Lúc này, bản thân Chu Tự cũng vô cùng hưng phấn.
Suy cho cùng, khi lớn lên, hắn chưa từng làm điều này nữa.
Đè sọt lại, hắn có thể cảm nhận được con chuột đang chạy lung tung bên trong. Sau một hồi hưng phấn, hắn nhận ra mình phải làm gì tiếp theo, cơ thể Chu Tự trở nên căng thẳng rõ rệt.
Thở ra một hơi dài, Chu Tư hơi hé mở giỏ ra.
Khi con chuột nhìn thấy khe mở ra đương nhiên lập tức chui qua đây, bị hắn bắt được!
Trong quá trình đó, hắn nhanh chóng nắm lấy đầu con chuột bằng ngón cái và ngón trỏ.
- Nhìn, bắt nó như thế này, kẻo con chuột lo lắng đến mức há miệng cắn người, sau đó…
Nói đến đây, Chu Tự bèn dừng lại.
Bọn họ không thể mang theo một con chuột còn sống, cách tốt nhất là bắt về sau đó trực tiếp giết chết.
Dưới tiền đề này, hắn đương nhiên sẽ không thương xót một con chuột, nhưng là một người thành phố, chưa bao giờ giết bất cứ thứ gì ngoại trừ gián và côn trùng, giờ đây một sinh vật sống như vậy nằm trong tay hắn, nếu phải ra tay thật, hắn vẫn cần ổn định tâm lý của bản thân một chút.
Trên thực tế, hắn vẫn có những lựa chọn khác.
Tức là để con chuột này giao cho Phi Tước ở bên cạnh hoặc bất kỳ thành viên nào khác trong bộ tộc xử lý nó.
Tin rằng bọn họ chắc chắn sẽ hành động nhanh chóng.
Nhưng Chu Tự trong lòng biết làm như vậy, nói thẳng ra là đang trốn chạy.
Bây giờ hắn đang ở trong thế giới nguyên thủy, nếu muốn sống sót thì hắn nhất định vượt qua cửa ải này!
“Đừng do dự, cứ bẻ thẳng cổ nó đi, chuyện chỉ trong nháy mắt.”
Vừa nghĩ đến đây, tay còn lại của Chu Tự đã nắm lấy đầu con chuột, làm động tác vặn đồ.
Trong khoảng thời gian này, con chuột dường như đã nhận ra chuyện gì sắp xảy ra nên bắt đầu vùng vẫy dữ dội, liên tục phát ra những tiếng “chít chít”.
Con chuột giãy dụa mạnh mẽ khiến Chu Tự bất giác trở nên căng thẳng, đồng thời hắn nhận ra mình không thể chần chừ được nữa.
Hít một hơi thật sâu, hắn quyết tâm liều mạng, dùng lực bằng cả hai tay!
Ngay lúc đó, hắn nghe rõ ràng âm thanh cổ chuột bị mình bẻ gãy, đồng thời những cơn co giật và run rẩy của cơ thể chuột không ngừng phản xạ trở lại tay hắn.
Ở kiếp trước, là một công dân lương thiện quá mức bình thường, chưa bao giờ dùng tay bẻ cổ sinh vật sống.
Cảm giác đó khiến da đầu hắn tê dại, ngay cả dạ dày và ruột cũng khó chịu, muốn nôn.
Nhưng hắn nhanh chóng đè nén cảm giác này lại.
Bởi vì hắn biết hiện tại bản thân là thủ lĩnh của bộ tộc Diêm Hồ, bộ hạ bên dưới đều đang nhìn hắn.
Là một người lãnh đạo, hắn phải giữ vững uy nghiêm.
- Được, cứ vặn cổ nó như thế này.
Khi nói chuyện, Chu Tự đã bí mật điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh mở rộng lòng bàn tay, cầm con chuột đã mất đi sự sống ra trước mặt đám thành viên bộ tộc.
- Việc này rất đơn giản, cần kiên nhẫn và thời gian, hẳn là xem hiểu hết rồi ha?
- Bây giờ chúng ta có tám cái bẫy, nếu tất cả đều tập trung ở một nơi, hiệu quả sẽ quá thấp, vì vậy mọi người nên tản ra xung quanh khu vực này.
Chu Tự vừa nói vừa giao con chuột chết cho Phi Tước và để hắn cầm.
- Hôm nay ta sẽ chỉ mọi người xác nhận vị trí cạm bẫy, sau đó mỗi ngày…
Chu Tự lúc này dừng lại một chút, ánh mắt nhìn đến người Phi Tước.
