Bác sĩ Hứa trả lời: "Ngoài ra, mặc dù quỷ ảnh ngụy trang có thể xuất hiện vào ban ngày nhưng thường chỉ những người cơ thể yếu ớt mới nhìn thấy chúng, người khỏe mạnh bình thường thì không thể nhìn thấy chúng."
Vu Hoành lập tức hiểu ra.
"Không có cách nào hay phương tiện nào để tiêu diệt những con quái vật này sao!?" Anh trầm giọng hỏi.
"Không có, dù sao thì cho đến nay chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra, các bộ phận của nhà nước cũng chưa thử nghiệm."
Bác sĩ Hứa lắc đầu: "Được rồi, tôi và Y Y định ra ngoài một chuyến, nếu anh muốn đi cùng thì nhanh lên. Làng Bạch Khâu không nuôi kẻ vô dụng, anh đã làm phiền Y Y rất lâu rồi."
Có vẻ như cô ta rất không hài lòng với Vu Hoành, ánh mắt nhìn anh rất không thiện cảm.
"Ơn cứu mạng, tôi nhớ." Vu Hoành nghiêm túc nói.
"Trước tiên hãy tự mình sống sót đã rồi hẵng nói." Bác sĩ Hứa cười khẩy, lười không thèm nhìn Vu Hoành nữa, quay sang nói gì đó với cô bé nói lắp.
Rất nhanh sau đó, cô bé nói lắp bắt đầu chuẩn bị đồ đạc và thiết bị để ra ngoài.
Sức khỏe của Vu Hoành đã hồi phục khá nhiều, anh cũng dọn dẹp theo.
Anh không nói về việc cường hóa đá trắng, không nói anh không thể giải thích được đá trắng cường hóa từ đâu ra nhưng từ khả năng của dấu ấn đen, đây chắc chắn sẽ trở thành chỗ dựa lớn nhất của anh sau này.
Anh không chắc những người khác có khả năng này hay không, thông tin thu thập được quá ít, vì vậy trước tiên phải thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, đó mới là điều quan trọng nhất.
Nơi này quá nguy hiểm, phải cẩn trọng từng bước.
"Tôi sẽ đền đáp." Nghĩ đến đây, Vu Hoành lại lên tiếng, lặp lại một lần nữa.
Bác sĩ Hứa không thèm nhìn anh, coi như không nghe thấy. Rõ ràng là cô ts thấy Vu Hoành không làm phiền cô bé nói lắp là tốt lắm rồi.
Rất nhanh sau đó, một chiếc túi vải lớn được dọn ra, đặt trên mặt đất.
Bác sĩ Hứa ôm lấy, cẩn thận đặt lên lưng cô bé nói lắp. Trong túi vải toàn là đá trắng vẽ bùa.
"Đến chỗ lão Vu đổi thức ăn trước, sau đó đến mỏ lộ thiên đào đá sáng, cuối cùng là thu thập thuốc nhuộm, tính cả thời gian quay lại, chúng ta phải đến chỗ lão Vu trong vòng một giờ, giữa chừng có thể nghỉ ngơi một đêm ở mỏ, ngày mai thu thập xong thuốc nhuộm rồi về." Bác sĩ Hứa sắp xếp.
"Xa lắm sao?" Vu Hoành cau mày, anh cảm thấy thể lực của mình có thể có vấn đề, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
"Anh đừng đi xa, không theo kịp đâu. Cứ đi loanh quanh xung quanh rồi về."
Bác sĩ Hứa lạnh lùng nói.
"Tối thì thắp nến, ban ngày thì nhanh chóng lấy đá sáng, ai đến cũng đừng mở cửa, đừng nhìn lung tung, như vậy là không sao cả. Đây cũng coi như là một lần thử thách đối với anh, nếu không vượt qua được thì chứng tỏ anh không thích nghi được với môi trường này, không sống được bao lâu, chết sớm giải thoát sớm."
"..."
Lời này có phải hơi quá thẳng thắn rồi không. Vu Hoành cạn lời.
"Y Y đã cứu rất nhiều người, trước đây tôi cũng được cô bé cứu nhưng anh có biết những người được cứu đó thế nào không." Bác sĩ Hứa còn muốn nói thêm nhưng cô bé nói lắp đã kéo kéo góc áo cô ta.
Cô ta phản ứng lại, lập tức ngậm miệng. Lần này dứt khoát không thèm để ý đến Vu Hoành nữa, mang theo đồ đạc, mở cửa, cùng cô bé nói lắp đi ra ngoài.
Vu Hoành ở phía sau dừng lại một chút, mang theo chìa khóa nhà, cũng đi theo ra ngoài.
Anh vẫn quyết định ra ngoài xem.
Dù thế nào thì cũng phải giải quyết nguồn thức ăn trước, không thể cứ dựa vào một cô bé tàn tật nuôi mãi được.
Hơn nữa, quan trọng nhất là chỉ có tìm hiểu thêm nhiều hơn mới có thể tìm ra cách sinh tồn, cách ứng phó hiệu quả hơn.
Cạch một tiếng, ra khỏi cửa, cuối cùng Vu Hoành cũng đóng sập cửa nhà lại.
Ba người xếp thành một hàng, dọc theo con đường đá dăm trước cửa đi về phía bên trái.
Bên ngoài không khí ôn hòa, không lạnh không nóng, ánh nắng chiếu vào người còn có chút ấm áp nhàn nhạt.
Trong ba người, bác sĩ Hứa đi đầu tiên, tiếp theo là cô bé nói lắp, cuối cùng là Vu Hoành.
Đi dọc theo con đường đá dăm quanh co vài phút, họ đến lối ra của làng.
Đầu con đường đá dăm, nối với một con đường đất đen.
Mặt đường đất đen khô ráo, có thể cho hai chiếc xe ô tô chạy song song, rất rộng.
Mặt đường đen ngòm, quanh co uốn khúc qua hai bên cánh đồng hoang xanh, kéo dài đến tận xa xăm, cho đến tận chân núi rừng rậm rạp sâu thẳm.
Vu Hoành chú ý thấy, ven con đường đất đen rất ít cỏ dại, có dựng hai hàng rào gỗ đen.
Nhiều chỗ hàng rào đã mục nát, mọc đầy rêu xanh.
"Đây là con đường duy nhất thông ra con đường cũ bên ngoài." Bác sĩ Hứa lên tiếng.
"Dọc theo con đường này, đi bộ khoảng ba mươi mấy dặm là đến thị trấn gần nhất nhưng bên đó có khi còn nguy hiểm hơn cả nơi này, người càng đông thì càng nguy hiểm, càng thu hút những kẻ nguy hiểm đó."
"Đi thôi." Cô ta dẫn đầu ra khỏi con đường đá dăm, bước lên con đường đất đen.