Lam Tiêu Sinh nhìn quanh phòng, trầm mặc một lát, từ túi trữ vật lấy ra ba nén hương.
“Thời gian ta thi thuật có hạn, nếu không ai chịu nhường ai, vậy chia làm ba lần, bất kể ai tiến vào Thức Hải của y, đến thời gian còn chưa thành công, ta sẽ trực tiếp đem người lôi ra.”
Hắn liếc nhìn Thẩm Lưu Hưởng, không tranh vị trí cho Diệp Băng Nhiên nữa, mà nhìn về phía Lăng Dạ: “Ngươi tu vi tối cao, lại là sư huynh y, thích hợp là người đầu tiên tiến vào nhất.”
Lăng Dạ gật đầu: “Tiền bối nói phải.”
“Không cần gọi tiền bối, ngươi và ta đều là Tông chủ Tiên tông.” Lam Tiêu Sinh ngoài miệng nói không cần, sắc mặt lại hơi hòa hoãn, ngữ khí dặn dò nhu hòa hơn một chút.
“Sau khi tiến vào, Mộng Yểm hơn phân nửa sẽ dùng ký ức của y thiết lập ảo cảnh. Nhất định phải luôn bảo trì thanh tỉnh. Tìm được chân thân Mộng Yểm, bắt nó. Lại tiến vào ảo cảnh vây khốn Lưu Hưởng, đem người mang về.”
Lăng Dạ gật đầu, sau đó khoanh chân ngồi xuống, khép mắt lại. Lam Tiêu Sinh đứng bên cạnh, châm nén hương thứ nhất.
*
Trong Giam Cầm Thất nhỏ hẹp, ánh sáng tối tăm, trong không khí tràn ngập mùi giấy cũ nhàn nhạt.
Lăng Dạ đứng ở cửa, ánh mắt hướng vào trong phòng tìm kiếm.
Trước án to rộng hỗn độn, một thiếu niên áo đỏ đang quỳ, hơi cúi đầu, tay cầm bút phát run, mấy chữ cái xiêu vẹo liên tiếp rơi xuống trang giấy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, y cũng không ngẩng đầu lên hừ một tiếng.
“Chép đây chép đây, không lười biếng.”
Lăng Dạ không hé răng, trong nhà yên tĩnh giây lát, Thẩm Lưu Hưởng như có cảm giác ngẩng đầu lên, mắt phượng tinh xảo lộ ra vài phần kinh hỉ.
“Sư huynh đã về rồi.”
Lăng Dạ đã nhớ ra cảnh tượng này.
Có lần hắn ra ngoài rèn luyện, sau khi về tông, biết được Thẩm Lưu Hưởng phạm lỗi, bị Tông chủ dùng thước đánh tay, lại bị phạt ở Giam Cầm Thất chép một trăm lần Tông Quy, không chép xong không được rời đi.
“Nghe nói ngươi làm vỡ Đèn Lưu Ly,” Lăng Dạ nhìn quanh bốn phía, vừa phỏng đoán nơi ẩn thân của Mộng Yểm thú, vừa ngồi xuống.
Nghe thế, Thẩm Lưu Hưởng đờ ra như sương đánh cà tím, gãi gãi đầu, uể oải nói: “Không phải cố ý.”
Y buông bút, xòe tay trước mắt Lăng Dạ, mười ngón tay thon dài trắng nõn đan xen dấu vết xanh tím, lòng bàn tay sưng đến mức nhìn thấy ghê người.
“Lão Tông chủ trách cứ ta nửa canh giờ, lại đánh ta mười thước.”
Lăng Dạ móc bình dược trong ống tay áo ra, đem linh dịch chữa thương đổ vào lòng bàn tay Thẩm Lưu Hưởng, vừa bôi dược vừa nói: “Cáo trạng với ta cũng vô dụng.”
Thiếu niên áo đỏ đau đến “xít” một tiếng.
