*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời tiết sáng sủa vui vẻ, ánh sáng mặt trời chiếu lên người thập phần ấm áp dào dạt.
Tiết Mật một mình một người đi trên con đường nhỏ ngoài đồng ruộng, khắp nơi hoa nở đầy nhiều màu sắc, đỏ sôi nổi, vàng chói mắt, tím thần bí….. Làm nàng hoa mắt chóng mặt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đây là đâu? Sao nàng lại tới đây?
Đến khi nhìn thấy phía trước không xa có một gốc nguyệt kiến thảo, Tiết Mật lòng vui vẻ, gấp gáp chạy tới, “Nguyệt Nguyệt……”
Đi được một nửa đường, nữ tử đột nhiên nghe thấy trong bụi cỏ một trận tất tất tác tác, quay đầu, không đợi nàng nhìn thấy, hai bóng đen liền hướng nàng đánh tới, Tiết Mật bất ngờ không kịp phòng bị thiếu chút nữa té ngã trên đất, đợi ổn định cơ thể, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai con đại xà màu đen nhanh chóng phóng lại nàng.
Thấy thế, Tiết Mật cả kinh, vội vàng điều động linh lực, lại phát hiện đan điền một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không có, nàng bắt đầu luống cuống, tay không làm sao đấu với hai con hắc xà to như thế, vì thế không ngừng lui ra sau cho tới khi chạy thẳng một đường, bất quá hai hắc xà kia tốc độ thật sự quá nhanh, mắt thấy sẽ bổ nhào vào người nàng, khoảng cách gần đến nỗi Tiết Mật có thể tinh tường thấy răng nanh trong miệng chúng, loại sợ hãi khi đến gần cái chết làm Tiết Mật nhịn không được há miệng kêu to.
“A!”
Tiết Mật lòng còn sợ hãi tỉnh lại, thoáng chốc bình tĩnh, sờ sờ mồ hôi trên trán đã ướt lạnh, nằm mơ? Nằm mơ….. Lại là nằm mơ! Sao lại mộng như vậy a?
“Tỷ tỷ! Tỷ tỉnh rồi a?” Nguyệt Kiến kinh hỉ kêu bên tai nàng.
Nghe thấy thanh âm, Tiết Mật quay đầu nhìn, thấy cô bé đang đứng ở bên giường quan tâm nhìn nàng, “Nguyệt Kiến……”
“Tỷ tỷ, tỷ có chỗ nào không thoải mái không? Người nọ thật là nham hiểm, thế mà lại hạ độc trên thi thể, tỷ hiện tại thế nào? Còn có thấy choáng váng đầu nữa không?” Cô bé dựa vào càng gần, vẻ mặt thân thiết.
“Không còn, đã tốt hơn nhiều rồi……” Tiết Mật xoa xoa huyệt Thái Dương, ngẩng đầu đánh giá bốn phía, phát hiện hai người giờ đang ở một nơi không quá lớn, trừ bỏ cái giường nàng đang nằm cùng cái bàn ở giữa phòng, cũng chỉ còn lại sách đầy phòng, từ đơn sơ đến phong phú, chóp mũi truyền đến mùi thảo dược cay đắng, cảm thấy nghi hoặc, “Nguyệt Kiến, chúng ta đang ở đâu?”
“Ở nhà Quân ca ca, là Quân ca ca giúp Mật Mật ngươi giải độc đó, thật lợi hại!” Nữ tử khuông mặt đỏ bừng, xem ra nàng thực sự thích vị Quân ca ca đó a.
“Ai……” Tiết Mật nghi ngờ nói, nhưng còn chưa nói xong, cửa “Chi nha” một tiếng đẩy vào, đi vào là một vị bạch y nam tử.
Chỉ thấy hắn có một đôi lông mày lưỡi mác không đậm không nhạt, hai mắt sáng ngời nhu hòa, mũi cao thẳng, môi như ôn ngọc, khóe miệng khẽ nhếch, thản nhiên tươi cười, như ánh mặt trời tháng ba, thoải mái thích ý. Tóc dài đen nhánh tùy ý dùng thanh mộc trâm vấn lên, có một loại tự tại, tao nhã nói không nên lời.
