Spoiler
Bạch Mâu mở tiếng nói:
– Vân thiếu, thương thế của Tiêu thống lĩnh, ngươi có mấy phần chắc chắn?
Trong mắt Tần Nguyệt cũng bắn mạnh ra hàn mang, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu. Thương thế trên người Tiêu Khinh Vương nguyên bản là không có thuốc nào chữa được, thời điểm tất cả mọi người mưu đồ thế cuộc đều đem yếu tố này cân nhắc vào. Ai biết Lý Vân Tiêu ngang trời xuất hiện, để tương lai xuất hiện biến hóa cực lớn. Nếu thương thế của Tiêu Khinh Vương có thể khỏi hẳn, vậy tất cả mưu tính đều tan vỡ!
Lý Vân Tiêu nhìn Bạch Mâu một chút, xem ra trong Trấn quốc Thần vệ cũng không phải bền chắc như thép, chỉ là không biết Lạc Vân Thường thuộc về phái nào, hắn từ tốn nói:
– Trăm phần trăm.
– Cái gì?
Hai người đồng thời cả kinh quát lên, liếc mắt nhìn nhau, đều không thể tin tưởng. Tần Nguyệt trầm giọng nói:
– Vân thiếu thật có tự tin trăm phần trăm?
Hắn tựa hồ vẫn là khó có thể tin.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
– Trăm phần trăm xác định không thể nghi ngờ. Ý tứ của Nguyệt vương tử, chẳng lẽ là để ta không chữa khỏi?
– Không!
Tần Nguyệt đột nhiên đứng lên, trong hai mắt bắn mạnh ra điểm điểm tinh mang.
– Phải trị khỏi, nhất định phải trị khỏi!
Hắn mừng lớn nói:
– Thực sự là trời cũng giúp ta, chỉ cần có Tiêu Khinh Vương, bên đại ca kia liền tuyệt không dám lộn xộn, thời gian kéo càng lâu, đối với chúng ta càng có lợi!
Lý Vân Tiêu nói:
– Nguyệt vương tử điện hạ mới có mười sáu tuổi, so với Dương vương tử điện hạ trẻ hơn ba mươi tuổi! Nói vậy bệ hạ cũng sẽ ủng hộ ngươi, chỉ có điều thân thể bệ hạ… bằng vào ta nhìn, không còn nhiều thời gian.
Hai mắt Tần Nguyệt hơi chấn động, sợ hãi nói:
– Vân thiếu có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nhìn ra gì đó?
Trong mắt Bạch Mâu cũng là tinh mang lấp lóe.
– Vân thiếu y thuật Thiên Hạ Vô Song, chẳng lẽ thân thể bệ hạ có bệnh?
Lý Vân Tiêu ngay cả Tần Như Tuyết cùng Tiêu Khinh Vương cũng có thể trị hết, hiện tại hai người đối với y thuật của hắn là trăm phần trăm tín nhiệm.
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu nói:
– Bệ hạ đã hơn bảy mươi tuổi, tuổi già sức yếu. Nhưng mấu chốt nhất không phải điểm ấy, mà là ta phát hiện trong con ngươi hắn mang theo vẻ trắng bạc, rất khả năng là trúng một loại độc dược mãn tính.
Bạch Mâu kinh hãi nói:
– Dĩ nhiên có người dám hạ độc hoàng thượng?
Trong mắt Tần Nguyệt loé ra một tia phẫn nộ, lạnh lùng nói.
– Nhất định là đại ca làm ra! Hắn đã đợi không kịp!
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu bệ hạ đột nhiên băng hà, đối với Thiên Thủy quốc thực không phải chuyện may mắn. Ta cho rằng điện hạ nên nhanh chóng vào cung, thuyết phục bệ hạ viết chiếu thư, lập ngươi làm vương!
Tần Nguyệt cười khổ nói.
– Vân thiếu khẳng định bệ hạ muốn lập ta như vậy?
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
– Các thần tử ai không biết? Tần Dương điện hạ từ nhỏ liền đi theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, quân công hiển hách, đã sớm được công nhận là người nối nghiệp quốc vương. Nhưng mấy năm qua, bệ hạ đột nhiên thay đổi thái độ, bắt đầu có ý định lạnh nhạt cùng xa lánh hắn, đồng thời chậm rãi cướp đoạt lực lượng của hắn, tất cả đều giao cho Tần Nguyệt điện hạ ngươi. Ngay cả Bạch Mâu thống lĩnh, cũng là bệ hạ phái tới bảo vệ ngươi a. Bằng không Trấn quốc Thần vệ, ai dám một mình đứng thành hàng!
Hắn nhẹ rên một tiếng, lãnh đạm nói:
– Bệ hạ thái độ như thế, dù là kẻ ngu si cũng có thể thấy, hắn có ý định lập ngươi! Chỉ là Tần Dương ở trong triều cùng quân đội ảnh hưởng quá lớn, bệ hạ sợ ngươi trấn giữ không được, vì vậy chậm chạp chưa tuyên mà thôi. Ngay cả Lý gia chúng ta trước cũng là đứng ở bên Tần Dương, chỉ khi tên cẩu nô tài kia lên nắm quyền, mới bắt đầu cố ý ngã về điện hạ ngươi.