Lăng Dạ thấy y nhăn mày, lực đạo bôi thuốc giảm nhẹ một chút, lại nói: “Nhưng cũng chỉ là một cái Đèn Lưu Ly mà thôi, lão Tông chủ quả thật phạt hơi nặng.”
“Lão già kia luôn luôn không thích ta,” Thẩm Lưu Hưởng xụ khóe miệng, “Đổi là đệ tử khác răn dạy ngoài miệng một phen là được rồi. Đến ta. Không đánh đến da tróc thịt bong tuyệt đối không bỏ qua.”
“Hắn nhân lúc sư huynh ngươi với sư tôn đều không ở tông nên mới bắt nạt ta. Mấy tháng này, ta mỗi ngày ngoài tu hành, còn phải hầu hạ ở Lăng Tiêu đại điện, bưng trà rót nước, quét rác lau đồ. Làm cái gì không hợp tâm ý hắn, liền bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.”
Lúc trước Thẩm Lưu Hưởng cũng không cảm thấy sao, giờ này thấy người bôi dược cho, càng thêm tủi thân, “Lần sau sư huynh đi rèn luyện mang theo ta đi.”
Bôi xong dược, Lăng Dạ liếc lên bàn, giơ tay sửa sang lại mấy trang giấy tán loạn, “Ngươi còn nhỏ, không thích hợp.”
“Sư huynh rõ ràng là chê ta phiền.” Thẩm Lưu Hưởng quỳ mệt mỏi, đứng dậy xoa xoa đầu gối phiếm đau, “Sư tôn nói ngươi thích thanh tĩnh, thích du lịch danh sơn đại xuyên. Cho dù ngày nào đó ra ngoài rèn luyện, không bao giờ về Thanh Lăng nữa, người cũng không thấy lạ.”
“Bình sinh lời nói của sư tôn, chưa bao giờ có nửa câu sai.”
Lăng Dạ nhìn về phía y, “Đúng là ta thích ở bên ngoài một chút. Đúng là ngươi có phiền một chút.”
“Lời này của sư huynh thật sự làm đau ta.”
Thẩm Lưu Hưởng che ngực, trên mặt toát ra biểu tình bi thương đến cực điểm.
“Ngực đau, xem ra chỉ có sư huynh giúp chép Tông Quy mới có thể khỏi.”
“Tiền đồ. Giúp ngươi chép là được,” Lăng Dạ cầm lấy một tờ giấy trắng, bày lên chiếc bàn sạch sẽ, hợp lại tay áo cầm bút, “Chỉ cần ngươi an tĩnh một chút.”
Hắn giúp Thẩm Lưu Hưởng làm việc này không ít lần, bởi vậy ngựa quen đường cũ, không chỉ có chữ viết bắt chước giống như đúc, còn kết hợp sự thật, ngòi bút thường thường run run lên, bày ra bộ dáng tay bị thương nên có, ngụy trang không một kẽ hở.
Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân cố định, tay chống cằm, nhìn chằm chằm Lăng Dạ trong chốc lát, mí mắt ẩn ẩn bắt đầu đánh nhau.
“Vẫn là sư huynh tốt.” Y lẩm bẩm một câu, “Lão đầu kia, mau giao vị trí Tông chủ ra đi. Không biết Tông chủ đời kế tiếp là ai?”
Lăng Dạ thuận miệng đáp: “Không ít Trưởng lão đều có ý nguyện. Nhưng luận tư bài bối phận, Mạnh Tiên quân có khả năng nhất.”
“Mạnh Tiên quân a,” Thẩm Lưu Hưởng thở dài, “Thấy ta liền đen mặt nhíu mày, chờ thượng vị, phỏng chừng cũng không cho ta ăn trái cây ngon.”
Buồn ngủ nói đến là đến, y ngáp một cái, mắt phượng miễn cưỡng mở ra một cái khe, “Hy vọng tốt với ta hơn lão già kia một chút đi.”
“Nhưng mà...... Nếu sư huynh thành Tông chủ thì tốt rồi.” Y mơ mơ màng màng nhìn về phía Lăng Dạ, “Ta có phạm lỗi gì sư huynh cũng sẽ không phạt ta. Ta ở Thanh Lăng Tông này nhất định sung sướng cực kỳ.”
Cổ tay Lăng Dạ ngừng lại.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu niên áo đỏ đang ghé vào án, chớp mắt đã rơi vào mộng đẹp.
Nhìn chằm chằm không biết bao lâu, mới tiếp tục đề bút viết chữ, trong gian phòng nhỏ hẹp u ám, chỉ còn lại tiếng giấy bút vuốt ve.
Cảnh tượng vừa chuyển, chân trời trăng đang lên cao.
Ngọn núi cao ngất trong mây, như một lưỡi kiếm cô độc. Lăng Dạ cõng một người, đi trên con đường nhỏ uốn lượn.
Người hắn cõng đặc biệt chật vật, cái trán có một vết thương máu chảy đầm đìa, trên mặt có mấy vết xước, mắt cá chân vốn mảnh mai trắng nõn, lúc này sưng đến trướng phình phình. Quần áo cũng bị bụi gai cào đến rách tung toé.
“May mà sư huynh tìm thấy.” Thẩm Lưu Hưởng dùng khăn lụa ngâm thuốc che cái trán lại, lòng còn sợ hãi nói.
Hôm nay y mới vừa học Ngự Kiếm Thuật, không nhịn được bay qua lại giữa các đỉnh trong tông, buổi chiều bay tới Triều Thiên Phong, kết quả không chú ý đâm vào vách núi.
Từ giữa sườn núi một đường lăn xuống chân núi.
Tỉnh lại đầu váng mắt hoa, trời đã là đêm khuya, toàn thân vết xước rồi bầm tím nhiều vô số kể, đau đến động cũng không muốn động, dựa vào thân cây, định nghỉ tại chỗ một đêm.
Không nghĩ, sư huynh tìm tới.
“Triều Thiên Phong che lấp bầu trời, hiểm trở vô cùng, Ngự Kiếm Thuật ngươi mới học thất thất bát bát, đã dám bay đến đây.”
“Ta là tới thăm sư huynh.”
Sắc mặt Lăng Dạ hơi hòa hoãn: “Gần đây ta có hơi bận, không có chuyện quan trọng đừng tới tìm ta.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Sư huynh bận cái gì?”
Lăng Dạ: “Ta đang tranh vị trí Tông chủ.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, hơi hơi mở to mắt, sau một lúc lâu nhíu mày nói: “Nhưng sư huynh có ưu tú cũng chỉ là một đệ tử. Bên trên còn có Trưởng lão cùng Tiên quân đè nặng. Có như thế nào cũng không tới lượt sư huynh nhậm chức Tông chủ đi.”
“Vị trí Tông chủ dành cho người có năng lực.”
Khi nói lời này, bóng cây ven đường hắt lên khuôn mặt Lăng Dạ, nửa khuôn mặt hắn trong ánh sáng mờ ảo, khóe môi vẫn luôn duy trì ý cười ôn hòa, làm nổi bật đến lãnh lệ.
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, lo lắng trong lòng tan thành mây khói, “Đổi lại là người khác, ta tất nhiên không tin có thể làm được. Nhưng nếu là sư huynh, ta liền chuẩn bị tốt hạ lễ.”
Y mặt mày hớn hở nói: “Mấy năm nữa sư huynh mới cập quan, vậy chẳng phải có thể trở thành Tông chủ Tiên tông trẻ tuổi nhất, anh tuấn nhất Tu Chân giới sao? Đến lúc đó ta ra ngoài rèn luyện, gặp phải nguy hiểm liền quát một tiếng ‘Ta là sư đệ Tông chủ Thanh Lăng Tông!’ sẽ không có ai có can đảm đụng đến ta nữa.”
