-truyện-y-y-chấm-pro-
Phương Hằng đứng ở trong phòng, nhìn bộ dáng vui tươi hớn hở của tổ mẫu, lại đưa mắt quan sát Thẩm Nghi, vẻ mặt chuyển thành thờ ơ, không để ý.
Đầu tiên, kẻ này nhân lúc Lâm sư tỷ gặp rủi ro, trực tiếp giở công phu sư tử ngoạm đòi hai bản võ học Ngọc Dịch cảnh, còn là thứ trân quý như Tứ Hợp Chân Cương và Tiệt Mạch Cầm Long. Phải biết rằng, với thiên phú của mấy vị sư huynh sư tỷ, bọn họ cũng chỉ chọn được một trong số đó mà thôi.
Đối phương chỉ mới đặt chân vào tu vi sơ cảnh đã dám mơ ước hai thức này?
Hơn nữa, có vẻ như người này vừa bước vào Trấn Ma ti, đã có chút quen thuộc với đám đệ tử phú giá dưới trướng Lý Tân Hàn, thậm chí mới đến ngày đầu tiên đã kiếm được một đường vân trên cổ tay áo.
Ngay cả tổ mẫu, một người không có chút bối cảnh nào, chỉ vì cần có gã ở bên cạnh chăm lo, mới chuyển đến nơi này ở lại, vậy mà đối phương cũng muốn hiến ân cần, chỉ sợ trong lòng hắn còn tự cho là thông minh, âm thầm phỏng đoán không biết bà bà đây là vị cao nhân ẩn sĩ nào…
Một kẻ vừa tham lam lại ngu xuẩn, thật khiến người ta sinh lòng phiền chán.
Hắn muốn mượn cơ hội này để lưu lại nơi đây, lại dựa vào chốn này để một bước bay lên cành cao, cũng chẳng có gì khó hiểu, chỉ là chuyện thường tình của con người mà thôi, nhưng ngay cả che giấu động cơ cũng lười đi che giấu, thì đó không gọi là nịnh nọt, là lòng tham không đáy, vậy gọi là gì?
Thẩm Nghi thu dọn bàn xong, mắt thấy vị lão thái thái trước mắt lại muốn nhắc tới chuyện giới thiệu cô nương cho hắn, hắn lập tức quyết đoán tìm cớ rồi nhanh chóng xoay người trở về phòng.
Tục ngữ có nói, thành gia lập nghiệp, nhưng hiện giờ, ngay cả bước chân, hắn cũng không đứng vững, công việc còn đặc thù, sinh tử khó liệu, nào có lòng dạ thảnh thơi mà nghĩ đến mấy chuyện kia?
Thẩm Nghi đóng cửa lại, ngồi vào chỗ của mình bên giường, và không chút do dự, trực tiếp bỏ ba viên Khai Mạch Đan vào trong miệng. Đầu lưỡi lập tức truyền đến cảm giác đắng chát tan ra, giống như vừa cắn vào một miếng hoàng liên.
Cũng may, hắn từng nuốt qua thứ tanh hôi như Thú Nguyên, nên chút đắng chát này cũng không tính là gì.
Ánh mắt Thẩm Nghi bình tĩnh lại, lập tức gọi giao diện ra.
【 Ngọc Dịch. Tiệt Mạch Cầm Long (chưa nhập môn) 】
【 Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Ba trăm năm 】
Vốn dĩ, hắn định giữ lại số thọ nguyên này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể phát sinh, nếu toàn bộ hao hết, lại gặp phải yêu ma cường hãn, thì với nội tình hiện tại của hắn, chỉ sử dụng một lần Thiên Cương Huyết Sát sẽ dẫn đến tình trạng hư thoát luôn rồi.
Huống chi đã bước vào Trấn Ma ti, coi như chuyện nội công đột phá Ngọc Dịch cảnh đã có phương hướng rồi, chờ sau khi hắn hơi có chút quen thuộc với hoàn cảnh, hẳn là thu hoạch thêm cũng không khó, nghĩa là rất nhanh thôi, môn võ học này cũng sẽ biến thành một cái động hút thọ nguyên…
Dưới tiền đề như vậy, ba trăm năm thọ nguyên của yêu ma vẫn còn giữ lại trong tay, nghe thì tưởng nhiều, nhưng so sánh với hàng đống võ học cần chi dùng, lại lộ ra chút nghèo khó, quẫn bách.
Thẩm Nghi lắc đầu, trực tiếp loại trừ đi tạp niệm, bắt đầu rót từng nhóm thọ nguyên của yêu ma vào trong Tiệt Mạch Cầm Long.