Người nào nhìn thấy hắn cũng không khỏi cảm thán một câu, mạch thượng quân tử nhân như ngọc!
Nam tử thấy Tiết Mật tỉnh lại, cười đi tới, “Cô nương tỉnh? Tại hạ là Quân Ngọc Hàn.”
“Nga, xin chào, ta gọi là Tiết Mật.” Tiết Mật sửng sốt một chút, cũng giới thiệu.
“Nơi này là hàn xá, ta là thầy thuốc thôn này.” Nói xong hắn đi đến bên người nữ tử, đặt tay lên cổ tay trắng muốt của nàng, nhíu mày suy tư.
Tiết Mật ngây ngốc nhìn hắn bắt mạch, đầu óc nhất thời xoay vòng.
“Quân ca ca, thế nào? Mật Mật đã không còn việc gì chứ?” Thấy thế, Nguyệt Kiến lại gần, ánh mắt thật to tràn đầy lo lắng.
“Độc đã giải xong, không có gì trở ngại, nhưng mà mang thai được hai tháng rồi, cẩn thận chiếu cố.” Quân Ngọc Hàn rút tay về, thản nhiên nói.
Một câu vân đạm phong khinh nhưng vào tai Tiết Mật giống như sét đánh giữa trời quang, hai tai nhất thời lùng bùng không nghe rõ, chỉ có thể nhìn hai người trước mặt đang nói cái gì cùng vẻ mặt hưng phấn của Nguyệt Kiến, môi nhẹ nhàng khép mở vài lần, nhưng không nói được nửa câu.
“Mật Mật, Mật Mật? Ngươi làm sao vậy?” Nguyệt Kiến giữ chặt cánh tay nàng lay hai cái.
Lúc này, Tiết Mật mới cảm giác thế gian ồn ào chậm rãi vào trong tai nàng, mắt mờ mịt nhìn Quân Ngọc Hàn, thanh âm khàn khàn nói, “Ngươi nói…… Ta…… Ta……”
“Đúng vậy, người đã mang thai hai tháng, chẳng lẽ ngươi không biết?” Nam tử bình tĩnh nhìn nàng, “Người tu chân mang thai so với phàm nhân không dễ dàng, cần càng thêm cẩn thận quan tâm, vẫn là nên nhanh thông tri cho bạn đời song tu của ngươi tới đây đi.”
Nghe vậy, Tiết Mật không nói gì, hai mắt vẫn mở mịt, tay nắm chặt cái chăn ở trên người, cảm thấy từng trận rét lạnh thấu xương từ trong cơ thể truyền ra.
Quân Ngọc Hàn thấy nàng như vậy, mày hơi cau lại, nhưng không nói gì thêm xoay người đi ra ngoài.
“Mật Mật…..” Thấy vẻ mặt Tiết Mật không đúng, Nguyệt kiến cũng vui vẻ không nổi, cẩn thận kêu nàng một tiếng.
“Nguyệt Kiến ngươi đi ra ngoài được không…… Ta muốn một mình……” Tiết Mật không nhìn nàng, giọng nói thực bình tĩnh.
“Tỷ tỷ…..” Nguyệt Kiến vẻ mặt lo lắng, tuy không rõ Tiết Mật nghe thấy chuyện vui, vì sao lại có biểu cảm như vậy, nhưng nàng cũng biết thời điểm này không thích hợp để nàng ở trong này, nhẹ giọng nói, “Ta ra ngoài trước, không xa cửa đâu, có chuyện gì thì tỷ gọi ta…….”
Nói xong liếc Tiết Mật một cái, rồi đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đem cửa khép lại.
Đợi trong phòng chỉ còn một mình nàng, Tiết Mật nhịn thật lâu cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, nhỏ trên cánh tay nàng, sau đó theo cánh tay trơn bóng chảy xuống chăn.
