"Hả?" Trương Tộ ngây người, nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu, đột nhiên nhanh trí, gật đầu, "Ừm, anh ấy chính là Ninh Kiểm."
Ninh Kiểm ngơ ngác nhìn người bên cạnh, trong lòng dâng lên một cổ vui sướng.
Trước giờ luôn nghĩ bản thân tự mình đa tình, chưa từng nghĩ rằng A Tộ cũng giống như mình? Trái tim trong nháy mắt mềm nhũn ra, nơi nào còn nhớ rõ mấy lời uy hiếp lúc nãy.
Thấy cơn giận của Ninh Kiểm đã nguôi ngoai, Mạc Chi Dương ăn cá: Loại công dấm tinh táo bạo hay xù lông này, nếu Trương Tộ không học được kỹ năng vuốt lông thì chỉ sợ thật sự sẽ bị anh lăn lộn đến chết.
“Ăn gà đi.” Ninh Kiểm khó có khi nhẹ nhàng kẹp cho Trương Tộ một miếng gà cay.
Đột nhiên được đối xử như vậy, Trương Tộ có chút thụ sủng nhược kinh*, tay run run kẹp thịt gà lên, nhìn người đối diện với vẻ mặt cảm kích, thật tốt quá, huhuhu.
(*) Được sủng ái mà sợ.
“Anh xem này, cậu ấy có gà để ăn còn em thì không có!” Mạc Chi Dương đột nhiên phát giận, đáng thương nhìn chằm chằm Hàn Tĩnh Bạch.
Nhìn thấy bộ dạng ăn khổ* của hắn, Ninh Kiểm nhất thời tự tin bừng bừng, cậu nhìn xem đối tượng của tôi đối với tôi tốt thế nào, cậu nhìn cậu xem, không cẩn thận chút nào.
Lòng ganh đua của người đàn ông lại đến, liền bắt đầu gây chuyện.
Hàn Tĩnh Bạch cười nhạt, gắp thịt gà cho cậu.
"A Tộ ăn tôm, ăn cá, ăn rau xanh, muốn uống nước không? Có muốn uống nước mơ chua không?"
“Được!” Trương Tộ cảm thấy bản thân như đang ngâm mình trong mật ngọt, huhuhu, A Kiểm chưa bao giờ đối xử dịu dàng với y như vậy, thật vui vẻ.
Mới có một chút ngọt ngào đã vui vẻ như vậy? Con trai nhỏ ngốc nghếch.
Mạc Chi Dương giả vờ phàn nàn một câu, "Đối tượng của cậu đối xử với cậu thật tốt, không giống như tớ...."
"Đúng vậy, tôi và A Tộ là thanh mai trúc mã, so với một số người, chúng tôi tự nhiên hiểu đối phương muốn gì." Ninh Kiểm khinh miệt quét mắt nhìn người nào đó một cái, một tay đem người yêu ôm vào lòng, lộ ra một nụ cười khiêu khích.
Sắc mặt Hàn Tĩnh Bạch khẽ biến, nhưng cũng không nói lời nào.
Mẹ kiếp, nếu cứ tiếp tục như vậy, người đàn ông của cậu sẽ tức giận, đến lúc đó ngược lại sẽ tự chuốc lấy hậu quả.
Mạc Chi Dương thấy đã chuyển biến tốt liền dừng lại, nắm lấy tay hắn, "Chúng ta trở về đi, ngày mai em còn phải đi họp với chủ biên."
A ha, so không lại tôi chứ gì!
Hôm nay tâm trạng Ninh Kiểm thật sự rất tốt, tâm trạng tốt nên có thể xem nhẹ lửa giận việc A Tộ lẻn ra ngoài, ôm lấy vai y, "Hai vị đi thong thả."
Lúc này Ninh Kiểm rất giống như một con công đang khoe khoang.
Sau khi ra khỏi cửa, Mạc Chi Dương không khỏi bật cười thành tiếng, cặp đôi này thật đáng yêu, táo bạo dấm tinh thích xù lông công, dung túng thụ, nồi nào úp vung nấy.
“Vui vẻ?” Toàn bộ quá trình Hàn Tĩnh Bạch đều phối hợp diễn cùng cậu, theo cậu vui vẻ.
