-apptruyen-
"Ôi!"
Phương Hằng quát lớn một tiếng, lập tức cưỡng ép rút khí lực về, đồng thời bàn chân cũng hung hăng đạp xuống đất, cả bộ thân thể khỏe mạnh cường tráng tựa như một mũi tên bắn ngược về phía sau. Cách xa Thẩm Nghi hơn mười trượng, gã mới cấp tốc ổn định thân hình, chậm rãi bình ổn hô hấp.
Mọi người đều có chút ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Đây là đang làm gì vậy?
Vừa xông tới, lại vội vã nhảy về rồi...
"..." Phương Hằng lặng lẽ cúi đầu, đứng thẳng tại chỗ, cả người không nhúc nhích, hồi lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Chỉ có một mình Lý Mộ Cẩn đã nhận ra một tia không đúng.
Nàng tò mò nhìn về phía đối phương, rốt cuộc là họ Phương này đang ẩn giấu điều gì?
Tuy Phương Hằng bên kia đã cố hết sức để che giấu, nhưng cánh tay phải khe khẽ run rẩy đang bị gã cố ý giấu ở sau lưng kia, vẫn hấp dẫn ánh mắt Lý Mộ Cẩn. Dù bên trên không có một vết thương nào, nhưng loại cảm giác lỏng lẻo lắc lư ấy lại làm người ta nghĩ rằng bên trong hoàn toàn không có xương cốt.
"Còn vấn đề gì nữa không?" Thẩm Nghi lại một lần nữa ấn tay xuống vỏ đao, nếu đối phương muốn tiếp tục hỏi, hắn sẽ cho thêm câu trả lời.
Phương Hằng nghe vậy, trên khuôn mặt vốn đang cúi gằm kia, lập tức trào dâng một tia khí huyết dao động, nhuộm tất cả thành màu đỏ ửng.
Gã cắn chặt răng, chặt đến mức hai má cũng phồng lên, mãi cho đến khi đầu lưỡi có thêm chút ngọt tanh mới phát hiện.
Phương Hằng vốn không sợ chiến, dù hiện tại toàn bộ cánh tay phải của gã đều bị phong cấm rồi, nhưng bỏ qua nó, gã vẫn còn sáu phần thực lực gia thân.
Nhưng chiến tiếp lại là vô nghĩa...
Thiên phú mà gã vẫn luôn tự hào nhất vừa bị đối phương bình tĩnh giẫm nát xuống đất rồi.
Người kia chỉ dùng có bảy - tám ngày đã có thể tìm kiếm ra kinh mạch chỉ trong nháy mắt giao thủ. Hơn nữa, loại trình độ này, tuyệt đối không phải vừa mới nhập môn. Nếu không phải chưởng lực hơi yếu, có lẽ tổn thương trên cánh tay phải của gã sẽ không đơn giản là bị phong cấm tạm thời như vậy đâu, mà là vĩnh viễn hóa thành một cục thịt chết.
Ở thời điểm bản thân phải đối diện với một chuyện làm người ta sợ hãi khi nghe được này, Phương Hằng chợt phát hiện, ngoại trừ đứng một chỗ giả chết, hình như gã chẳng còn hướng phản ứng nào khác nữa, ngay cả ngẩng đầu nhìn người ta một cái, trong lòng cũng xấu hổ vô cùng.
"Khi nào ngươi trở về?" Giọng nói khàn khàn của Phương Hằng vang lên.
"Ta có nói muốn trở về ư?" Thẩm Nghi nghi hoặc nhìn lại.
"Ngươi!" Phương Hằng lập tức ngước mắt nhìn lên, trong cơn phẫn nộ lại ẩn chứa một tia bối rối.
Khu đại viện này chính là thánh địa của toàn bộ Trấn Ma ti, sao lại có người không muốn lưu lại nơi này?
Nếu...
Nếu hắn thực sự rời đi, gã nên ăn nói với sư tỷ như thế nào đây? Hạng người có ngộ tính khủng bố như thế, tuyệt không thể chạy thoát từ trong tay gã được!
"Đây là ý của Lâm sư tỷ, ngươi đừng quá đáng!"
Mọi người đều há hốc mồm nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Phương Hằng.
Rốt cuộc là từ khi nào tên mãng phu cả người đều là ngạo khí này, lại lựa chọn không động thủ mà đổi thành đấu võ mồm rồi?