Vì sao? Vì sao? Vì sao ta trốn đến chỗ này, vẫn trốn không thoát ngươi…… Vì sao? Thích Vô Thương…….
Lúc này, Thích Vô Thương đang ngồi ở phòng trước kia của Tiết Mật tâm tâm niệm niệm tới nàng, chớp mắt giống như nhận ra cái gì, bỗng dưng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, tim không hiểu sao nhói đau.
Cảnh Trung Lưu đứng trước cửa phòng, thấy Thích Vô Thương một tay che ngực, bộ dạng này mấy ngày nay hắn đã xem rất nhiều lần, vội đi qua, “Vô Thương….. Sao vậy? Lại bắt đầu đau sao?”
Thấy nam tử không trả lời, Cảnh Trung Lưu nhíu nhíu mày, “Ngươi đây là tội gì chứ? Rõ ràng gia gia có đan dược có thể ngừng cơn đau của ngươi, ngươi vì sao còn muốn tự chịu?”
Nhìn nam tử vẫn không nói lời nào, Cảnh Trung Lưu trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lửa giận, “Ngươi đã quên cảm giác độc phát tác vào đêm trăng tròn hai lần trước sao? Từ đó về sau, lòng của ngươi đụng chút là đau, ngươi cũng mặc kệ nó, cứ như vậy mặc kệ! Rốt cuộc là muốn trừng phạt ai? Trừng phạt chính ngươi sao? Đến mức như vậy?”
“Đi ra ngoài.” Thích Vô Thương đầu cũng không nâng nói.
“Bảo ta ra ngoài cũng được, chính là ngươi hiện tại suốt ngày cái dạng này, ngươi không biết chúng ta lo lắng cho ngươi như thế nào sao? Vì một Tiết Mật có đáng giá không?” Cảnh Trung Lưu cả giận nói.
“Đi ra ngoài!” Thích Vô Thương ngữ khí chợt lạnh xuống.
“Được, được, ta đi!” Nói xong, Cảnh Trung Lưu phất ống tay áo một cái, cũng không quay đầu lại ly khai.
Lúc này, Thích Vô Thương mới chậm rãi hạ tay che ngực xuống, một cổ đau đớn không hiểu kia cũng biến mất, khóe miệng giơ lên mạt cười chua sót, hắn biết, hắn sao lại không biết, nhưng mà hắn nhìn không được, chỉ cần tưởng tượng đến Tiết Mật, tim sẽ đau nhói, dược có thể làm ngừng sao? Cái loại đau này đôi khi chỉ là hơi hơi, có đôi khi lại kịch liệt giống như vạn tiễn xuyên tim, hắn có thể thế nào, trốn không thoát tim mình, chỉ có thể tránh né mọi người, không cho bọn họ nhìn thấy……
Nam tử lại ngồi trước bàn, xuất ra ngọc bội đã bị hắn vuốt đến bóng loáng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này lá trên cây đã muốn rụng, một trận gió thổi qua, tuôn rơi từng lá từng lá.
Khóc đủ, Tiết Mật lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, mắt hơi hơi sưng đỏ, ôm đầu gối ngồi trên giường ngây ngốc, sau đó chậm rãi sờ sờ bụng.
Không biết vì sao, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ thân cận, mỉm cười, khóe mắt lại tràn ra lệ.
Tiểu tử trong bụng xem như là người thân cận nhất của nàng ở thế giới này đi, chính là thân nhân thật sự của nàng, mà không phải là của người tên Tiết Mật này, cho nên vô luận thế nào, nàng cũng sẽ sinh hắn, mặc kệ phụ thân hắn như thế nào, nàng nhất định sẽ đối tốt với hắn, làm một người mẹ tốt.
Hạ quyết tâm Tiết Mật đem lệ trên mặt lau đi, thật cẩn thận xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa ra liền thấy Nguyệt Kiến đang chống cằm ngẩn người ngồi trước cửa, nghe thấy tiếng cửa mở, giật mình, xoay người lại nhìn Tiết Mật, thấy nàng hai mắt đỏ bừng, nữ hài giữ chặt góc áo nàng, lắp bắp nói, “Tỷ tỷ…… Tỷ có khỏe không?”