Mạc Chi Dương đứng thẳng người, "Mệt quá, cõng em."
Đã quen với việc chiều chuộng cậu, sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, Hàn Tĩnh Bạch ngồi xổm xuống, "Được."
Thật ra cũng biết ý của cậu, chẳng qua là lợi dụng hắn để chọc tức Ninh Kiểm, nhưng chỉ cần cậu vui thì làm gì cũng được.
“Này.” Mạc Chi Dương dựa vào lưng hắn, vén mái tóc dài của hắn sang một bên, ghé vào tai hắn thì thầm: “Em cảm thấy anh là tốt nhất, đối xử với em rất tốt, hơn nữa còn rất đẹp trai, lại có nhiều người thích anh như vậy, chẳng qua lại cho em một không gian nhỏ, vậy thì càng tốt."
Bạch Liên Hoa muốn đòi hỏi một thứ gì đó, từ trước đến nay đều bọc một lớp đường, có đôi khi càng cưỡng cầu thì sẽ càng không đạt được.
Đoạn trước còn bị dỗ đến tâm trạng thoải mái, nhưng sau khi nghe được những lời nói phía sau, Hàn Tĩnh Bạch liền biết Dương Dương để ý việc hắn kiểm soát hành tung của cậu.
Nhưng nếu không quản lý hành tung của cậu, Hàn Tĩnh Bạch không yên tâm vì vậy mới không trả lời.
Hắn không nói lời nào Mạc Chi Dương liền biết yêu cầu đã thất bại, cũng không cố tình muốn tìm rắc rối nên cũng không hỏi lại.
Hôm nay Trương Tộ rất vui, A Kiểm không những không dằn vặt y mà còn đối xử với y rất tốt, huhu, sau khi về đến nhà, xác nhận bản thân vẫn bình an, liền cầm lấy điện thoại định gửi lời cảm ơn đến A Dương.
Nhưng lại nhận được tin nhắn từ cấp dưới của mình: Noãn Dương đại đại công khai tình yêu, mau đến ăn dưa.
Y biết chuyện này nha, Trương Tộ nhấp vào liên kết liền thấy, phổi y nổ tung, tên siêu thoại vậy mà lại là: Mạc Chi Dương khi nào chết.
Click vào để xem, có một bức ảnh chân dung, còn tấm trên cùng kia tiết lộ mọi thông tin của A Dương, thậm chí có cả chiều cao, cân nặng.
Đây chẳng phải đang xâm phạm nhân quyền một cách trắng trợn sao!
"Là ai." Trương Tộ tức giận đến mức xiết chặt điện thoại đến mức gần như phát nổ, "Những người đó thật quá xấu xa rồi! Đoán chừng A Dương sắp tức chết."
Mạc Chi Dương nằm trên giường, lướt xem các tin trong siêu thoại, liệt kê nhiều cách chết, một số cách còn khá thú vị, chẳng hạn như trượt chân ngã trong bồn tắm, hoặc va vào bồn tắm.
“Nhóm người này còn rất trâu bò.” Mạc Chi Dương thích thú quan sát.
Ngược lại là hệ thống suýt chút nữa đã nổ tung chảo, "Trâu cái rắm, tôi muốn đem cái thứ này xóa đi."
Thấy hệ thống muốn xóa, vội vàng ngăn lại, "Đừng xóa, xóa cái gì? Mày mà xóa thì tao làm sao làm tiểu bạch liên đáng thương bị người khác bắt nạt trên mạng chứ."
Nghe cậu nói như vậy liền biết đã có kế hoạch, nhưng hệ thống vẫn không cách nào nuốt trôi cục tức này, "Vậy cậu định làm gì?"
"Mày thử nghĩ xem, từ lúc chuyện này tuôn ra đến bây giờ, còn không tới bảy giờ đồng hồ, vậy mà siêu thoại đã ra tới, nếu nói không có người đứng sau quạt gió thêm củi, vậy tao nhất định không tin, về phần là ai muốn tao xảy ra chuyện nhất a, vậy chẳng phải có một hai người sao, cũng không có gì khó đoán."
