Tiền lão chợt ngừng thở, giật mình nhìn về phía đuôi thuyền bị đuôi giao đập nát bét, kinh hãi nhìn Vương Dư đang khoanh chân điều tức.
Tiền lão cũng từng nghe nói về Mai Hoa Lục Hào.
Hôm trước hắn cùng chủ thuyền đi cầu quẻ chỗ vị đạo trưởng thần bí này.
Mà quẻ hỏa thủy vị tế mà người nọ đưa ra có một câu sấm ngôn:
"Tiểu hồ kỷ tế, nhu kỳ vĩ. "
Con hồ ly nhỏ qua sông đuôi hướng lên trên nhưng vừa đến bờ sông thì đuôi đã bị ướt.
Nhớ lại lúc rời đi, Vương Dư đã gọi mình lại hỏi trên thuyền có hồ ly không.
Tiền lão càng thêm kinh hãi, không ngờ vị đạo trưởng này đã sớm tính ra yêu thú trong quả trứng yêu thú này rốt cuộc là yêu thú gì!
Hơn nữa cũng sớm tính ra bọn họ sẽ gặp phải kiếp nạn này!
Khi đuôi thuyền bị đuôi giao đè xuống biển, yêu linh trên con thuyền này mới hoảng sợ hiện thân, hơn nữa còn vô tình cứu mạng bọn họ!
Thủ đoạn như thần tiên này, mình chỉ từng thấy ở vị cựu quốc sư từ đế đô đến!
Đều nói Luyện Khí sĩ có thủ đoạn thần bí khó lường, lần này Tiền lão thật sự phục rồi!
Lại nhìn về phía Vương Dư, ánh mắt Tiền lão cũng mang theo sự kính nể và sợ hãi.
Đây là một loại sợ hãi đối với những điều chưa biết và thần bí.
Đúng lúc này, khánh vân trên đỉnh đầu Vương Dư bắt đầu thu lại, muôn vàn dị tượng bắt đầu tiêu tan.
Cuốn bảo thư bìa xanh nhẹ nhàng rơi xuống đầu gối Vương Dư.
Vương Dư từ từ mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Tiền lão đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Vương Dư còn tưởng Tiền lão đang trách mình trong thời khắc nguy hiểm như vậy mà còn có thời gian ngồi thiền.
Hắn áy náy cười với Tiền lão, Tiền lão lại trực tiếp buông Chu Minh trong lòng ra, quỳ xuống trước mặt Vương Dư: "Hai ngày trước, quấy rầy tiên nhân, tội đáng muôn chết.”
Nhìn Tiền lão đột nhiên hành đại lễ với mình, Vương Dư không khỏi sửng sốt, sau đó đứng dậy, tiến lên đỡ Tiền lão. Nhìn Tiền lão sợ hãi, Vương Dư vỗ vai Tiền lão, nói: "Không cần như vậy, bây giờ giao cho ta là được!"
Đúng lúc Tiền lão còn muốn nói tiếp, hắc giao đột nhiên lao ra từ một bên mạn thuyền, há miệng cắn về phía Vương Dư và những người khác!
Vương Dư ngẩng đầu nhìn hắc giao đang bay xuống, mỉm cười, cúi đầu nhìn Tiền lão nói:
"Xem ra không phải lúc nói chuyện, để tại hạ đi trảm giao trước!"
Ngữ điệu nhẹ như mây gió.
Vương Dư bước lên một bước, như thể ra ngoài tản bộ, thong dong tự tại.
Bước một bước về phía trước, nước biển vốn đang cuồn cuộn như thể bị một bàn tay lớn vuốt phẳng, trong nháy mắt biển êm sóng lặng.
Mây đen đè thấp dần dần tan đi, từng tia nắng mặt trời như băng tuyết tan chảy rọi xuống từ trong mây đen.
Vương Dư lần đầu sử dụng thuật pháp còn có phần không tự tin, nhìn hắc giao lao xuống, biểu cảm tình tĩnh, Vương Dư giơ một tay lên.
Thanh trường kiếm bên cạnh Chu Minh đã hôn mê đột nhiên dựng lên, nhanh chóng phi về phía hắc giao.
hắc giao nhìn thanh trường kiếm bay về phía mình, trên mặt lộ ra chút chế giễu.
Bản thân sẽ không chịu thiệt hai lần ở cùng một chiêu thức!
"Grrr!"
Hắc giao gầm lên một tiếng về phía thanh trường kiếm xích kim bay tới, sóng âm dữ dội trực tiếp hất văng thanh phi kiếm xích kim ra ngoài.
Hắc giao còn chưa kịp đắc ý, nó hướng ánh nhìn về phía Vương Dư bên dưới, chỉ cần một hơi thở, tất cả những sinh vật sống trên con thuyền này đều sẽ trở thành thức ăn trên đĩa của mình...
Ý nghĩ còn chưa thành hình, hắc giao chỉ cảm thấy một lực lớn đập vào đầu mình.
Hắc giao còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị đánh bay thẳng ra phía sau.
Thân giao dài mấy chục trượng đập mạnh xuống biển.
Thanh phi kiếm xích kim bị đánh bay ra ngoài đã thay thế hắc giao tại vị trí ban đầu của nó.
Nguyên do hắc giao bị đánh bay ra ngoài, chính là do thanh phi kiếm xích kim mà Vương Dư, giống như đánh một con ruồi, phi kiếm đập mạnh khiến hắc giao bay ra ngoài.
Lần đầu sử dụng thuật pháp đã thành công, Vương Dư cảm thấy có chút phấn khích.
Về thuật ngự kiếm, vừa rồi hắn chỉ sử dụng chữ ngự trong hai chữ ngự kiếm.
Chỉ một chữ ngự thôi đã có uy lực như vậy, nếu thêm chữ kiếm vào, chắc chắn sẽ lên một tầng cao hơn.
Nhưng thanh phi kiếm xích kim này tuy có linh tính, lại là đồ vật của Chu Minh đang hôn mê.
Chữ kiếm trong hai chữ ngự kiếm còn cần phải ấp ủ thanh trường kiếm ba thước của riêng mình.
Thanh kiếm này mới có thể làm được tâm ý tương thông với mình, như sử dụng cánh tay.
Còn thanh trường kiếm xích kim trên không trung thì dường như không muốn bị Vương Dư sử dụng, từng tiếng kiếm kêu vang lên, hết sức muốn thoát khỏi sự khống chế của Vương Dư.
Vương Dư giải trừ sự khống chế đối với thanh phi kiếm xích kim, thanh phi kiếm xích kim kêu lên một tiếng, bay trở lại bên cạnh Chu Minh.
"Quả là một bảo bối trung thành!" Vương Dư liếc nhìn thanh phi kiếm xích kim, có chút khen ngợi nói.