Toàn trường đều thét đến chói tai, nam nữ đều cổ vũ, chiến đấu như vậy quá có kích thích thị giác.
Tần Mệnh toàn thân đầm đìa máu tươi, đã không dưới mười vết thương, cũng nhiều lần bị Quách Sơn Đồng đánh bay, nhưng ngược lại càng đánh càng mãnh liệt, cứ đà này, loại dũng mãnh này, làm cho rất nhiều đệ tử bát tông thay đổi quan điểm đối với hắn, đây quả thực là đang dùng sinh mệnh thắng trận đấu.
Ác chiến kéo dài một nén nhang, đánh như lửa đốt, nhưng làm cho bát tông đệ tử nhao nhao động dung chính là, Quách Sơn Đồng cùng Hạ Hưng La lại không có đem Tần Mệnh đánh ngã? Mặc dù đã đánh cho Tần Mệnh cả người đầy máu, đánh hắn nhiều chỗ xương cốt nứt ra, nhưng Tần Mệnh vẫn ngoan cường đứng vững, cắn răng, ngưng mắt, càng đánh càng mãnh liệt. Mà Quách Sơn Đồng cùng Hạ Hưng La thì đều đã bị thương nghiêm trọng, toàn thân đều là máu tươi.
Dương Nghị ngưng mi hô to:
- Các ngươi kéo dài thời gian quá lâu! Sử dụng tất cả sức mạnh của mình và kết thúc trận chiến!!
- Hổ Khiếu Hoàng Quyền, Tuyệt Khiếu Thương Khung Chiến!
- Bá Vương Phủ, Nộ Toái Sơn Hà.
Quách Sơn Đồng và Hạ Hưng La từ hai bên trái phải xông về phía Tần Mệnh, võ pháp mạnh nhất, thể hiện mạnh nhất.
Hai tay Quách Sơn Đồng sôi trào châm khí, tiếng ông minh kịch liệt không thua gì địa động sơn băng, Hạ Hưng La phảng phất cùng cự phủ dung hợp thành một thể, tốc độ cực nhanh, cường thế giết tới, một cỗ khí lãng sụp đổ bàng bạc đập vào mặt.
Tần Mệnh nửa quỳ trên mặt đất, thở hồng hộc, mồ hôi trộn lẫn máu, miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta đau lòng, giống như sắp đến cực hạn, nhưng ngay lúc này, từng luồng hắc khí từ hai tay tuôn ra, nhanh chóng bò đầy hai tay, hắc khí nồng đậm như mực, băng hàn thấu xương.
Trong thiên địa phảng phất đột ngột nổi lên từng đợt rên rỉ, giống như là tiếng nỉ non từ viễn cổ, lại giống như tiếng gào thét ở xa xôi, giống như là một người, lại giống như một đám người. Thanh âm phiêu bạt trống rỗng, chân thật lại giống như ảo giác. Rất nhiều người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, tìm kiếm thanh âm, rồi lại đồng loạt nhìn về phía Tần Mệnh.
Hạ Hưng La giết tới trước, quản ngươi Tu La Oán cái gì, một kích mạnh nhất, Nộ Toái Sơn Hà!!
Cự Phủ từ trên trời giáng xuống, sóng lớn phô thiên cái địa, hạo hạo chiến uy chen chúc đầy võ đài.
Ngàn cân treo sợi tóc, hai mắt Tần Mệnh đột nhiên mở ra, trong trắng mắt bò đầy tơ máu, biểu tình đều trở nên dữ tợn, toàn thân hắn nhen lên một cỗ hắc khí nhỏ nhắn, trong nháy mắt đứng dậy, bạo kích trước mặt. Tay trái tránh được cái rìu bổ xuống, tiếng ba giòn vang, cầm lấy chuôi rìu, thuận thế đẩy mạnh sang bên cạnh, toàn thân mượn lực xoay người, tay phải đẩy vào bụng Hạ Hưng La.
Đột nhiên bạo kích, điện quang hỏa thạch ngược dòng.