- Phi Tước, buổi sáng sau khi phân phát nước cho mọi người, ngươi có thể trực tiếp mang đội săn tới đây đặt bẫy và săn mồi, không cần đợi ta đến sắp xếp từng người một, sau này nếu có sự sắp xếp khác, ta sẽ nói với ngươi.
- Vâng!
Sau khi sắp xếp xong tám cái bẫy, Chu Tự thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như mình đã hoàn thành một việc gì đó lớn lao.
Nhìn lên bầu trời, lúc này trời đã sáng hẳn rồi.
Hôm nay không u ám như hôm qua, qua những đám mây có thể mơ hồ nhìn thấy mặt trời ẩn phía sau.
Tính thời gian thì bây giờ chắc là khoảng chín mười giờ sáng.
Dù sao hôm nay bọn họ cũng dậy sớm, ngày mới chỉ vừa bắt đầu.
Nhưng tiếp theo, Chu Tự không có ý định ở lại rừng đen nữa, theo kế hoạch của mình, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Lúc này, hắn phải gấp rút quay về bộ tộc.
Nơi này cách bộ tộc không xa, đi được một lúc đã nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của bộ tộc.
Các thành viên bộ tộc mà hắn sắp xếp để tuần tra quanh đó nhanh chóng tiến tới chào sau khi nhìn thấy hắn.
- Các ngươi tới rất đúng lúc, tiểu đội còn lại tiếp tục tuần tra, ba người các ngươi đi theo hỗ trợ ta.
- Vâng!
Đáp lại một tiếng, Chu Tự trực tiếp dẫn bọn họ đi đến bên cạnh hồ nước mặn.
“Nếu trong hồ này có cá thì ít nhất có thể giải quyết được một nửa vấn đề lương thực.”
Nhìn hồ nước trước mặt, Chu Tự trong lòng thầm nghĩ.
Hiện tại, hắn có hai suy đoán về hồ nước mặn này.
Suy đoán đầu tiên là đáy hồ nước mặn thông với biển và được hình thành do dòng nước biển chảy vào.
Nếu đúng như vậy, chắc chắn sẽ có cá từ biển bơi vào, lúc đó bọn họ có thể thành công gia tăng nguồn cung cấp thức ăn cho mình.
Còn dự đoán thứ hai…
Đó là hồ nước mặn được hình thành do dòng nước ngầm chảy ra.
Sở dĩ hồ mặn là do có mỏ muối dưới lòng đất.
Đối với Chu Tự lúc này, hắn đương nhiên thích cái trước hơn.
- Các ngươi đã từng bắt cá bao giờ chưa?
Trước câu hỏi, ba thành viên bộ tộc đi qua đều nhìn nhau bối rối.
Hiển nhiên đang không hiểu hắn nói gì.
- Chính là thứ bơi trong hồ nước này.
Chu Tự vừa nói vừa ra hiệu, cố gắng làm cho họ hiểu ý của mình.
Tuy nhiên, ba người vẫn lắc đầu với nhau, điều này cơ bản xác nhận với Chu Tự rằng bọn họ không có khái niệm câu cá.
“Có vẻ như vẫn phải tự mình làm việc rồi.”
Nghĩ đến đây, Chu Tự đi tới một chỗ nước ngập đến bắp chân, sau đó đưa tay đào một nắm bùn.
Kết cấu nhão có cảm giác hơi dính, về cơ bản phù hợp với mong đợi của hắn.
- Ba người hãy đào một ít bùn này lên, ta xuống dưới hồ xem thử, một lát nữa sẽ lên.
-
Khi còn nhỏ, hắn thường đến ao làng hoặc sông tắm vào mùa hè, hắn không sợ khi lặn xuống hồ, nhưng điều đó lại khiến ba thành viên bộ tộc đứng ở một bên bối rối.
Vào lúc này, Chu Tự rõ ràng không có thời gian để ý tới bọn họ, sau khi nín thở lặn xuống một lúc, hắn thò đầu ra khỏi vị trí cách mặt hồ gần mười mét.
“Phù.”
Lau nước hồ trên mặt, hắn nhanh chóng hít một hơi không khí trong lành rồi lại lặn xuống.
Sau hai vòng lặn liên tiếp, Chu Tự từ từ bơi trở lại bờ, sau đó hắn như mất hết sức lực, gục xuống bờ thở dốc.
“Hừ, là nước ngầm rồi.”
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca