Rất nhanh, sự chờ đợi của họ cuối cùng cũng có kết quả.
Trong bóng tối, bên ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện tiếng côn trùng bò rào rào.
Tiếng động đó cực kỳ đột ngột, cũng cực kỳ dày đặc, giống như thoáng cái từ trong khoảng không tĩnh lặng chuyển đến sa mạc ồn ào.
Cát không ngừng chảy qua cửa sổ của ngôi nhà, phát ra tiếng sột soạt.
Rất nhanh, Vu Hoành mở to mắt, nhìn thấy khe hở cửa sổ, khe hở chỉ chưa đầy một cm, vậy mà lại có từng con côn trùng nhỏ màu đen bò vào.
Những con côn trùng nhỏ dày đặc như cát, một lúc đã chui vào ít nhất hàng trăm con, hàng nghìn con.
Mỗi con chỉ bằng kích thước của một con kiến, giống như bọ cánh cứng, trên lưng có lớp vỏ hình bầu dục, trên đầu là cái miệng dữ tợn như con rết, không có mắt, có hàng chục đôi chân dày đặc.
Nhìn chung, trông giống như một con cuốn chiếu màu đen thu nhỏ.
Đám côn trùng dày đặc nhanh chóng tràn vào nhà, theo tiếng bò phát ra nhựng âm thanh sột soạt, giọng nữ bén nhọn ẩn hiện trong không trung cũng theo đó ngày càng gần, ngày càng rõ ràng.
"Cút!!" Cô bé nói lắp hét lớn nhưng kỳ lạ là cô bé lại giơ nến lên, đứng im không nhúc nhích, đứng giữa nhà, chỉ gào thét.
Vu Hoành ngồi ở mép giường, muốn đứng dậy giúp đỡ nhưng cơ thể suy yếu đã không còn nhiều sức lực.
Áo lót của anh ướt đẫm mồ hôi nhưng mồ hôi vừa tiết ra đã nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể cao làm bốc hơi. Nhìn những con côn trùng màu đen không ngừng chui vào nhà qua khe hở, toàn thân anh cũng căng cứng, run rẩy.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng toàn thân bị sâu bọ bò đầy, cắn xé máu thịt. Đây là nỗi sợ hãi bản năng của con người, không thể kìm nén được.
Nhưng ngay lúc này.
Xoẹt...
Một đàn côn trùng màu đen chui vào nhanh nhất đã tiến vào phạm vi ánh sáng của ngọn nến.
Và ngay lúc ấy, một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Những con côn trùng màu đen trông vô cùng đáng sợ này, dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn nến, nhanh chóng tan ra, biến thành khói đen, bốc hơi tiêu tan.
Từng luồng khói đen bốc lên dày đặc, tất cả đều là do côn trùng màu đen tan ra mà thành.
Chúng giống như những cục sáp bị ngọn lửa làm tan chảy, dường như không hề biết lùi bước, vẫn điên cuồng lao về phía cô bé nói lắp đang cầm nến.
Rất nhanh, lấy cô bé nói lắp làm trung tâm, những con côn trùng màu đen chui vào từ cửa sổ tạo thành một vòng tròn, không ngừng tiến lại gần, lại không ngừng tan ra, rồi lại không ngừng bốc hơi.
Khói đen bốc lên, nhanh chóng tan biến trong không trung, biến thành một mùi hôi khó chịu.
Vu Hoành nhìn cảnh này, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh lục lại tất cả kiến thức trong đầu, cũng không nghĩ ra được có loại sâu bọ nào, chỉ vì bị ánh sáng chiếu vào mà tự động tan ra thành khói đen.
Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ mọi suy đoán, mọi tưởng tượng trước đó của anh.
Quái vật.
Đột nhiên, một từ mà bác sĩ Hứa trung niên vừa nói trước đó lại ùa về trong đầu anh.
Đúng vậy, quái vật.
Những con côn trùng màu đen trước mắt này, chẳng phải là quái vật thực sự sao?
Chúng giống như thủy triều, vô tận nhưng chỉ cần bị ánh sáng chiếu vào là tan biến.
Trong lúc nhất thời, Vu Hoành rơi vào trạng thái trì trệ ý thức một cách khó tả, anh cẩn thận quan sát những con côn trùng màu đen, quan sát ngọn nến, cố gắng tìm ra sơ hở trong đó.
Thỉnh thoảng anh còn dùng sức véo mạnh đùi mình, để cơn đau làm tỉnh táo đầu óc, chứng minh rằng những gì mình nhìn thấy trước mắt không phải là mơ.
Nhưng một loạt hành động đều chứng minh rằng, tất cả những điều này đều là thật, không phải giả tạo, càng không phải là mơ.
Hơn nữa, anh còn chú ý đến một điểm.
Theo sự tan ra của những con côn trùng màu đen, ngọn nến to trong tay cô bé nói lắp, đáng lẽ có thể dùng rất lâu, lúc này theo sự tấn công liên tục của những con côn trùng màu đen, cũng nhanh chóng tan ra biến mất.
Có vẻ như việc chống lại những con côn trùng màu đen này đã tiêu hao nhiệt lượng của ngọn nến rất nhanh.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự bế tắc.
Mười phút.
Nửa giờ.
Một giờ.
Hai giờ...
Hai người vẫn duy trì trạng thái như vậy không nhúc nhích.
Ngọn nến trong tay cô bé nói lắp cũng nhanh chóng từ dài bằng cẳng tay, rút ngắn lại bằng lòng bàn tay.
Á!
Đột nhiên Vu Hoành nhảy dựng lên, quay người vươn tay ra nắm lấy, từ phía sau túm lấy một con côn trùng màu đen, kéo ra.
Con côn trùng màu đen bị ánh sáng chiếu vào liền biến thành khói đen.
Nhưng anh đưa tay sờ mông.
Mông bên trái của anh bị con côn trùng cắn một cái, máu lập tức thấm ướt quần, rõ ràng vết thương không nhỏ. Dường như bị máu hấp dẫn, những con côn trùng màu đen xung quanh càng trở nên kích động, bắt đầu điên cuồng tràn về phía Vu Hoành.