Tiết Mật nhìn nàng như vậy, không khỏi cười ra tiếng, nha đầu này, thời điểm xin xỏ nàng hoặc thấy nàng mất hứng, sẽ kêu tỷ tỷ, bình thường chỉ biết gọi “Mật Mật, Mật Mật”
Nhìn Tiết Mật bật cười, Nguyệt Kiến liền vui vẻ, cũng bắt đầu nở nụ cười.
“Cười ngây ngô cái gì?” Tiết Mật điểm điểm cái trán của nàng, nói, “Còn không mau mang ta đi gặp vị Quân ca ca kia, ta có việc tìm hắn.”
“Có chuyện gì muốn tìm ta?” Từ trong phòng phía bên phải đi ra một bạch y nam tử, biểu tình nhu hòa.
Nghe vậy, Tiết Mật cả kinh, sau đó cắn cắn môi, do dự, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi cũng là người tu chân phải không?”
“Đúng vậy.” Nam tử gật gật đầu.
“Đây là thôn trang nhỏ nơi phàm nhân sinh sống?” Tiết Mật nghi hoặc.
“Đây là nơi tu luyện của ta.” Nam tử không giải thích nhiều.
Nghe hắn nói vậy, Tiết Mật cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ nói, “Nhìn thôn này linh khí thiếu thốn như vậy mà ngươi cũng trồng được nhiều linh thảo, hơn nữa ngươi nói mình là thầy thuốc, tin tưởng ngươi hẳn đối với phương diện luyện đan, thảo dược có nhiều thành tích……” Nói xong từ trong không gian xuất ra hai gốc tiên thảo Cửu Khuyết, đưa tới trước mặt hắn.
Nam tử vừa thấy, thu hồi tươi cười trên mặt, trong mắt ẩn ẩn vui mừng, nhưng không có tiến lên cướp đoạt.
Nhìn hắn như vậy, Tiết Mật biết nàng nhìn đúng, người này đối với linh dược tiên thảo có sự yêu thích rất lớn, hơn nữa hương vị trên người cũng làm người ta thất thoải mái, chắc chắn là tu sĩ chính đạo.
“Ta sẽ cung cấp cho ngươi linh thảo, ngược lại ngươi cho phép ta lưu lại đây, cùng là người tu chân ngươi hẳn là hiểu được, tu sĩ mang thai sinh nở là một quá trình phi thường nguy hiểm, không nói đến nguyên nhân bên ngoài, chính là cơ thể bản thân cũng rất mạo hiểm, ta không có thân nhân bằng hữu, tạm thời cũng không tìm thấy tu sĩ giúp ta, cho dù tìm được thì người khác cũng không nhất định đáp ứng, cho nên ta muốn lưu lại.” Nói xong thấy nam tử đối diện nhíu mày, Tiết Mật vội vàng nói tiếp, “Chỉ cần một năm, một năm sau ta chắn chắc sẽ rời đi.”
“Ngươi không sợ ta đối với hai người các ngươi có ý đồ bất chính sao?” Nam tử hỏi.
“Ta tin tưởng người tu luyện tại thôn trang như thế này tuyệt đối là chính đạo.” Tiết Mật yên lặng nhìn hắn.
Nghe vậy, nam tử cười khẽ một tiếng, đem thảo dược nhận lấy, nói, “Hảo.” Hắn biết tu sĩ mang thai rất là gian nan, nguy hiểm, hiện tại hắn có năng lực giúp nàng bình an, tại sao lại không đồng ý chứ, giúp nàng một chút cùng đại đạo của hắn cũng là tương xứng.
Nhìn bóng dáng nam tử rời đi, Tiết Mật cầm tay Nguyệt Kiến, nhìn trời xanh xanh, trong mắt xẹt qua mạt kiên định, ta nhất định có thể!