Hai tháng sau, cuối thu không khí dễ chịu.
Đang lúc hoàng hôn.
Thôn nhỏ dưới chân núi, khói bếp khoan thai bay lên, mấy đứa bé chạy băng băng đùa giỡn trong thôn, đồng ruộng ven đường còn có nông phu đang cắt lúa, chó vàng lười biếng mà nằm sấp ngoài nhà, tựa vào trời chiều khẽ ngửi mùi cơm chín trong nhà sau lưng.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, đạp vỡ sự yên tĩnh của tiểu thôn. Chó vàng chấn kinh ngồi dậy, cong người lên cảnh giác mà nhìn bụi mù nơi xa.
Hai con tuấn mã một đen một trắng chạy như bay mà đến, đến cửa thôn đồng loạt thả chậm móng ngựa, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa.
Ráng chiều chiếu rọi núi, trong núi mây mù mơ hồ, ánh lên một mảnh đỏ rực, có loạn thạch cao vót nơi chân trời, rặng mây đỏ lượn lờ xung quanh phảng phất bay tới tiên cảnh.
Chân núi có mục đồng cưỡi trâu mà đến, tiếng sáo khoan thai, làm cho bức họa nông thôn này càng thêm tường hòa.
"Đúng như bọn hắn nói, nơi này nhìn qua thật sự có vài phần tiên ý." Trên bạch mã là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, tóc dài đen nhánh rất nghiêm cẩn mà dùng dây bạc buộc thành búi tóc võ sĩ, đuôi tóc tựa như gấm đen khoác trên vai, nhìn qua rất tiêu sái. Đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú trong núi, ánh mắt rất mong đợi.
Trên ngựa đen là một thanh niên cẩm bào, nhìn qua so với hắn lớn hơn bốn năm tuổi, hai người khuôn mặt có vài phần tương tự, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến đây là một đôi huynh đệ. Khác biệt chẳng qua là thanh niên này ngũ quan góc cạnh càng thêm rõ ràng, nhìn lạnh lùng nghiêm túc hơn rất nhiều.
Trên hai con ngựa đều treo túi vải dầu dài, có mũi thương lạnh lẽo hiển hiện từ miệng túi, hàn mang hơi lộ ra.
Nghe được lời của thiếu niên, thanh niên không đáp lại, chẳng qua là yên tĩnh mà nhìn mục đồng phía xa, hồi lâu không nói chuyện.
"Làm sao vậy?" Thiếu niên quay đầu hỏi.
"Không có gì." Thanh niên lấy lại tinh thần, nở nụ cười, "Chẳng qua là cảm giác làn điệu mới nghe lần đầu, tươi mát xa xăm, làm cho người ta vui vẻ thoải mái."
Thiếu niên gật đầu tán thành, nếu như nói hoàn cảnh này vốn chỉ có năm sáu phần tiên ý, phối hợp với tiếng sáo khoan thai này, liền đã có bảy tám phần.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói: "Trên đời bao nhiêu khúc hay, cũng không phải chúng ta có khả năng biết rõ. Ca ca chẳng lẽ bỗng nhiên bắt đầu thích đàn sáo thanh sắc?"
Thanh niên bật cười, lắc đầu, hai người chậm rãi giục ngựa vào thôn.
Ven đường chính là ruộng lúa, đồng ruộng nông phu vung mồ hôi như mưa mà cắt lúa, thanh niên chậm rãi đi ngang qua, ánh mắt lại chăm chú nhìn ruộng lúa, thần sắc càng ngày càng nghiêm túc.
Thiếu niên nhìn xung quanh một hồi, trong ruộng lúa có một ít lúa đã cắt, có một ít vẫn còn mọc, nhìn qua vô cùng lộn xộn, không có gì đáng xem. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của huynh trưởng, không khỏi ngạc nhiên nói: "Ngươi lại đang nhìn cái gì a. . ."
"Ánh mắt của ngươi đặt xa một chút nhìn kỹ."
Thiếu niên chăm chú nhìn lại, tầm mắt kéo xa, nhìn khắp ruộng lúa, dường như cảm giác trong ruộng lúa chỗ bị cắt thấp tạo thành hình dạng Thái Cực Âm Dương Ngư, mặc dù không quá tiêu chuẩn, nhưng hình dạng kia thật sự là Thái Cực!
Là ảo giác sao?
Thanh niên đè xuống ngạc nhiên trong lòng, ghìm ngựa chắp tay nói: "Vị lão trượng này. . ."