Tần Nguyệt cùng Bạch Mâu liếc mắt nhìn nhau, đều cười khổ lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy cụt hứng.
– Làm sao?
Mí mắt của Lý Vân Tiêu giật lên.
– Ta phân tích có chỗ sai lầm?
Tần Nguyệt than thở:
– Ngay cả nhân vật như Vân thiếu cũng sẽ nghĩ như vậy, vậy thì chẳng trách những người khác. Kỳ thực, ta chỉ là một con cờ do phụ vương đẩy lên mặt bàn mà thôi, quân cờ dùng để đối kháng Tần Dương!
Trong đôi mắt hắn mơ hồ có chút giận dữ.
– Ngươi cho rằng ta muốn tranh vương vị sao? Ta bị phụ vương đẩy lên nơi này, không tranh chỉ có một con đường chết!
Con ngươi của Lý Vân Tiêu thu nhỏ lại, trầm giọng nói:
– Vậy bệ hạ vừa ý đến cùng là người phương nào? Trong tất cả vương tử, ta thực sự không nghĩ ra, có ai có thể để bệ hạ vì bảo toàn người kia, dĩ nhiên đồng ý hi sinh một đứa con trai khác của mình?
Tần Nguyệt cười khổ nói:
– Lẽ nào bảo toàn nhất định phải là vương tử sao? Hắn muốn bảo toàn chính là hắn!
Lý Vân Tiêu sững sờ, con ngươi chậm rãi mở ra, hắn tựa hồ rõ ràng lên, trầm tư nói:
– Ý của ngươi là nói, Tần Dương điện hạ vội vã bức cung, nhưng bệ hạ lưu luyến vương quyền, vô ý thoái vị. Vì ức chế Tần Dương điện hạ, mới đem ngươi đẩy tới, để Tần Dương điện hạ vội vàng đối phó ngươi, mà không rảnh phân thân nhòm ngó vương vị?
Trong mắt Tần Nguyệt cùng Bạch Mâu đều lộ ra vẻ khiếp sợ, Tần Nguyệt cười khổ nói:
– Vân thiếu thật là kỳ tài ngút trời, ta chỉ thoáng đề điểm, ngươi liền đem ngọn nguồn phân tích thanh thanh sở sở! Nếu Vân thiếu sớm chịu giúp ta, ta đã sớm đem quyền chủ động nắm ở trong tay!
Bạch Mâu cười nói:
– Xem ra ta quả nhiên không có tính sai, Vân thiếu thật là đại quý nhân trong số mệnh của vương tử điện hạ!
Lý Vân Tiêu trầm tư nói:
– Nếu như vậy, liền phiền phức. Quốc vương bệ hạ trúng độc, lúc nào cũng có thể băng hà. Nếu không có bệ hạ trợ lực, Nguyệt vương tử thật sự khó có thể cùng đại vương tử chống lại.
Trong mắt Tần Nguyệt tinh mang thiểm lộ, cười to nói:
– Vì lẽ đó ta nhất định phải tìm một thế lực lớn khác giúp đỡ, mà Vân thiếu đột nhiên xuất hiện, là trời cũng giúp ta!
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta rõ ràng, người ngươi vừa ý là Tiêu Khinh Vương. Nhưng Trấn quốc Thần vệ là quy bệ hạ trực tiếp thống lĩnh, mặc dù Tiêu Khinh Vương có thể khỏi hẳn, cũng chỉ có thể chống đỡ bệ hạ tương lai. Mà không phải một vương tử nào đó!
Tần Nguyệt nói:
– Ta biết, nhưng nếu Vân thiếu có thể triệt để trị khỏi Tiêu Khinh Vương, vậy hắn liền thiếu ngươi một ơn huệ lớn bằng trời! Đến thời điểm chỉ cần hắn hơi thiên hướng ta, cũng đủ để cho ta thuận tiện rất nhiều. Kỳ thực ta cùng đại ca tranh vương vị, là nắm giữ ở trong tay sáu người, chỉ cần bốn người trong đó chịu ủng hộ ta, coi như văn võ cả triều phản đối, ta cũng không có gì lo sợ!
Bạch Mâu khẽ nói:
– Tể tướng Lam Hoằng, lão hồ ly này vẫn bàng quan, chậm chạp không chịu đứng thành hàng. Tổ phụ Vân thiếu Tĩnh quốc công đại nhân, nguyên bản là đứng bên đại vương tử, nhưng hiện tại sinh tử chưa biết, Lý gia cũng tiền đồ khó lường. Tiêu Khinh Vương Đại thống lĩnh trực tiếp thuộc về bệ hạ, không thuộc về bất kỳ thế lực nào. Cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm đại nhân là có ý định thiên hướng Tần Dương điện hạ.