Lăng Dạ chỉ cười không nói.
Qua một lát, Thẩm Lưu Hưởng lại trịnh trọng lắc đầu: “Không được, như thế làm sư huynh quá mất mặt.”
Y trầm ngâm một lát, khóe môi hơi câu lên, “Nếu sư huynh là Tông chủ, vậy về sau ta sẽ là Tiên quân tốt, phụ tá ngươi.”
Bước chân Lăng Dạ ngưng lại, lầm bầm lẩm bẩm: “Thì ra là thế.”
Nhưng vì sao ký ức này ở trong đầu hắn lại như bị tầng sương bao lấy? Nếu như không có Mộng Yểm thú dùng ký ức của Thẩm Lưu Hưởng tạo ra ảo cảnh đối phó hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không nhớ tới cảnh tượng này. Rõ ràng nhớ rõ, lại như là cố tình bỏ quên trong một góc.
*
Trong phòng khói nhẹ lượn lờ.
Lam Tiêu Sinh nhìn thần thái Lăng Dạ, thấy ánh mắt hắn giãn ra, ẩn ẩn lộ ra vài phần sung sướng tự tại, nhất thời ống tay áo vung lên bẻ gãy nén hương, trực tiếp đem thần thức hai người tách ra.
Lăng Dạ trợn mắt, nhíu nhíu mày: “Vì sao vội vàng kéo ta ra?”
Còn nửa nén hương thời gian.
“Ngươi đã bất tri bất giác bị Mộng Yểm nhốt trong ảo cảnh.”
Lam Tiêu Sinh đỡ trán: “Nếu ta không làm thế, đừng nói đem y mang ra, đến ngươi cũng bị hãm sâu vào. Lúc trước không phải ta đã nhắc nhở, sau khi tiến vào mặc kệ nhìn thấy cái gì, chỉ lo tìm ra chân thân Mộng Yểm, bắt nó là được. Sao ngươi vẫn trúng chiêu?!”
Lăng Dạ trầm mặc một lát: “Ta biết là ảo cảnh.”
Mộng Yểm trước tiên ngụy trang thành cái bút, sau lại hóa thành khăn lụa, hắn đều biết.
Lam Tiêu Sinh ngạc nhiên: “Vậy vì sao ngươi còn trúng chiêu?”
Lăng Dạ không đáp, hãy còn nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng nằm trên giường, “Mạnh mẽ rời khỏi Thức Hải của y, trong khoảng thời gian ngắn ta không thể đi vào nữa, còn lại hai nén hương, để ai tới?”
“Đương nhiên là Băng Nhiên.”
Lăng Dạ lắc đầu: “Hắn không thích sư đệ ta, chưa chắc đem hết toàn lực dẫn y ra.”
Lam Tiêu Sinh nói: “Ta xem đại đồ đệ, ta biết được.”
Sắc mặt Lăng Dạ trầm tĩnh, không nhanh không chậm nói: “Người hắn ái mộ với sư đệ ta dây dưa không rõ. Hắn hẳn là hận không thể để sư đệ ta ngủ mãi không tỉnh.”
Lam Tiêu Sinh tức giận đập bàn: “Hắn không phải loại tiểu nhân này! Huống hồ......”
Hắn nghẹn lời, bất đắc dĩ thở dài, “Hắn vốn không chán ghét Lưu Hưởng mới đúng, như thế nào biến thành như vậy đây?”
Tiếng tranh luận từ trong phòng truyền ra, mọi người đứng ở ngoài cửa sắc mặt khẽ biến.
Triệu Lâm nhíu mày: “Thất bại.”
Ninh Nhuận Tân nói: “Không sao, ta chắc chắn dẫn y trở về.”
Chu Huyền Lan ngồi trên lan can ngoài hành lang, hơi cúi đầu, thường thường ước lượng túi trữ vật trong tay, không biết đang suy tư cái gì.