Nông phu ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ hai người quý khí lộ rõ, mặt cười thành hoa cúc: "Hai vị là muốn lên núi tìm tiên sao? Sắc trời đã tối, ở nhà ta một đêm như thế nào đây? Rất rẻ đấy. . ."
". . ." Hình tượng cao nhân lập tức nghiền nát, thanh niên ánh mắt giật giật, vẫn rất có lễ phép tự giới thiệu: "Tại hạ Lý Thanh Lân, đây là xá đệ Thanh Quân. . . Xin hỏi lão trượng, lúa này cắt thành hình dạng như thế. . . Có môn đạo gì sao?"
"Môn đạo?" Nông phu rất buồn bực mà gãi gãi đầu, bùn đều bôi vào trên tóc, "Đây là tiểu Tần dạy ta viết số sáu cùng chín, hắn nói hợp vào một chỗ liền gọi thức gì đó? Ta cũng không hiểu, một bên nhớ kỹ cách viết, một bên liền cắt thành như vậy rồi. . ."
Thì ra là vậy sao? Hai huynh đệ liếc nhau, đều có chút buồn cười mà thở dài một hơi. Mặc dù cách viết số sáu chín gì đó mới nghe lần đầu, nhưng ít ra so với nông phu ở trong ruộng kiến tạo ra Thái Cực Âm Dương Ngư làm cho người ta dễ tiếp nhận hơn nhiều.
Nông phu lại nói: "Nhà ta dừng chân thoải mái nhất, giường ấm sữa nóng, chỉ cần ba văn. . ."
"Không cần." Hai người cười một tiếng, ghìm ngựa mà đi.
"Ai ai ai. . ." Nông phu ở sau lưng hô, "Các ngươi không nên muộn như vậy lên núi, gần đây trên núi có độc chướng, còn có quái hổ, rất nguy hiểm!"
Thiếu niên Lý Thanh Quân kia vỗ vỗ túi thương, quay đầu cười nói: "Biết khó mà lên, mới lộ ra thành ý. Không bằng chúng ta giúp các ngươi trừ mãnh hổ tốt chứ?"
Nông phu nhìn thương của bọn hắn, do dự một chút, chẳng qua là nói: "Vậy cẩn thận một chút."
Tới gần cuối thôn, đã đến chân núi, mây mù lượn quanh càng đậm, cuối thôn mấy gian sân nhỏ cũng đã xem không rõ lắm. Có tiều phu khoan thai đeo gánh mà đến, phảng phất từ trong mây mù xuyên thẳng qua, trong miệng tùy ý hát ca dao:
"Người đời đều cho thần tiên hay, mà chuyện công danh lại vẫn say. Xưa nay tướng soái nơi nào đây? Một dãy mồ hoang cỏ mọc đầy.
Người đời đều cho thần tiên hay, những hám vàng bạc lòng không khuây. Suốt ngày những mong chứa cho đầy, đến lúc đầy rồi nhắm mắt ngay. . ." (Hảo Liễu Ca (好了歌) - Tào Tuyết Cần)
Hai huynh đệ kinh ngạc nhìn nghe, móng ngựa càng thả càng chậm, rốt cuộc triệt để ngừng lại.
Đi tới nơi này, khắp nơi đều cảm thấy cùng nơi khác bất đồng, ngay cả một kẻ tiều phu hát khúc đều là trình độ này, trách không được mọi người nói núi này có tiên, quả thật có vài phần đạo lý.
"Xin hỏi lão trượng. . ." Lý Thanh Lân ngăn lại tiều phu, "Ca này người phương nào sáng tác?"
Tiều phu cười nói: "Tần gia tiểu tử hát, có chút thú vị a?"
Đâu chỉ là có chút thú vị? Đây là nơi nào? Đây là Tiên Tích Sơn, các đời Tầm Tiên Giả nối liền không dứt, ở loại địa phương này nghe được một ca khúc như vậy, càng là ý vị thâm trường.
"Xin hỏi vị Tần tiên sinh này nhà ở nơi nào?"
Tiều phu tiện tay chỉ vào chỗ sâu trong mây mù: "Sân nhỏ phơi thuốc cuối thôn, đi qua liền nhận ra."
Sân nhỏ xác thực rất dễ nhận thức, trong sân giá đỡ rải rác, trên giá mấy tầng rổ, rải đầy các loại dược thảo. Mùi thơm nhàn nhạt của dược thảo quanh quẩn, rất khoan khoái.
Một thiếu niên ngồi trong sân, đang giơ gậy hướng trong cối đá giã thuốc, ý thái thanh nhàn, đối với có khách nhân tiếp cận phảng phất giống như chưa phát giác ra.
