*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tháng sau.
Hai mắt đã biến thành màu đỏ đậm, Thích Vô Thương đã hoàn toàn bước trên con đường tu ma đi theo hồng y lão giả tiến vào ly hoang lâu, hôm nay là ngày thành thân của Mật nhi và Quân Ngọc Hàn.
Một tháng qua hắn luôn cố gắng thích ứng việc tu ma, chính là hy vọng có thể cho mình gia tăng một ít lợi thế. Sư phụ nói tư chất của hắn và người khác không giống nhau, tuy là nhân ma có tu vi thấp nhất, nhưng màu mắt và thần trí đã tới cấp bậc đại ma vương, ngay cả sư phụ cũng không hiểu vì sao.
Thích Vô Thương nghĩ có thể là do linh căn của hắn, cùng với trải qua mấy năm áp chế linh căn có chút liên quan. Kỳ thật bộ dáng lúc trước khi linh căn hắn bùng phát giống như trạng thái nhân ma, thiên ma bọn họ miêu tả, hắn đã sớm trải qua chuyện này, hơn nữa sau này lại được Mật nhi giúp bù lại chỗ thiếu hụt của linh căn, cho nên hiện tại hắn mới không bị lại một lần nữa.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đối với sự nghi hoặc của hồng y lão giả hắn cũng chỉ cười cười. Chính là cứ nghĩ đến Mật nhi, trong lòng Thích Vô Thương liền không ngừng lo lắng và vui mừng, lập tức có thể nhìn thấy nàng, cũng không biết mấy ngày nay nàng thế nào, bọn nhỏ có tốt hay không?
Đứng ở một bên, Ưng Thanh Dao nhìn thấy hai má nam tử đột nhiên trở nên nhu hòa, là biết hắn khẳng định đang nhớ tới thê tử hắn, nàng thế nhưng cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ vì hắn cho tới bây giờ không cho nàng chút sắc mặt, nên trong lòng có chút bất bình, nhưng nàng có tư cách gì để bất bình a, nữ tử kia chính là nương tử hắn, ai, ai, thật là, không nghĩ nữa…….
Tuy tự an ủi bản thân, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không thể dời khỏi người Thích Vô Thương.
Bên kia, Tiết Mật mặc giá y đỏ thẫm, mặt trang điểm xinh đẹp, môi đỏ bừng, như tuyệt đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đoan đoan chính chính ngồi trước bàn trang điểm, tay chân đã cứng ngắc không chịu nổi, nhưng nàng vẫn không thể động đậy được, thậm chí thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể dùng mắt quan sát.
Trời ạ, thật là khó chịu, rốt cuộc ai đã hạ pháp chú vào nàng a, đúng là không có nhân tính hóa, cả người sắp cứng lại rồi, ô ô. Các ngươi làm cho ta xinh đẹp như vậy ta là không có phản đối, nhưng bị định ở đây thì là đại trượng phu sao?
Đột nhiên, có hai bàn tay nhỏ bé lôi kéo góc áo màu đỏ của nàng, nữ tử không có cách nào cúi đầu, chỉ có thể thông qua gương nhìn, người tới chính là Tiết Diệc Hành và Tiết Diệc Thịnh, hiện tại bọn nhỏ đã mười tuổi rồi, thiên tư tu luyện cũng rất tốt, nhưng quan trọng hơn là hai đứa rất hiểu chuyện, cũng chưa khi nào nháo nhau ầm ĩ, khiến Tiết Mật được an ủi.
Hôm nay hai đứa cũng mặc đồ hỷ khánh, trên người là hồng y tiên diễm, tóc cũng dùng hồng ti búi thành hai cục tròn tròn, mi tâm điểm một cái chấm màu đỏ, nhìn qua thật là đáng yêu.
“Nương, người thật sự phải gả cho cha sao? Nhưng cha đâu?” Ca ca mở miệng trước, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Hắn và muội muội từ lúc ra khỏi không gian đã không có nhìn thấy cha, Linh di và Vũ Văn thúc thúc, ngược lại là thấy Quân phụ thân sống cùng bọn hắn lúc nhỏ, bọn họ không thể nào hiểu nổi. Bọn họ vẫn biết nương và cha yêu nhau, hiện tại sao lại gả cho người khác, cha bọn họ đi nơi nào, nơi này bọn họ rất thích, Quân phụ thân không giống như trước kia, tuy vẫn sủng ái bọn họ, bọn họ vẫn rất thích hắn, nhưng có điểm không giống xưa.
Tiết Mật qua gương nhìn bọn nhỏ, miệng lại không thể nói được, trong lòng gấp muốn chết.
“Nương, người làm sao vậy?” Nữ hài thanh âm mềm mại vang lên.
“Chuẩn bị bái đường, có thể nương các con có chút khẩn trương.” Thanh âm nam tử mỉm cười vang sau lưng bọn họ.
Tiết Mật vội vàng ngẩng đầu nhìn, trong kính xuất hiện Quân Ngọc Hàn một thân hồng y, xem hoa văn quần áo của hắn thì hẳn là cùng một bộ với y phục trên người nàng, tóc xỏa ra trước kia cũng được cột lại, nếu so sánh với lúc đầu là một loại khí chất khác, nhưng tổng thể vẫn làm cho ánh mắt người khác không thể rời khỏi hắn.
