Chuẩn bị xong, anh đặt ở đầu giường, có thể với tay lấy bất cứ lúc nào.
Sau đó, Vu Hoành cứ thế nằm ngây ngẩn trên giường, chờ trời tối.
Thời gian trôi qua từng chút một, không lâu sau, trời bên ngoài càng lúc càng tối, dần dần chìm vào bóng đê,.
Lần này rất yên tĩnh, không có con côn trùng đen lần trước, cũng không có quỷ ảnh nào.
Dường như mọi thứ đều quên mất anh, một mảnh yên bình.
Trong sự chờ đợi và cảnh giác đầy mệt mỏi, một đêm nhanh chóng trôi qua.
Cho đến khi trời sáng, Vu Hoành nhìn thấy ánh nắng tươi sáng chiếu qua cửa sổ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trời đã sáng, cả đêm không có chuyện gì xảy ra nhưng sự cảnh giác, căng thẳng và dày vò kéo dài khiến tinh thần và thể lực của anh đều vô cùng mệt mỏi.
Điều này cũng khiến anh càng muốn tìm một địa điểm nghỉ ngơi thực sự an toàn.
Anh không phải cô bé nói lắp, nếu cứ tiếp tục như vậy, không thể nghỉ ngơi tử tế, anh sẽ chết.
Đứng dậy lọc một ít nước trong nhà để uống, bụng Vu Hoành lại bắt đầu kêu.
Mặc dù hôm qua đã ăn hết toàn bộ lương thực dự trữ của cô bé nói lắp nhưng đã qua lâu như vậy, bụng anh đã tiêu hóa sạch sẽ.
Ra khỏi cửa, anh mượn ánh nắng đẹp, lại đi loanh quanh ở ngã tư đường đá dăm.
Lần này, anh đi một đoạn dọc theo con đường cũ, cố gắng tìm kiếm những loại cây và côn trùng có thể ăn được.
Nhưng đáng tiếc, anh không tìm thấy gì trên đường, không nhìn thấy một con côn trùng nào, anh không biết một loại cây nào.
Cây cối ở đây, không có loại nào là anh từng thấy. Ngay cả những loại hoa cúc dại và bồ công anh phổ biến nhất cũng không thấy dấu vết.
May mắn thay, cuối cùng, cô bé nói lắp và người kia đã trở về.
Phù.
Trong nhà, cô bé nói lắp vất vả đặt một gói đồ lớn trên lưng xuống đất.
Sau đó mở nút gói đồ.
Bên trong là từng gói thịt khô, nấm khô, bọ khô được sắp xếp cẩn thận.
Vu Hoành tiến lại gần giúp đỡ, phát hiện thịt khô chủ yếu là một số vụn thịt đen, không biết là của con vật nào.
Nấm khô cũng bị vỡ vụn, không phân biệt được loại nào.
Còn bọ khô...
"Đây là... gián sao???" Vu Hoành hơi biến sắc.
"Là... một... thơm." Cô bé nói lắp lắc đầu, sửa lại. Sau đó tiện tay nhón một con gián khô bằng ngón tay cái cho vào miệng.
"Thơm!" Cô bé giơ ngón tay cái lên, nhai nhanh, phát ra tiếng giòn tan.
Hai mắt mở to tròn xoe, đầy vẻ vui mừng.
"…" Vu Hoành không nói nên lời.
Nhìn cô bé nói lắp cất đồ khô xong, sau đó xách cái vại nhỏ đi ra ngoài.
Vu Hoành vội vàng đuổi theo, anh phải học cách lấy nước ở đâu.
Hai người ra khỏi nhà, điều khiến anh không ngờ là cô bé nói lắp không đến cái giếng đó để lấy nước, mà đi ra khỏi đường đá dăm, dọc theo đường cũ đi ra ngoài.
Đi khoảng mười mấy phút.
Hai người tìm thấy một cái giếng mục nát ở vị trí thấp hơn bên vệ đường.
Giếng rất nông, mượn ánh sáng cũng có thể nhìn thấy, dưới đáy chỉ có một vũng nước thối màu vàng sẫm.
Cô bé nói lắp không nói hai lời, dùng một sợi dây buộc chặt vại nước, thả xuống để múc nước.
"Tại sao không đến giếng trong làng để lấy nước?" Vu Hoành không nhịn được cất tiếng hỏi nhỏ.
"Cái đó... không... uống được!" Cô bé nói lắp nghiêm túc trả lời. Cô bé ngẩng đầu vừa múc nước vừa nhìn Vu Hoành.
"Sau này, lấy nước, đến, đây!" Cô bé chỉ vào cái giếng trước mặt.
"…"
Vu Hoành gật đầu. Anh cúi đầu nhìn thứ nước bốc mùi thối từ từ được múc ra khỏi giếng, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Giúp cô bé nói lắp đậy chặt vại nước, tránh bị đổ ra ngoài.
Họ không quay về, mà bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong đám cỏ gần đấy.
"Phải, ăn... cỏ!" Cô bé nói lắp dạy anh.
"Không thì, bệnh! Sẽ, chết!" Cô bé ra hiệu giải thích.
Vu Hoành gật đầu, cũng bắt đầu cẩn thận học xem đối phương đào những loại cỏ nào.
Đây là kinh nghiệm rất quý báu, nếu ăn nhầm, rất có thể bị ngộ độc hoặc tiêu chảy, trong môi trường khắc nghiệt như thế này, bệnh tật rất có thể đồng nghĩa với suy nhược, tử vong.
Sau một hồi hái lượm, mỗi người mang về một túi lớn.
Cô bé nói lắp mang cỏ ra phơi ở cửa sổ.
Vu Hoành cẩn thận ghi chép lại kinh nghiệm học được bằng bút chì, anh chỉ ghi lại những điểm chính, vẫn là phiên bản đơn giản, miễn là mình có thể hiểu được là được.
Vật liệu ghi chép là một tờ báo mà cô bé nói lắp đưa cho anh trước đó.
"Thịt khô và nấm khô ăn được, đều chỉ có thể đi rất xa mới mua được sao?" Vu Hoành ghi lại, ngẩng đầu hỏi.
"Có... thể, tự, trồng." Cô bé nói lắp trả lời vất vả: "Nhưng, không, đáng!"
Vu Hoành gật đầu, ghi lại.
Anh đang định tiếp tục hỏi nhưng đột nhiên một cuốn sổ tay nhỏ được đưa đến tay anh.
Bìa sổ tay màu trắng, chính giữa có hình một chú chuột hoạt hình. Trên đó viết nguệch ngoạc: Sổ tay sinh tồn - Lâm Y Y.