Sắc mặt Mục Tử Tu tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, kịch liệt thở dốc, không thể tin được mà kêu gào thảm thiết, thậm chí không có tinh lực đi nguyền rủa Tần Mệnh. Tay hắn ta bị gãy, tay bị gãy và vết thương trông vô cùng giật mình.
Tần Mệnh lảo đảo đứng một lát, hư thoát ngồi trên mặt đá lạnh lẽo của diễn võ đài.
Toàn trường tiếp tục im lặng, hơn một ngàn đệ tử quái dị nhìn hắn, thế nhưng quên cổ vũ, cũng không biết nên cổ vũ như thế nào.
Đám người Lăng Tuyết, Đinh Điển, Hàn Thiên Diệp đều trầm mặc.
- Tần Mệnh, ngươi gây họa, hãy đợi đấy.
Mấy vị đệ tử kia nói một câu tàn nhẫn, vội vội vàng vàng cõng lấy Mục Tử Tu rời khỏi diễn võ trường, kịp thời cứu hộ nói không chừng còn có thể bảo trụ tay hắn.
Nhưng Nguyệt Tình bỗng nhiên ngăn ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói:
- Nguyện đánh cuộc chịu thua!
- Có ý gì?
Mấy vị đệ tử tức giận nhìn Nguyệt Tình.
- Ba gốc linh châu thảo.
- Chúng ta sẽ cho.
- Bây giờ!
- Chúng ta sẽ cho!
- Bây giờ!
Thanh âm Của Nguyệt Tình đột nhiên nhấc cao, trong trẻo lạnh lùng mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ, một màn này làm cho rất nhiều người biến sắc, không thể tưởng tượng nổi nhìn Nguyệt Tình, thậm chí so với lúc trước nhìn thấy Tần Mệnh đánh ra Lôi Xà càng kinh ngạc hơn.
Làm gì vậy? Nguyệt Tình còn có một mặt cường ngạnh như vậy?
- Nguyệt Tình, đừng khinh người quá đáng.
Mục Tử Tu sắc mặt tái nhợt, đau đến mức cả người hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Ba gốc linh châu thảo, nguyện đánh cuộc chịu thua, không có chút khí độ này. Ngươi tính là đệ tử thân truyền gì.
Nguyệt Tình ngăn ở nơi đó, không có chút ý muốn nhượng bộ. Mục đích hôm nay Mục Tử Tu lên đài chính là vì phế đi mạng Tần Mệnh, thậm chí là giết Tần Mệnh, đối đãi với người như vậy, tuyệt đối không cần nương tay.
- Chúng ta sẽ cho!
Một đệ tử cơ hồ muốn rống lên.
- Nghe không hiểu lời người ta nói, mang ra đây! Ngay bây giờ!
Thải Y bồi ở bên người Nguyệt Tình, giọng điệu càng không khách khí.
- Các ngươi đến dự thi, nên mang đến linh châu thảo trước, đây là tôn trọng cơ bản. Như thế nào, không nghĩ tới mình sẽ thua?
- Đi lấy cho ta!
Mục Tử Tu tái nhợt sắc mặt thúc giục đệ tử bên cạnh.
Đệ tử kia vội vàng rời đi, nhưng từ diễn võ tràng đến chỗ ở của Mục Tử Tu, qua lại ít nhất phải có một nén nhang, huống chi Mục Tử Tu nơi đó không có khả năng có ba gốc linh châu thảo, còn phải đi gom góp nơi khác, không có nửa canh giờ, không trở về được.
Nguyệt Tình đứng ở đó, giống như một tảng băng trôi, lạnh lùng ở rìa diễn võ đài. Không chỉ làm cho bọn người Mục Tử Tu phẫn nộ, mà còn mang đến áp lực nặng nề cho toàn trường.
- Kim kiếm Mộ Trình nhìn thấy Nguyệt Tình kiên quyết, lại nhìn Tần Mệnh thật sâu, đáy mắt hiện lên lạnh thấu xương, không tiếng động lui đi.
- Tần Mệnh. Tần Mệnh... Thú vị...
Đinh Điển và Hàn Thiên Diệp nhìn nhau vài giây, lại im lặng nở nụ cười, cũng rời khỏi diễn võ trường trong sự im lặng của toàn trường.