Thẩm Bặc Bặc ở một bên vỗ vỗ miệng nhỏ, nửa mở nửa tỉnh, lẩm bẩm nói: “Không thể ngủ. Cha còn chưa tỉnh lại. Không thể ngủ.”
Gió đêm xuyên qua hành lang, lạnh lẽo từ từ bò lên.
Diệp Băng Nhiên từ túi trữ vật lấy ra một chiếc áo lông cừu trắng tinh, đưa cho Tố Bạch Triệt, “Ngươi còn bị thương. Mặc vào đi. Đừng để nhiễm phong hàn.”
Tố Bạch Triệt lập tức muốn cự tuyệt, một chút gió lạnh sợ cái gì.
Đồng Khê lạnh giọng: “Nếu ngươi lại làm chuyện vi phạm hình tượng, ta liền thả mùi của Mộng Yểm thú ra, chúng ta cá chết lưới rách đi.”
Nói đến mức này, Tố Bạch Triệt đành phải phối hợp, che miệng ho nhẹ một tiếng, nhận lấy áo lông cừu, ôn ôn nhu nhu nói: “Đa tạ.”
Diệp Băng Nhiên hơi hơi gật đầu, tầm mắt lại rơi xuống nơi khác.
Tố Bạch Triệt liếc hắn một cái, bỗng nhiên nổi tò mò, hỏi Đồng Khê: “Ngươi nói, nếu ta bảo Diệp Băng Nhiên đừng đi cứu Thẩm Lưu Hưởng, hắn sẽ nghe ta sao?”
Đồng Khê ngữ khí ngưng trọng: “Nếu như thế, hình tượng của ngươi ở trong lòng hắn liền bị huỷ hoại. Ta sẽ không để ngươi làm như vậy.”
Tố Bạch Triệt nhướng mày: “Ở trong lòng hắn ta là cái dạng gì?”
“Tất nhiên là rất tốt, rất tốt, rất tốt.”
“Ai cho hắn ảo giác vậy?” Tố Bạch Triệt cười nhạo lắc đầu, mặc áo lông cừu vào, quanh thân dào dạt nổi lên một cỗ ấm áp, lại vẫn là một kiện pháp bảo.
Tiếng tranh luận trong nhà dần dần dừng lại.
Cửa bỗng nhiên mở ra, Diệp Băng Nhiên bị gọi vào, nghe xong phân phó liền gật đầu nói: “Đệ tử sẽ làm hết sức.”
Lam Tiêu Sinh châm hương, lại lần nữa dặn dò nói: “Mộng Yểm thú sẽ dùng ký ức của Lưu Hưởng tới đối phó ngươi. Nhớ đừng để rơi vào, ở trong ảo cảnh bảo trì thanh tỉnh, tìm chân thân Mộng Yểm bắt lấy nó.”
Diệp Băng Nhiên: “Sư tôn yên tâm.”
Hắn trái lo phải nghĩ, trong trí nhớ Thẩm Lưu Hưởng có thể xúc động tâm cảnh của hắn, bởi vậy bất kể Mộng Yểm thú thao túng như thế nào, hắn đều không thể trúng chiêu.
Nghĩ như vậy, Diệp Băng Nhiên mở mắt ra, thấy đầy trời tuyết rơi.
Thời tiết vào chính đông, toàn bộ Kiếm Tông bao phủ trong vô biên băng tuyết, các phong như mặc một lớp áo bạc, đất trống sau núi tuyết phủ trắng xóa.
Diệp Băng Nhiên nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ cầm kiếm, sững sờ đứng trong tuyết lớn trắng xóa như lông ngỗng.
Tình cảnh này, cực kỳ giống với hai năm hắn mới vừa vào tông kia, mỗi ngày ngoài ăn cơm rồi ngủ, thì chính là ở sau núi luyện kiếm.