Nhìn thấy hắn, Tiết Mật vội vàng ra hiệu bằng mắt, ý bảo hắn mau cởi bỏ pháp chú trên người nàng, không thấy hai tiểu tử kia đang nghi ngờ sao?
Nhưng đối phương vẫn làm như không để ý tới ánh mắt của nàng, chỉ cười cười, đem hai đứa nhỏ ôm vào lòng, ôn hòa nói, “Nương gả cho Quân phụ thân không tốt sao? Trước kia năm người chúng ta cùng nhau ở trong thôn tốt lắm mà, hai người các con cũng rất là vui vẻ không phải sao? Chắc là đã lâu quá, các con cũng không nhớ rõ, cũng không thích Quân phụ thân nữa.” Càng nói, thanh âm nam tử dẫn theo chút ủy khuất.
“Không có, không có!” Nghe vậy, hai đứa nhỏ đều lắc đầu như trống bỏi, tu sĩ trí nhớ rất tốt, cho dù là chuyện mấy trăm năm trước, cũng có thể nhớ rõ rành mạch, huống chi chỉ là có bảy năm, bọn họ tuy chỉ là tiểu hài tử, nhưng cũng là người tu chân a, sao có thể không nhớ rõ chứ, nhưng mà……..
“Cha và Linh di đâu? Bọn họ cũng không ở đây, chúng ta……. Nương…….” Rõ ràng nương và cha yêu nhau a, hiện tại bọn họ thật sự là không hiểu.
“Cha? A…….” Quân Ngọc Hàn cười cười, trong mắt hiện lên mạt băng hàn, “Bọn họ tạm thời không ở nơi này a, về sau sẽ gặp lại, hôm nay là ngày ta và nương các con thành thân, Hành nhi và Thịnh nhi sẽ vui vẻ nhé, được không?”
“Ân……” Hai đứa đồng thời cúi đầu, quên đi, bọn họ không rõ, cũng không nên suy nghĩ nhiều, chuyện của nương thì để cho người giải quyết đi, Quân phụ thân cũng rất tốt.
“Ta mang các con đi tìm Nguyệt Kiến chơi nhé, tí nữa nương sẽ rất bận, có thể không chơi cùng các con được, được không?” Quân Ngọc Hàn thấy hai đứa nhỏ trong lòng không nghi vấn nữa, cười cười nói.
“Ân, được, nương, con và muội muội tìm Nguyệt Kiến tỷ tỷ đi chơi đây, khi nào hết bận thì tới tìm bọn con nga!” Nam hài cười nhìn Tiết Mật vẫn đang ngồi ngay ngắn trước gương, nửa ngày cũng không thấy người hồi phục, nam hài trong lòng có chút kỳ quái, ai nha, nương hôm nay thật sự lạ quá nha, cũng không nói gì cả, quên đi, thành thân chính là đại sự, nương chắc là rất khẩn trương, hắc hắc…….
Nhìn thấy Quân Ngọc Hàn ôm hài tử đi càng lúc càng xa, Tiết Mật trong lòng gấp đến độ sắp bốc hỏa, một câu cũng không thể nói cùng bọn nhỏ, còn có cơ thể cứng ngắc a, vì sao sau lưng cảm thấy rất đau?
“Giờ lành đến!”
Một tiếng rống to kéo Tiết Mật từ trong ai oán ra, cơ thể nàng không tự giác đứng dậy, xoay người vừa lúc nhìn thấy Quân Ngọc Hàn mặc hồng y đứng trước cửa ôn hòa cười với nàng.
Nhìn thấy hắn, Tiết Mật thẳng tắp đi lại chỗ đối phương, tay và chân đều cứng ngắc, đi đến bên cạnh hắn, liền ngừng lại, thấy trong tay hắn còn cầm một vật gì đó, khi hắn giơ ra trước mặt nàng, thì mới biết đó là khăn voan màu hồng.
Thấy đối phương cười nói với nàng, “Tỷ tỷ nàng không ở đây, ta sẽ mang khăn cho nàng, ta cũng sẽ mở khăn ra, nàng nói được không?”
Tiết Mật nhìn thấy trong mắt nam tử thế nhưng dẫn theo chút khẩn cầu, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, vì sao huynh muốn dùng biện pháp như vậy? Ta thật sự rất muốn biết huynh đã trải qua chuyện gì mới khiến trong mắt thường xuyên xuất hiện sầu não, bây giờ huynh thật sự vui vẻ sao? Rõ ràng……..
“Ta nói rồi, đừng nhìn ta như vậy.” Nam tử dựa sát vào nữ tử nhẹ giọng nói, sau đó chuẩn bị đem khăn voan phủ lên đầu nàng.
Đúng lúc này từ bên trái đi ra một nam tử mặc y phục màu trắng, mày kiếm anh tuấn, mắt hẹp dài, con ngươi màu đen ấm áp, môi khẽ mím, khóe miệng gợi lên tươi cười ấm áp, đúng là một người tao nhã.
