Chương 64: Biến cố (5)
"Vậy còn người bình thường thì sao? Nhiều người bình thường như vậy thì phải làm sao?" Vu Hoành cau mày.
Anh không phải thánh mẫu nhưng chính sách như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng hỗn loạn.
Rốt cuộc thì số lượng người bình thường nhiều hơn nhiều so với người có chuyên môn.
"Không biết nhưng vài ngày trước ở trấn đã xảy ra một vụ án mạng, chết hơn hai mươi người, không phải quỷ ảnh, không phải thủy triều máu, không điều tra ra được nguyên nhân, tôi nghi ngờ là ác ảnh mới xuất hiện." Bác sĩ Hứa trả lời.
"Còn cô thì sao? Cô có đi không?" Vu Hoành hỏi.
"Không đi, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, lười phải lo lắng, thời buổi chó má này... Tôi ở lại đây chờ chết vậy." Bác sĩ Hứa lạnh lùng nói.
Người thân đều không còn, một mình cô ta sống cũng chỉ là sống qua ngày.
Hỏi có đi không, bác sĩ Hứa đột nhiên nhìn về phía Vu Hoành.
"Còn anh thì sao? Có đi không?"
"Không đi." Vu Hoành bình tĩnh trả lời.
"Lập dị." Bác sĩ Hứa lúc này mới chú ý đến, Vu Hoành mặc một bộ đồ tinh xảo.
"Cái này của anh... lợi hại thật... lấy ở đâu vậy?" Từ sau sự kiện đại bì lần trước, nhận thức của cô về Vu Hoành cũng không còn cực đoan như hồi đàu, thái độ tốt hơn nhiều.
"Nhặt được. May mắn thôi, ngoài ra tay nghề của tôi cũng không tệ." Vu Hoành trả lời đơn giản.
"Đúng rồi, hỏi một câu." Anh nhìn những người xung quanh. "Các cô biết, thịt thằn lằn khô chúng ta ăn từ đâu đến không? Có thể tự nuôi không?"
"Cái này anh phải tìm lão Vu, nấm, gián, thằn lằn chúng ta ăn đều mua từ chỗ ông ta." Bác sĩ Hứa chỉ vào một ông lão hói đầu đang đứng ở gần ngay đó.
Ông lão mặc áo ngắn tay màu nâu, hơi gù lưng, hai mắt vô hồn, thỉnh thoảng còn cúi đầu ho vài tiếng, có vẻ hơi khó thở.
"Chúng tôi thường gọi ông ta là Vu Cóc, vì bụng ông ta to, thích cúi đầu thở hổn hển, trông giống hệt con cóc. Anh muốn hỏi thì tự đi hỏi."
Bác sĩ Hứa nhỏ giọng nói. "Hơn nữa tôi khuyên anh nên nhanh lên, đã có mấy người hỏi ông ta chuyện này rồi."
Vu Hoành gật đầu, còn muốn hỏi thêm.
Đột nhiên bên nhà đá truyền đến tiếng mở cửa.
Cánh cửa gỗ nặng nề được đẩy ra, từ bên trong bước ra một người đàn ông trung niên đầu đinh, trên người mặc bộ đồ rằn ri, trước ngực in một chữ "Bưu" lớn, nét chữ màu đỏ nổi bật và rõ ràng.
"Những ai muốn đi cùng thì đến đây đăng ký!" Người đàn ông hét lớn.
Đám đông lập tức ùa về phía trước.
Vu Hoành lùi lại một bước, chờ mọi người đăng ký.
Ngoài anh ra còn có một số người khác cũng hành động như vậy nhưng phần lớn đều chen lấn về phía trước.
…
…
..
Phòng an toàn trong hang động.
Hai bóng người cường tráng mặc đồ rằn ri, đội mũ bảo hiểm và mặt nạ, nhanh chóng xuất hiện từ giữa khu rừng, tiến lại gần, đi về phía hang động.
"Chính là nơi này."
Một người trong số họ đi đến bậc đá trước cửa hang, ngẩng đầu nhìn cánh cửa gỗ.
"Cũng khá chắc chắn. Đến lượt anh rồi." Anh ta nhìn người kia.
Người kia tháo ba lô xuống, mở ra, lấy ra một vài dụng cụ kim loại dài và mỏng.
"Tôi mở khóa nhiều rồi, chuyện này đơn giản thôi." Anh ta cười nói: "Lát nữa dọn hết đồ đạc ra trước, sau đó đợi một lúc nữa rồi phục kích."
"Được, những thứ khác đều ổn, chủ yếu là viên đá sáng lớn."
"Lần này gặp rắc rối, chỉ có viên đá sáng lớn mới có tác dụng, bây giờ cấp trên đều phát điên lên rồi. Cho nên lần này..."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mở cửa trước đã."
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa cảnh giác nhìn xung quanh, trèo đến trước cánh cửa gỗ nặng nề.
Người cầm dụng cụ cúi đầu nhìn ổ khóa.
"Ổ khóa cửa chỉnh tề như vậy sao? Không biết bao lâu rồi không mở..." Anh ta thở dài.
Kể từ khi thảm họa đen bùng phát, những kẻ trộm cắp vặt vãnh như anh ta hầu như đều gia nhập quân liên hợp.
Không còn cách nào khác, không gia nhập thì không có đá sáng, không có đá sáng thì nếu gặp quỷ ảnh chắc chắn sẽ chết.
"Ít nói nhảm đi, nhanh lên." Một người khác ở phía sau thúc giục.
"Biết rồi biết rồi, đừng giục nữa." Người mở cửa lấy dụng cụ ra, cẩn thận chọc vào ổ khóa.
Những tiếng "cạch cạch" vang lên.
Người mở cửa cẩn thận lắng nghe tiếng động, cảm nhận phản hồi từ dụng cụ, tìm hiểu cấu tạo của ổ khóa.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua...
Mười phút trôi qua...
Mồ hôi trên trán người mở cửa ngày càng nhiều, dụng cụ trong tay cũng run rẩy dữ dội.
"Không đúng! Ổ khóa này không giống với bất kỳ ổ khóa nào trên thị trường!" Giọng anh ta có chút run rẩy.
Đội trưởng Triệu mời anh ta đến là để mở cửa mở khóa, nếu ngay cả nghề chính mà anh ta cũng không làm tốt, sau này muốn hưởng đãi ngộ đặc biệt trong đội... e là...
"Rốt cuộc anh có làm được không vậy!?" Người kia đợi lâu quá nên đã mất kiên nhẫn.
"Tôi... tôi..." Người mở cửa do dự.
Ổ khóa này khác hoàn toàn với tất cả những ổ khóa anh ta từng mở trước đây, cấu tạo của nó dường như ngay cả nguyên lý cơ bản cũng không giống...