Chỉ một mình Lý Tân Hàn có chút đăm chiêu gật đầu. Gã vẫn nhớ mang máng khi mình còn nhỏ, ở thời điểm gặp phải chuyện mà bản thân không xử lý được, gã cũng có thói quen lôi tỷ tỷ của mình ra.
Thế nhưng... Đối phương không xử lý được chuyện gì?
Chẳng lẽ là Thẩm Nghi?
Nghĩ đến đây, Lý Tân Hàn lập tức quay đầu nhìn về phía thanh niên bên cạnh.
"..."
Thẩm Nghi bình tĩnh nhìn lại, khẽ đưa một ngón trỏ lên: "Thứ nhất, đó là Lâm sư tỷ của ngươi, không liên quan gì đến ta, dù trong chuyện này, ta có chiếm một chút lợi lộc, nhưng xét đến cùng, đó cũng là cuộc giao dịch mà cả hai người chúng ta đều tán thành."
Phương Hằng nghe vậy, lập tức trừng to mắt.
"Thứ hai." Thẩm Nghi lại dựng thẳng một ngón tay lên, giọng nói đột ngột chuyển thành trầm thấp: "Ngươi bảo Lâm sư tỷ của ngươi tới đây, ta rất muốn nhìn xem nàng có thể vẽ một đường ở cửa viện này hay không?"
Hai câu nói vừa ra, Phương Hằng trực tiếp rơi vào mờ mịt.
Lần này, ngoại trừ Lý Mộ Cẩn đột nhiên bĩu môi mà chẳng có lý do gì, thì trên mặt cả đám người khác đều hiện lên vẻ cô đơn. Bởi vì đống ký ức không thể chịu đựng nổi lúc trước lại một lần nữa dâng lên trong đầu.
Trong căn nhà cũ nát ở Bách Vân huyện, Lâm sư tỷ mặc y phục của đối phương, bận trước bận sau, không ngơi tay làm việc, trong khi nam nhân đáng chết này lại đứng bên cạnh bàn chờ đợi.
Dựa theo loại tình huống này để suy đoán thì hẳn là những lời Thẩm Nghi vừa nói, cũng không tính là giả dối. Chẳng qua… thứ mà hắn dựa vào kia, rất có khả năng không phải là thực lực, nó là mấy thứ lung tung rối rắm khác cơ.
"Cuối cùng." Thẩm Nghi nhìn về phía vị lão thái thái vừa bị tiếng động ở nơi này đánh thức, đang đứng tại cửa ra vào. Hắn nhìn thấy thấy bà bà sợ hãi vịn vào cánh cửa, trong lòng có chút bất đắc dĩ, khẽ bật cười một tiếng, giọng nói không tự chủ được, đã dịu xuống, trở nên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: "Hắn ra tay trước."
Bà bà gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta đã thấy rồi, là Hằng Nhi không hiểu chuyện, ngươi là đứa bé ngoan, chỉ ra tay dạy dỗ nó một chút, cho nó nhớ lâu hơn. Đây là chuyện tốt, dù sao nếm thiệt thòi trong tay ngươi cũng tốt hơn ra ngoài bị người khác dạy dỗ."
Đám người Lý Tân Hàn nghe vậy, không khỏi âm thầm lắc lắc đầu.
Vị bà bà này thực sự cho rằng võ phu đánh nhau là chuyện hài tử đùa giỡn hả? Rõ ràng hai người bọn họ ngay cả một chút vết thương ngoài da cũng không có, đã đấu võ cái nào đâu?
Nhưng có thể chứng kiến Phương Hằng ăn quả đắng vẫn là chuyện cực kỳ hiếm thấy à nha.
"Đã nhờ người chăm sóc mấy ngày nay rồi, vãn bối cáo từ." Thẩm Nghi hơi chắp tay, nói một tiếng, rồi trực tiếp xoay người rời khỏi đại viện.
Lý Tân Hàn đưa mắt nhìn Phương Hằng đang ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không có ý ngăn cản nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức dẫn đám người cất bước đi theo.
Đi được một đoạn, gã vẫn có chút nghi hoặc: "Vừa rồi là thế nào? Vì sao đột nhiên hắn lại rút lui?"
Lý Mộ Cẩn chậm rãi đi theo phía sau đoàn người, vừa cắm thanh đoản kiếm vào chỗ cũ vừa thuận miệng nói: "Ai biết, có lẽ chạy quá nhanh bị bong gân thắt lưng rồi."