- Ba! Ba! Ba!
Thiết Sơn Hà vỗ tay ba tiếng, rời khỏi diễn võ trường.
Hô Diên Trác Trác đứng trong đám người, hai mắt tỏa sáng nhìn Tần Mệnh, nếu như trước kia chỉ cảm thấy hứng thú, hôm nay là phải suy nghĩ lôi kéo rồi.
Lăng Tuyết đã rời khỏi võ trường, không ai chú ý tới nàng đã đi khi nào.
Các đệ tử thân truyền lục tục rời đi, ít nhiều đều mang theo tán thành. Các đệ tử khác thì thật lâu không chịu rời đi, kích động nghị luận cảm khái, không khí dần dần trở nên nóng bỏng.
Nguyệt Tình phân phó Thải Y:
- Trước tiên đỡ Tần Mệnh trở về.
Thải Y bước chân nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh Tần Mệnh, không chút tránh hiềm nghi đỡ lấy hắn:
- Còn có thể đi không?
Tần Mệnh chậm lại một lát, chống đỡ đứng lên.
Đám người tự động tách ra một con đường, nhìn theo hắn rời khỏi diễn võ trường.
Kết quả trận chiến hôm nay là tất cả mọi người đều không nghĩ tới, một Ngũ Trọng Thiên làm sao có thể thắng Thất Trọng Thiên? Huống chi Tần Mệnh đều là tự học, Mục Tử Tu thì được trưởng lão tự mình dạy dỗ, hoàn toàn không nên ở cùng một cấp độ.
Có vài người thì đang suy nghĩ về võ pháp của Tần Mệnh, một bộ là hai tháng trước nhặt được, một bộ là một tháng trước lấy từ trong Võ Tông Các ra, đều bị hắn dễ dàng nắm giữ? Thằng nhóc này thật sự là thiên tài sao?
Nhưng mặc kệ như thế nào, hôm nay qua đi, cái tên Tần Mệnh đã không còn giới hạn ở tầng dưới nữa, cũng đủ để cho rất nhiều đệ tử thân truyền nhìn thẳng hắn.
- Ngươi làm thế nào để làm điều đó?
Thải Y hưng phấn thì hưng phấn, trong lòng cũng kinh ngạc không ít hơn những người khác, nàng biết Tần Mệnh thiên phú rất mạnh, cũng biết hắn gặp được cơ hội là có thể quật khởi, nhưng thật không nghĩ tới lại mạnh như vậy, mạnh có chút biến thái.
Dựa theo dự đoán lúc trước, Tần Mệnh hẳn là có thể kiên cường chiến đến cuối cùng, nhưng cũng là cực hạn, nhưng không nghĩ tới hắn lại đem Mục Tử Tu phế đi.
- Làm thế nào để làm điều đó?
- Ngũ Trọng Thiên sao lại có thể phế được thất trọng thiên?
- Kỹ xảo chiếm phần lớn đi, là Mục Tử Tu sơ suất.
Thải Y cười rạng rỡ:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đầy người đầy thương tích mà không đau lòng.
- Đều là vết thương da thịt, không bị thương đến gân cốt.
- Kim Cương Vô Lượng của ngươi có bao nhiêu sức bạo phát?
- Khoảng chừng năm ngàn cân đi.
Thải Y giật mình, trách không được.
- Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ta đi chỗ Hô Diên Trác Trác lấy chút linh châu thảo cho ngươi. Hì hì, ta ở chỗ hắn đặt cược ba gốc, tỷ lệ đánh cuộc một mất mười, hắn nợ ta ba mươi gốc.
- Nhiều như vậy? hắn ta có thể đưa nó cho ngươi không?
Tần Mệnh cười nói.
Thải Y chớp chớp mắt, vui tươi nói:
- Hắn khẳng định sẽ không cho, cho bao nhiêu tính bao nhiêu.
- Ngươi giữ lại đi, ta dùng ba gốc kia là đủ rồi, đừng quên ta còn là nô bộc, không thể tiếp nhận võ pháp cùng linh thảo.
- Ta nói là lấy danh nghĩa ngươi đè ép đặt cược.