Chỉ trong chốc lát mà đám đông đã láo nháo lộn xộn cả lên.
Quản lý gọi 120 rồi vội vàng trấn an mọi người, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Sau khi lấy lại bình tĩnh mới phát hiện thanh niên vào tìm người đang dựa vào quầy mà nhìn lại đây.
Không hề lộ ra hoảng sợ như mọi người, ánh mắt bình tĩnh, nét mặt thậm chí biểu hiện vẻ tỏ tường thấu suốt, tựa hồ như đã sớm biết trước được cảnh này rồi sẽ diễn ra.
Quản lý cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nhìn khóe miệng cậu nhếch lên, ngoắc ngoắc ngón Tay như kêu người đi qua.
Hoàng hôn chiếu lên sườn mặt qua lớp kính cửa, tương phản sáng tối khiến gương mặt cậu thêm say đắm lòng người.
Nụ cười của cậu đầy giảo hoạt, khí chất quanh người tà mị yêu dã, vừa quyến rũ lại pha chút nguy hiểm.
Nhìn theo tầm mắt của cậu, cúi đầu xuống, như thể gọi người đang nằm trên mặt đất.
Cơn ớn lạnh không hiểu sao rợn khắp sống lưng, hắn không thốt thành lời những gì mình muốn nói ra được.
Quay lại lần nữa thì người đã chẳng còn đâu bóng dáng, đã đi nơi nào mất rồi..
"Trần Chính, người Đông thành, mười chín tuổi.
Chết do suy tim cấp tính vì thức khuya trong nhiều đêm liền..." Lục Húc thực hiện quy trình một cách thuần thục, bình tĩnh tuyên bố cái chết cho khách hàng.
"Tôi chết rồi sao?" Cơ thể mập mạp đã trong suốt, cho dù nhìn thấy xác nằm trên mặt đất, vẫn khó lòng tiếp nhận sự thật này.
Mình mới có mười chín tuổi thôi mà, làm sao cuộc sống vẫn còn chưa khởi đầu mà đã kết thúc rồi thế này?
Lục Húc nhìn quen cảnh sống chết, nhìn hồn cậu béo khóc thút thít, chỉ nhẹ vỗ vai an ủi.
Thông qua quy trình tái hiện lại cái chết vừa rồi, cậu đã có cái nhìn đại khái về cuộc đời của cậu thiếu niên mười chín tuổi này.
Sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ làm nghề tự do có thu nhập khá nhưng lại không dành nhiều thời gian cho con cái.
Khi thế giới quan của con trẻ còn non nớt, chúng có thể dễ dàng đi sai hướng.
Lúc nhỏ, Trần Chính đã là một nhóc choai nổi loạn trong mắt mọi người, việc hay nói dối, trốn học, chơi game rồi thức trắng đêm là chuyện quá quen thuộc.
Ngoài ra, cậu nhóc cũng có chế độ ăn quá tải cùng việc dung nạp nhiều loại đồ ăn vặt chiên rán nhiều calo.
Năm 17 tuổi, bị bệnh mỡ máu kèm theo cao huyết áp, sau ba đêm thức khuya liên tục, sinh mệnh chấm dứt ở tuổi 19.
Ai cũng nghĩ như vậy, luôn cho rằng thời gian mình vẫn còn nhiều.
Tỉnh khỏi cơn mê mới phát hiện kiếp này đã tận, đột nhiên chẳng có chút chuẩn bị nào.
Trần Chính bụm mặt khóc nấc không thành tiếng, hối hận bản thân không biết quý trọng thời gian của mình, hối hận vì đã không kịp làm những chuyện mà mình muốn làm.
Tuy nhiên, thật sự đã kết thúc, hối tiếc phải chăng chỉ là vô ích.
Dù không muốn đến đâu, Trần Chính cũng phải bước vào thông đạo tử vong mà Lục Húc mở ra cho y.
Cho đến phút cuối cùng, y cũng còn ôm suy nghĩ liệu bố mẹ sau khi hay tin mình đã chết, có hối hận vì đã không dành nhiều thời gian ở bên cạnh mình hay không...!
Lục Húc đứng trên sân thượng, đăng ký thông tin khách hàng rồi gửi đi, sau đó mới nhắn tin cho Tạ An: "Đã xong."
Dưới lầu là phố thành sầm uất, xe cộ qua lại không ngớt.
Thế gian này mỗi một ngày đều có sinh mệnh mất đi, nhưng ai nấy đều bận rộn với guồng quay cuộc sống, cảm thấy cái chết với họ mà nói là chuyện quá ư xa xôi, chẳng ai thèm đếm xỉa.
