống, nói: "Nơi này chỉ có ta và tổ mẫu, mỗi bữa đều là cơm canh đạm bạc, nếu không ngại thì tùy ý ăn tạm vài miếng đi."
"Đa tạ đã khoản đãi." Thẩm Nghi đã ăn lương khô hai ngày, cũng không tỏ vẻ rụt rè, thoải mái ngồi xuống bàn, nuốt từng miếng cháo.
Thấy hắn ăn ngon lành, vị bà bà kia càng cười to hơn: "Ngươi đến từ Bách Vân huyện hả? Trong thư Bạch Vi có nói, ngươi là một đứa trẻ ngoan. Đã lập gia đình chưa? Hay để ta giới thiệu cho một người nhé?"
Thẩm Nghi vừa nghe đến đây, miếng cháo trong miệng lập tức nghẹn lại: "..."
Dường như Phương Hằng đã tập mãi thành thói quen, gã vẫn không nói một lời, chỉ vùi đầu ăn cơm. Mãi cho đến khi cái bát lớn cạn trơ đáy, gã mới buông đũa xuống: "Ít nhất cũng phải hai tháng nữa sư phụ mới trở về. Trước đó, ngươi ở lại đây đi."
Nói xong, Phương Hằng lập tức quay về phòng của mình, lấy ra một quyển sách dày chừng hai ngón tay, đặt lên bàn.
"Khi còn trẻ, sư phụ có thể thành danh ở Thanh Châu này, đều dựa vào năm môn tuyệt kỹ."
"Học được một trong số đó, là có thể quét ngang đám yêu ma cùng cảnh giới. Sư phụ lần lượt truyền năm môn tuyệt kỹ ấy cho chúng ta. Đây không phải võ học của Trấn Ma ti, ta truyền lại cho ngươi cũng không tính là phá hư quy củ."
"Nhưng ngươi không phải là người trong sư môn ta, vì vậy chỉ có thể học, không thể truyền ra ngoài."
Lại nói, Thẩm Nghi và Trương đồ tể đã hàn huyên nhiều ngày như vậy, coi như trong đầu hắn đã có kha khá kiến thức rồi, hoàn toàn không phải một kẻ ngu ngơ không biết gì lúc trước nữa.
Trên thực tế, cả Trấn Ma ti lẫn môn phái giang hồ đều có quy định như vậy, chưa được cho phép, tự mình tiết lộ võ học, thì chẳng những người truyền thụ bị phạt nặng, mà người tu tập cũng không khá hơn chút nào, nhẹ thì chặt đứt tay chân, hoặc phá vỡ kinh mạch, thu hồi võ học theo nghĩa đen, nặng thì mạng nhỏ khó bảo toàn.
Chẳng trách lúc trước bản thân đã thảm thành như vậy rồi, Lâm Bạch Vi vẫn quyết tâm bịa đặt võ học, có ý đồ lừa dối qua ải. Đến cuối cùng, nàng mới sao chép Tứ Hợp Chân Cương cho hắn, đây đúng là thứ duy nhất bản thân có thể dạy người khác được.
-apptruyen-