Mạc Chi Dương lướt điện thoại, ngược lại cũng không tức giận, cậu mà tức giận, tức điên lên sẽ thoả mãn mong muốn của họ, cậu mới không ngu như vậy, chẳng qua cậu cũng không phải dễ chọc.
Nếu muốn dùng biện pháp này, việc ép cậu rời khỏi Hàn Tĩnh Bạch bằng cách dùng bạo lực mạng cũng là hạ sách*.
(*) Danh từ phương kế được coi là không hay nhất trong các phương kế.
“Dương Dương đang xem cái gì đó?” Hàn Tĩnh Bạch ở bên ngoài không có tâm trạng viết văn, thế nào cũng phải ở bên cạnh cậu mới biết được bản thân muốn viết cái gì, bèn cầm đồ đi vào.
Nhưng Mạc Chi Dương chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi tiện tay đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống, "Không có gì, em muốn đi ngủ."
Dáng vẻ này hoàn toàn khác với bộ dạng vui vẻ lúc sáng, Hàn Tĩnh Bạch biết nhất định đã xảy ra chuyện, đặt máy tính xuống, "Dương Dương, lại là anh làm em không vui sao?"
“Không có.” Mạc Chi Dương trùm chăn qua đỉnh đầu, giọng nói từ trong chăn phát ra trở nên trầm đục, nhưng có thể nghe được trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Dù cậu không tức giận nhưng không có nghĩa là cậu không muốn làm ầm ĩ lên.
Hàn Tĩnh Bạch lúc này mới kinh hãi, trèo lên giường, ôm lấy cả chăn lẫn người, "Dương Dương, em sao vậy? Sao lại khóc, có chuyện gì thì nói cho anh biết được không."
"Em, em không sao, anh mau nghỉ ngơi đi, em cũng phải nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi họp với cùng chủ biên." Mạc Chi Dương nói, cũng không để ý đến hắn, giả vờ nằm im.
Cậu không nói, cũng không dám ép buộc cậu, trong lòng Hàn Tĩnh Bạch cảm thấy thực khó chịu, chỉ có thể ngây ngốc ôm lấy người.
Ngày hôm sau, Mạc Chi Dương không cho hắn cơ hội để hỏi, lấy cớ nói phải đi họp liền vội vàng rời đi, khiến cho cục tức trong lòng Hàn Tĩnh Bạch nửa vời, không biết phải làm gì mới đúng.
"Sao đột nhiên gọi chúng ta mở họp nha? Một đám biên tập viên không thể hiểu nổi." Hai người ở trên xe taxi ăn bánh bao nhỏ, ăn vô cùng vui vẻ.
Dương chủ biên đẩy đẩy mắt kính, thuận tiện nhấp một ngụm sữa đậu nành để xoa dịu cổ họng, "Tôi không biết, đột nhiên nhận được tin nói muốn mở họp gặp gỡ giao lưu trong ngành, nói muốn chúng ta cùng đi."
“Gặp gỡ giao lưu?” Mạc Chi Dương ăn bánh bao bị nghẹn, vừa nghe cũng biết không phải chuyện gì tốt, phải nhanh chóng ăn thêm vài miếngmới có sức chiến đấu với đám người kia.
Quả nhiên, vừa đến sảnh tiệc của khách sạn, nhìn những gương mặt quen thuộc đó liền biết có chuyện không ổn.
Địa điểm tổ chức còn rất ra hình ra dáng, bên trên có sân khấu, bên dưới là từng hàng ghế dựa, bốn hàng hơn 30 người đều đã ngồi đầy, thoạt nhìn là một khung cảnh lớn.
Mấu chốt là trong khung cảnh này, người đã ngồi đầy thì sẽ không có chỗ cho Dương chủ biên và Mạc Chi Dương.
Anh bạn, không phải quá rõ ràng rồi chứ?
Mạc Chi Dương kéo Dương chủ biên đi đến hàng cuối cùng, "Xin chào, ở đây hết chỗ rồi."
Ai ngờ, người đàn ông kia chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Đến trước ngồi trước, không có chỗ thì ngồi xổm ở góc tường đi.” “Cút đi.” Cái miệng kia cũng không sạch sẽ.
Liền biết đây là Hồng Môn Yến*, Lưu Bang còn có ghế ngồi, còn mình vậy mà chỉ có thể đứng, chuyện này nhất định không được, đầu óc vừa chuyển**.