Lục Húc rũ mắt, mỗi người ở bên dưới đều có thể trở thành khách hàng của cậu trong một giây tiếp theo.
Là người dẫn lối của Hoàng Tuyền, bọn họ thuộc chức trách của Địa phủ, cũng được xem như viên chức cho Tam giới.
Chỉ là, theo dòng phát triển của xã hội, y tế cũng có bước tiến vượt bậc, tỷ lệ tử vong nói chung đã giảm xuống rất nhiều.
Nhìn số lượng linh hồn luân hồi ngày càng ít đi, phía trên gây áp lực đối với bọn họ cũng rất lớn, các đãi ngộ với "Bộ Tử Thần" bọn họ cũng giảm đi rất nhiều.
Cậu và Tạ An đã làm việc nhiều năm như vậy, phải bắt chước dáng vẻ của con người, chen lấn trên xe buýt để đi làm việc cho nhanh.
Lục Húc nhìn lên trên, đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai cấp vũ trụ trên tấm biển quảng cáo LED khổng lồ ngay bên kia đường.
Độ nổi tiếng của người này lớn đến mức mà Lục Húc không theo dõi bất cứ minh tinh nào cũng biết đó là ảnh đế Quý Tu Niên.
Nhìn khuôn mặt điển trai ấy, Lục Húc không khỏi nghĩ thầm khi người này chết đi, ắt hẳn nên tổ chức một buổi họp mặt fan ở dưới âm phủ.
Đúng lúc này, Tạ An đột nhiên gọi đến: "Anh Húc, bọn em phát hiện có người nhập cư trái phép siêu hạng, anh mau về nhanh tham gia họp..."
Cái gọi là "Người nhập cư trái phép" chính là người vốn dĩ sẽ sống thọ và chết tại nhà lại dùng mọi cách để níu lại nhân gian.
Cưỡng ép nghịch thiên sửa mệnh không phải là chuyện dễ dàng, những kẻ "nhập cư trái phép" này vì để duy trì thọ mệnh mà sẽ làm những chuyện thương thiên hại lý.
Hành động của đám người này bị phía trên ghét bỏ đến tận xương, đưa xuống chính sách như một đòn giáng mạnh, một khi bị phát hiện sẽ nghiêm trị nặng nề.
Lục Húc đã xử lý rất nhiều vụ trái phép này trong sự nghiệp của mình bao nhiêu năm, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một tay luồn lách siêu hạn.
Trong điện thoại có mấy câu nói không rõ, Lục Húc đeo tai nghe, vội vàng đi đến văn phòng.
Để tạo điều kiện thuận lợi cho công việc của bọn họ, "Sở Tử Thần" có nhiều văn phòng ở thế giới loài người.
Thông thường chúng được đặt ở các tầng bên dưới khu dân cư, tiết kiệm kha khá chi phí.
Lục Húc giẫm lên ván trượt quen đường quen ngõ xuyên qua phố phường, qua các con hẻm, vòng quanh khu dân cư bên cạnh Bệnh viện Nhân dân.
Gần bệnh viện có rất nhiều cửa hàng bán vòng hoa liệm, Lục Húc mắt nhìn thẳng đi đến cuối đường, quẹo ngay vào một cửa hàng có tên "Trạm dịch vụ cuối đời", chuyên cung cấp đồ tang lễ.
Diện tích phía trước không lớn, chỉ có khoảng hai mươi mét vuông.
Trong đó đặt đầy vòng hoa và đồ thủ công, giấy vàng chất đống trong góc, treo đầy lủng lẳng, trông có vẻ hơi ẩm mốc.
Tạ An đang ôm con mèo béo màu cam, thấy Lục Húc đi vào liền nhiệt tình chào hỏi: "Húc ca, anh tới rồi, muốn cùng ăn bữa cơm không".
Con mèo cam đang lười biếng vật vờ, nhác thấy Lục Húc đã lên tinh thần ngay, vặn vẹo thân mình tròn trịa chạy tới cạ cạ bắp chân cậu.
Lục Húc nhẹ nhàng xoa đầu mèo, nói với Tạ An: "Không, nói anh nghe về tên nhập cư trái phép siêu hạng kia là ai."
Tạ An hít sâu một hơi rồi nhấn vào máy tính bảng đang đặt trên bàn cho Lục Húc xem: "Đây, chính là y."
Nam nhân trên ảnh rất anh tuấn, ánh mắt thâm thúy sáng ngời, khí chất tuy hơi lạnh lùng nhưng vô hình trung lại làm tăng thêm mị lực, chỉ cách một lớp màn hình mà đã tỏa ra lực hấp dẫn chí mạng không thôi.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Lục Húc không khỏi nhíu mi: "Quý Tu Niên?".