Cự Phủ đánh nát tay trái Tần Mệnh, thiếu chút nữa đè nát cánh tay hắn, nhưng tay phải của hắn chân thật đánh vào người Hạ Hưng La, hắc khí dày đặc mạnh mẽ nhập thể, sát khí thấu xương xâm nhập tinh thần của hắn.
Ý thức và khí thế của Hạ Hưng La đều biến hóa rõ rệt, thế công đột nhiên giảm xuống! Trong nháy mắt tiếp theo, toàn thân run rẩy, bị bàn tay phải của Tần Mệnh mạnh mẽ đẩy ra, giống như lá tàn trong gió bay ra ngoài như.
Hạ Hưng La vừa mới bị đánh bay, Quách Sơn Đồng đã cường thế giết tới, hai quyền đánh ra kình khí tựa như thiên lôi cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.
Tần Mệnh thương thế nghiêm trọng, nhưng vẫn cắn răng nghênh đón.
Kim Cương, Vô Lượng!!
Quách Sơn Đồng, Vạn Cân Lực. Tần Mệnh, tám ngàn cân lực.
Hai cỗ lực lượng cường cường quyết đấu, giống như bầu trời quang đãng nổi lên sấm sét sinh ra tiếng nổ lớn, cánh tay phải Tần Mệnh không tự nhiên run rẩy, bị hung hăng hất bay, nhưng sát khí trong nắm tay Tần Mệnh vẫn xuyên thấu qua Huyền Thiết quyền sáo, xâm nhập thân thể Quách Sơn Đồng, kích thích linh hồn.
Quách Sơn Đồng trong tiềm thức vốn muốn thừa thắng xông lên, lại bị sát khí đột nhiên kích thích, ý thức thoáng hoảng hốt, bước vài bước liền dừng ở nơi đó.
Toàn trường yên tĩnh, không có ai mở miệng nói chuyện, đều khẩn trương chú ý đến trận chiến đấu.
Hiện tại cơ bản hiểu được Hứa Hán Phong bại như thế nào, chính là hắc khí trên cánh tay Tần Mệnh, võ pháp Tu La Oán?! Hiệu quả có thực sự rõ ràng như vậy không?
Sắc mặt tông chủ bát tông ngưng trọng, có kinh nghiệm ngày hôm qua, lần này bọn họ nhìn rất cẩn thận, không sai, thật sự là sát khí, chân sát khí thật lại mãnh liệt. Sát tính mãnh liệt cỡ nào mới có thể ngưng tụ thành sát khí chân thật, đây không có khả năng chỉ đơn giản là võ pháp như vậy, tiểu tử này trong lòng có oán? Thậm chí còn có hận!
Mấy vị tông chủ không dấu vết liếc mắt nhìn Tông chủ Thanh Vân Tông, trong ánh mắt có chút khác thường.
Không khí chiến trường thoáng ngưng đọng, Tần Mệnh vết thương chồng chất, nhưng lại đứng lên. Chiến ý như lửa, cuồn cuộn không ngớt. Hai mắt sung huyết, sát khí lạnh thấu xương.
Mà Quách Sơn Đồng cùng Hạ Hưng La lại rất nhanh đã thanh tỉnh, một người dùng rìu xé mở ngực, một người dùng nắm đấm đánh bả vai, bọn họ dùng thống khổ kích thích tinh thần, mạnh mẽ khôi phục thần trí.
Sau ngày hôm qua, tất cả mọi người ở Thổ Linh tông cẩn thận hỏi qua tình huống của Hứa Hán Phong, thương lượng qua đối sách, chính là vì lúc đụng phải Tần Mệnh có chuẩn bị.
Không nghĩ tới, thật sự phải dùng đến!
- Đây có phải là chỗ dựa của ngươi? Vậy ngươi có thể nói lời tạm biệt với võ đài này!
Quách Sơn Đồng cùng Hạ Hưng La dùng sức lắc đầu, nâng cao khí thế phấn chấn, nghĩa vô phản cố xông về phía Tần Mệnh.
Tần Mệnh vẫn không nói một lời, cắn răng, chịu đựng đau nhức, sát khí đằng đằng, thẳng tiến không lùi.
Đầu tóc rối bời cuồng vũ, ra tay như điện!