Giờ phút này đang nắm trong tay, chính là thanh kiếm đầu tiên hắn có được, Ly Thiên. Sau vì gặp nạn lúc rèn luyện, kiếm này vì cứu hắn mà gãy, mấy mảnh kiếm đến nay hắn vẫn giữ ở trong phòng.
Ngón tay Diệp Băng Nhiên mơn trớn thân kiếm, nghe thấy kiếm minh quen thuộc, đáy mắt toát ra hoài niệm.
Mới vào tông môn hai năm, thanh kiếm này là bằng hữu duy nhất của hắn.
“Lão bằng hữu, sao ngươi lại ở đây?”
Nếu là ký ức của Thẩm Lưu Hưởng, vì sao lại xuất hiện kiếm Ly Thiên? Chẳng lẽ khi bọn họ còn nhỏ đã từng gặp?
Diệp Băng Nhiên tâm sinh nghi hoặc, lại cực nhanh phủ định.
Không đúng.
Nếu là từng gặp, hắn sẽ không thể không có ấn tượng!
Ký ức về đoạn thời kỳ này vẫn luôn bị hắn giấu trong chỗ sâu nhất tận đáy lòng. Có đoạn ký ức hắn khắc sâu nhất, bất kể như thế nào cũng không thể quên đi được.
Chính là ở địa điểm này, thời gian này, hắn gặp Tố......
Trong chớp nhoáng.
Diệp Băng Nhiên cứng đờ tại chỗ.
Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương lặng yên lăn xuống.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng thở dốc từ xa tới gần, máu toàn thân Diệp Băng Nhiên chảy ngược, tay cầm kiếm chặt đến đông cứng.
Không có khả năng...... tuyệt đối không có khả năng.
Nhất định là Mộng Yểm thú trộm lấy ký ức của hắn tới mê hoặc hắn, nhất định là như thế!
Nhưng mà......
Nơi này không phải là Thức Hải của hắn, mà là của Thẩm Lưu Hưởng......
“Đầu gỗ.”
Tiếng nói thanh thúy từ phía sau cách đó không xa truyền đến.
Cả người Diệp Băng Nhiên run rẩy, cơ hồ không cầm nổi chuôi kiếm trong tay, từng đường gân xanh ẩn dưới làn da trắng nhợt cùng hiện lên.
“Ngươi là người Lam bá bá nói, đệ tử đầu gỗ không nói lời nào, không để ý tới ai, chỉ biết vùi đầu luyện kiếm hả?”
Gió lạnh cuốn bông tuyết bay lên không trung, hung hăng đập lên người Diệp Băng Nhiên.
Hơi thở hắn dồn dập, nghe tiếng bước chân phía sau nhanh hơn, sức lực toàn thân biến mất, quay lại.
Một tiểu nam hài bộ dáng tuấn tiếu xâm nhập vào tầm mắt, thân mặc bạch y thắt lưng lụa đỏ, trên đầu lại che chiếc lá sen xanh biếc, che khuất bông tuyết bay múa đầy trời.
Y khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tiếu lệ từ dưới lá sen hiện ra, bông tuyết lạnh băng phất qua mặt y, trông rất đẹp mắt.
Đuôi mắt hơi cong chớp chớp, ánh mắt hướng đến tiểu kiếm tu ngốc ngốc xấp xỉ tuổi y, đứng lặng yên trong gió tuyết.
Chăm chú nhìn một lát, y kéo khóe môi, cười một cái.
“Băng ngọc trong tuyết, tuyệt sắc nhân gian nha.”
Lời vừa ra khỏi miệng.
Kếm Ly Thiên rơi xuống đất.
Đồng tử Diệp Băng Nhiên co rút, há mồm phun ra ngụm máu, hai mắt màu đỏ tươi, nhìn chằm chằm nam hài phấn trang ngọc trác trước mặt, thân hình lung lay sắp đổ.
“Ngươi là ai......?”