Không cần biết như thế nào, có thể tăng lên được một chút thực lực thì lúc gặp phải nguy hiểm cũng có thể nắm chắc thêm một phần cơ hội sống sót…
Cứ sống sót trước lại nói chuyện khác sau.
...
【 Năm thứ nhất, ngươi đã đọc thuộc lòng nội dung trên sách, cũng thuận tiện luyện hóa dược lực trong cơ thể, ngươi chưa bao giờ nếm qua bảo dược, bởi vậy mới lộ ra tính cách cực kỳ keo kiệt, ngay cả một tia dược lực cũng không chịu lãng phí 】
【 Năm thứ ba, ngươi ăn viên đan dược thứ hai, kinh mạch khiếu huyệt lại có thể mở rộng thêm một lần nữa. Ngươi đã sớm thuộc nằm lòng nội dung trên sách, vô số tin tức có liên quan tới mạch cứ cuồn cuộn chui vào trong đầu ngươi, trong mắt ngươi lộ ra vẻ trong suốt, thanh tịnh như chưa từng bị tri thức quấy nhiễu 】
【 Năm thứ chín, hiệu lực của viên đan dược cuối cùng đã bị ngươi hấp thu sạch sẽ, đại khiếu của ngươi mở rộng thêm mười phần. Ngươi khá vui mừng, tuy vẫn không rõ cái gì gọi là mạch, nhưng vẫn cố gắng quan sát vạn vật 】
...
Chẳng trách Tổng binh chỉ truyền cho mỗi đồ đệ của ngài một tuyệt kỹ…
Nếu nói Tứ Hợp Chân Cương là vận dụng khí tức thì Tiệt Mạch Cầm Long chính là kỹ xảo cực hạn của nhục thân. Chúng hoàn toàn là hai lĩnh vực không hề liên quan gì đến nhau.
Mỗi một loại đều cần người tu luyện tiêu hao cực kỳ nhiều năm tháng đi đắm chìm vào trong đó, có thể nắm giữ một trong những môn này đã rất gian nan.
Nguyên nhân chính khiến Phương Hằng dám tuyên bố, chỉ cần nắm giữ được một thức là có thể quét ngang tồn tại cùng cảnh giới, chỉ đơn giản là, người có thể học được một môn võ học này, bản thân bọn họ đã không tầm thường rồi.
Nếu là hạng người thiên tư tầm thường, chỉ sợ có dành hết cả đời cũng khó lý giải được chân diệu trong đó.
"Ta lại muốn tất cả."
Thẩm Nghi không nghĩ ngợi nữa, lại dứt khoát rót thêm mấy chục năm thọ nguyên của yêu ma vào Tiệt Mạch Cầm Long.
...
【 Năm thứ hai mươi sáu, ngươi vươn bàn tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve lớp vỏ cây thô ráp, đầu ngón tay nhảy nhót trên thân cây, ngươi kề tai vào, tựa như đã nghe thấy "Nhịp tim đậy" của cái cây nọ 】
【 Năm thứ bốn mươi tám, ngươi ôm lấy một tảng đá lớn. Nó giống như một quả trứng đá, bên trong đang dựng dục sinh cơ, trên mặt ngươi có thêm một nụ cười điên cuồng! Ha ha! Ngươi ngộ ra rồi! 】
【 Năm thứ sáu mươi chín, ngươi ủ rũ ngồi bệt xuống đất. Ngươi ngộ ra quả trứng, chẳng qua là ngươi đã điên rồi. Ngươi chống tay xuống, dựng người lên, giống như muốn phát tiết mà đánh thẳng xuống tảng đá đã bị mưa gió ăn mòn kia. Một lát sau, ngươi ngơ ngác mà xuất thần nói mê, như thể tảng đá kia đã chết rồi. 】
【 Tiệt Mạch Cầm Long (nhập môn) 】
【 Năm thứ bảy mươi mốt, Tinh Thông Quyền Chưởng phát huy hiệu dụng, động tác ngươi xuất chưởng càng thêm thuần thục, Tiệt Mạch Cầm Long tiểu thành 】
【 Năm thứ bảy mươi ba, rốt cuộc ngươi cũng nhìn rõ cái gì gọi là mạch của vạn vật, chuyện còn lại chỉ đơn giản là nắm chắc thời cơ ra tay mà thôi, Tiệt Mạch Cầm Long đại thành 】
【 Năm thứ bảy mươi lăm, Tiệt Mạch Cầm Long viên mãn 】