Hai người ở trên ngựa nhìn một hồi, vốn là có mang tâm tình gặp mặt cao nhân ngược lại là tản. Bởi vì thiếu niên này tuổi còn rất trẻ, thấy thế nào cũng chỉ mười sáu mười bảy, không có lớn hơn bao nhiêu so với Lý Thanh Quân, thật sự không có biện pháp cùng cao nhân ẩn sĩ nào đó liên hệ cùng một chỗ. Huống chi dùng ánh mắt võ đạo của hai người, thiếu niên này cũng chỉ là một người tu võ, tu vi còn không bằng chính mình.
Bất quá thiếu niên ngược lại cũng có thú vị. Hắn thô y giày rơm, hơi có chút gầy yếu, bề ngoài nhìn qua rất thanh tú điềm đạm nho nhã, không giống thôn dân hương dã, ngược lại giống một thư sinh. Lúc giã thuốc khoan thai ngâm nga ca khúc nghe không rõ, tiếng giã thuốc "Không không" phiêu đãng tại hoàng hôn yên tĩnh, mang theo tiết tấu vận luật khiến cho người ta buông lỏng, cảm giác nông thôn thanh nhàn tĩnh mịch tự nhiên mà nổi lên.
Xem bộ dạng này, ca khúc cùng con số kia, hơn phân nửa là hắn xem một ít tạp thư, hoặc là gia đình có tiếng là hiếu học? Gia đình có tiếng là hiếu học, nông phu tiều phu đều chỉ nói "Tiểu Tần" "Tần gia tiểu tử", chỉ sợ trưởng bối đã không còn.
Thú vị chính là, "Chày giã thuốc" của hắn là một cây Lang Nha bổng, nhìn qua so với đùi hắn còn thô hơn, răng sói dữ tợn lập lòe dưới trời chiều, cùng bề ngoài thanh tú của hắn tạo thành tương phản không hợp thói thường.
Đây là binh khí tu võ của hắn?
"Này!" Lý Thanh Quân nhìn hồi lâu, nhịn không được cười: "Lang Nha bổng có thể giã thuốc ư, đầu gậy không phải răng nhọn?"
Thiếu niên ngừng tay, quay đầu nhìn bọn hắn, trọng điểm chú ý một chút túi thương của hai người, đáp phi sở vấn: "Trong đêm lên núi rất bất tiện, nhị vị vẫn là cẩn thận một chút. Đỉnh núi có quái hổ, đừng tiếp cận, nếu không cẩn thận chọc phải, lập tức chạy, nó sẽ không đuổi."
Lý Thanh Lân hỏi: "Tiểu huynh đệ họ Tần?"
Thiếu niên tùy ý trả lời: "Tần Dịch."
Lý Thanh Lân lại tự giới thiệu một lần, nói tiếp: "Huynh đệ của ta lên núi tìm tiên, nghe tiều phu hát khúc, cực có ý vị, nghe nói là Tần huynh sáng tác?"
"Ah, trước kia nghe đạo sĩ vân du bốn phương hát đấy, cùng ta không có quan hệ gì."
". . ." Lý Thanh Quân sớm cảm thấy thiếu niên tuổi cùng mình không sai biệt lắm này không thể nào là ẩn sĩ gì đó, nghe vậy nói "Quấy rầy", liền muốn lên núi.
Lý Thanh Lân chợt nói: "Nhìn bộ dạng của Tần huynh hẳn là Dược Sư? Liệu có các loại thuốc giải độc không? Chúng ta muốn mua mấy viên."
Lý Thanh Quân kỳ quái nhìn huynh trưởng, bọn hắn các loại chuẩn bị đều rất đầy đủ đấy, lúc này lại mua thuốc gì?
"Không có các loại, một viên giải hết." Tần Dịch tiện tay ném qua một cái túi, "Bên trong hai viên, mươi lượng bạc."
Lý Thanh Quân tiếp nhận túi, nhìn hai viên dược hoàn giống như táo đỏ bên trong, xùy một tiếng cười nói: "Nào có dược hoàn giải bách độc, ngươi đây là dược gì?"
Thanh âm của hắn thanh thúy, xùy cười như vậy, loại khí khái hào hùng hoành thương lập mã kia hòa tan đi rất nhiều, ngược lại có chút cảm giác ngây thơ.
Tần Dịch nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười: "Cái này gọi là Cật Tảo Dược Hoàn."
*) Cật tảo: Ăn táo, Cật Tảo Dược Hoàn đồng âm với sớm muộn xong đời.