Tiết Mật âm thầm cảm thấy kỳ lạ, nàng ở ma môn chứ gặp qua người mặc áo trắng này lần nào, hơn nữa còn mặc đẹp như vậy, rất là hài hòa, kỳ thật khuôn mặt kia, nụ cười kia rất thích hợp mặc áo trắng, nhưng phong thái mặt mày cũng không hợp lắm, giống như hắn không phải là người như vậy.
“Ngọc Hàn, đây là thê tử con muốn kết hôn sao?” Bạch y nam tử mở miệng hỏi, thanh âm nghe thực trong sáng.
“Dạ, sư phụ, nàng chính là thê tử mà đồ nhi sắp thú.” Quân Ngọc Hàn ngữ khí cung kính nói.
Nghe vậy, Tiết Mật hai mắt đột nhiên mở lớn, sư phụ? Sao lại thế? Người này nhìn qua còn nhỏ hơn Quân Ngọc Hàn a, sao lại là sư phụ hắn chứ? Không đúng, nàng muốn nói là sao sư phụ của Quân Ngọc Hàn lại ở thượng giới ma môn a, rõ ràng nàng nhớ là ở tuyết sơn chứ?
“Nga, phải không? Rất tốt…….” Bạch y nam tử cao thấp đánh giá Tiết Mật, trong mắt tràn đầy thú vị, nếu cảm giác của hắn không lầm thì, ha hả, thật là hoài niệm a…….. “Vậy mau đi đi, giờ lành đã tới rồi, không thể lỡ canh giờ.”
“Vâng” Quân Ngọc Hàn nhẹ nhàng đem khăn voan phủ lên đầu Tiết Mật, nắm bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nữ tử, dẫn nàng đi về phía trước, chỉ một lúc đã tới chính điện ly hoang.
Nhìn chín mươi chín bậc thang trước mặt, trong lòng nam tử đột nhiên cảm thấy vui mừng nói không nên lời, nắm chặt tay nữ tử, thấp giọng nói, “Mật nhi, phía trước là bậc thang, cẩn thận!”
Tiết Mật chỉ có thể cảm giác trước mặt là một mảnh màu hồng, còn thân thể vẫn cứng ngắc, nhưng dưới chân không thể dừng lại, cho dù nàng muốn dừng lại cũng không được. Nhớ tới đây là lần thứ ba mặc giá y, nàng có chút bất đắc dĩ, ai.
Tuy cái gì cũng không thấy, nhưng theo Quân Ngọc Hàn đi về phía trước nàng vẫn cảm nhận được nhiều ánh nhìn chăm chú, cả người thấy không được tự nhiên, rất không tự nhiên.
Khi bọn họ sắp bước tới bậc thang cuối cùng thì, một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền đến.
“Chậm đã!”
Thanh âm này…….. Vô Thương!
Tiết Mật trong lòng một trận kinh hỉ, không ngờ hắn biết nàng ở đây, còn có thể tìm đến.
Nghe vậy Quân Ngọc Hàn ánh mắt lạnh lùng lóe lên mạt âm lãnh, nhưng không có quay đầu lại, cũng không để ý người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, vẫn dẫn Tiết Mật chuẩn bị bước trên bậc thang cuối cùng.
“Sư đệ, đồ đệ của ngươi thật không phúc hậu a!” Ưng Vấn Thiên nói to, sau đó một đạo bạch quang đánh trúng lưng Tiết Mật.
Nữ tử chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, sau đó cả người thật thoải mái, cảm giác tay chân cứng ngắc cũng đều biến mất, giơ chân lên hạ xuống, tay kia thì vội vàng xốc khăn voan lên, quay đầu nhìn quanh, liền thấy người nàng tâm tâm niệm niệm kia đang đứng ở dưới bậc thang, vẻ mặt kinh hỉ nhìn nàng, môi giật giật.
Tiết Mật nhìn hình dáng miệng hắn thì biết hắn phát âm hai chữ Mật nhi, ánh mắt không khỏi ướt át, huynh không có việc gì thật là tốt, có trời mới biết hơn một tháng này nàng có bao nhiều lo lắng, ở vùng hoang vu dã ngoại hôn mê mấy ngày, ai biết sẽ bị thương hay không, không có việc gì thật là tốt quá.
Quân Ngọc Hàn quay đầu nhìn khăn voan đỏ đã bị Tiết Mật làm rơi xuống đất, môi khẽ mím, lộ ra chút tức giận, thấp giọng nói, “Ta nói gì nàng đã quên rồi sao? Khăn phải để ta gỡ xuống! Bất quá, trước đó………”
Còn chưa nói xong, hồng y nam tử đột nhiên phi thân ra ngoài, nhìn phương hướng của hắn hẳn là tới chỗ Thích Vô Thương.
“Vô Thương, cẩn thận!” Tiết Mật lớn tiếng nhắc nhở nói.
Hắc y nam tử nhìn khuôn mặt quen thuộc hướng hắn mà đến, thân thủ lấy là hắc kiếm, đặt ngang trước ngực, sắc mặt trầm tĩnh.