(*) Hồng Môn Yến thường được dùng để nói đến những bữa tiệc mà đằng sau nó chứa đựng âm mưu ám toàn và nguy hiểm.
(**) Kiểu đang động não ấy.
Đột nhiên lùi lại một bước nhỏ, vẻ mặt kinh hãi chỉ vào mặt dưới của chiếc ghế, "Có, có rắn! Chính là rắn độc! Cứu với!"
“Rắn?” "Có rắn?”
Hội trường vốn ổn định như núi Thái Sơn đột nhiên vì con rắn không có thật mà náo loạn cả lên, mọi người đột nhiên đứng dậy bắt đầu tản ra tứ phía, sợ thật sự có rắn lao ra.
Trong lúc mọi người hỗn loạn xô đẩy nhau, Mạc Chi Dương kéo Dương chủ biên ngồi xuống hai chiếc ghế gần đó.
Thấy hai người ngồi xuống, ai cũng biết mình mới bị lừa, tên này nhìn thì dễ thương nhưng bụng dạ thì thật xấu xa, thật sự rất đáng giận.
Mọi người thấy vậy liền sôi nổi chạy tới giành lấy mấy cái ghế gần đó, dù sao cũng không ai muốn ngồi xổm trong góc, cuối cùng hai người ban đầu kia cũng chỉ có thể đứng.
"Cậu ngồi vào chỗ của tôi!” Biên tập viên kia nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như hận không thể xuyên một cái lỗ trên người Mạc Chi Dương.
Thấy Dương chủ biên muốn đứng dậy, Mạc Chi Dương trực tiếp đè lại, quay đầu liếc mắt nhìn hai người kia một cái, "Đến trước ngồi trước, nếu không còn chỗ thì ngồi xổm ở góc tường đi nha."
“Mày!” Chủ biên tập kia tức đến nghiến răng nghiến lợi khi bị trả lại câu vừa rồi.
May mắn thay Cố Mị đã ra mặt để giải hoà, nhanh chóng yêu cầu nhân viên mang hai chiếc ghế vào, như vậy việc này mới kết thúc.
Nhìn thấy Cố Mị, Mạc Chi Dương liền biết chuyện này nhất định là bút tích của cậu ta, bất quá giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, ai mà không có chút thủ đoạn?
Sau khi mọi người ngồi xuống, Cố Mị lên sân khấu chủ trì công việc, mặc một bộ âu phục chỉnh tề, trông giống như thực sự là như vậy vậy.
"Lần này là cuộc họp giao lưu giữa các biên tập do nhà xuất bản Đường Tâm của chúng tôi tổ chức, mọi người đều là biên tập viên có tiếng trong ngành, dưới trướng cũng có không ít nhà văn lớn, mọi người đến nói xem, ngày thường làm việc và vấn đề gặp phải, đồng thời trao đổi ý kiến và thảo luận, khẳng định sẽ muốn giao lưu."
Cố Mị vừa nói vừa liếc nhìn những người bên dưới, ánh mắt rơi chính xác lên người Mạc Chi Dương, rồi mở miệng nói: “Mọi người đều biết Noãn Dương là một tác giả đại thần mà chúng ta đều rất yêu thích và ngưỡng mộ, vì vậy người đầu tiên hãy đi lên chia sẻ, vậy sẽ mời biên tập viên của Noãn Dương lên xem cậu ấy có cái gì tâm đắc."
Nghe thấy câu vừa rồi Dương chủ biên liền nhìn ra đây không phải chuyện gì tốt, vội đè tay cậu lại "Tiểu Mạc, nếu không chúng ta trở về đi?"
"Trở về cái gì? Không cần." Mạc Chi Dương vỗ vỗ tay ông an ủi, vênh váo đứng lên, nếu các người thành tâm muốn biết, vậy vị kia sẽ nói cho người biết.
Cũng muốn nhìn xem trong hồ lô nhóm người này bán loại thuốc* gì, bước lên bục một cách đúng lý hợp tình trước ánh mắt khinh thường của mọi người.
(*) Ý nói đám người này có âm mưu gì trong đó.
- ------------