Nếu nhận xét khu rừng đen là nơi nghèo nàn thì cần phải suy nghĩ lại, nơi đây không chỉ sản xuất muối mà còn cho ra lò cả mỏ than. Chỉ dựa vào sản lượng của hai nguồn tài nguyên này thì không bao giờ có thể nói là nghèo nàn được.
Nhưng nếu nói nó tốt thì lại không hợp lý lắm, bởi nó được bao quanh bởi đất hoang và không có nguồn nước ngọt đầy đủ, ổn định. Động vật không đến đây để uống nước. Chỉ có chuột và côn trùng có sức sống mãnh liệt mới có thể tồn tại ở đây.
Thêm nữa cây nào cũng có hình dáng kỳ lạ, nhìn vào ban đêm như ma quỷ hiện hồn vậy.
Nếu ở lại đây, chỉ có thể sống bằng cách ăn chuột, bọ, vỏ cây và rễ cây.
Theo suy nghĩ ban đầu của Chu Tự, đây là chỗ sinh tồn tạm thời của bộ tộc, khi đó họ không còn cách nào khác là phải tạm thời định cư ở đây.
Họ có thể ở lại đây hai hoặc ba tháng sau khi tích lũy được một lượng lương thực đủ nhiều, sau đó có thể mở rộng ra xung quanh và tìm được nơi ở tốt hơn, tới lúc ấy họ sẽ rời đi.
Còn bây giờ...
Sự tồn tại của hai nguồn tài nguyên này thực sự khiến hắn không muốn chia tay chúng.
Sự xuất hiện của mỏ than quá quan trọng đối với sự phát triển tiếp theo của ngành rèn.
Trên thực tế, ngay cả khi tạm gác ngành rèn sang một bên, thì nhìn ở tương lai gần nó vẫn là vật liệu đốt quan trọng, than đá dễ bảo quản hơn, tiết kiệm không gian hơn và khả năng đốt cháy ổn định hơn so với cành cây.
Có được quặng than làm nguyên liệu đốt chính, họ có thể giảm bớt thời gian nhặt cành cây và phân bổ nguồn nhân lực hạn chế ở những nơi khác.
Chẳng hạn như đi khám phá thế giới bên ngoài!
Tại sao trước đây hiệu quả thăm dò thấp? Bởi vì họ không có đội thám hiểm chuyên nghiệp!
Khi Đại Sơn và những người khác khám phá rừng đen, họ vừa phải thu thập vật tư, vừa nhặt cành cây, đá và còn phải bắt côn trùng nữa.
Trong bộ tộc, nhiệm vụ cung cấp nguồn tài nguyên này thuộc về nhóm Đại Sơn, điều này khiến nhiệm vụ thu thập của họ trở nên rất nặng nề.
Theo tiền đề đó, bọn họ vừa đi vừa thu thập. Sau khi thu thập đến một điểm nhất định, hành động của cả nhóm sẽ bị ảnh hưởng, bởi họ còn phải quay trở lại trại bộ lạc.
Mà mỗi lần quay về như thế đều lãng phí rất nhiều thời gian, khó có thể nâng cao hiệu quả thăm dò.
Nhưng họ không còn cách nào khác, bởi vì nếu không thu thập đủ nguyên liệu để mang về, hoạt động nội bộ của bộ tộc họ sẽ bị ảnh hưởng, đồng thời sẽ liên quan trực tiếp đến sự sống còn của tất cả thành viên trong bộ tộc.
Đặt việc khám phá và sinh tồn lên bàn cân cùng với nhau, tất nhiên sinh tồn là trên hết, phải sống mới làm nên chuyện.
Trước đây, thông qua việc bện dây vỏ cây và buộc chúng lại với nhau để Đại Sơn và những người khác có thể mang về nhiều cành cùng một lúc, nhờ đó nâng cao hiệu quả công việc tổng thể.
Nhưng ngay cả như vậy, sự cải tiến này vẫn chưa đủ lớn để cho phép họ thực hiện các nhiệm vụ thăm dò.
Sự xuất hiện của quặng than chắc chắn đã khiến mọi thứ trở nên khác biệt.
Tuy nhiên, để thu thập quặng than, đội chế tạo đương nhiên sẽ phải đối mặt với một nhiệm vụ mới, đó là đánh bóng những chiếc cuốc đá.
Lúc này, Chu Tự đã sớm sắp xếp xong trong đầu một kế hoạch sơ bộ, hiện tại đang chờ đợi thực hiện từng bước một.
Có điều cứ tạm gác lại mọi chuyện sang một bên, hôm nay hãy ăn một bữa thật thịnh soạn đã rồi tính! Chân của loài nhện này rất dày. Phần dày nhất cũng bằng thắt lưng của một người đàn ông trưởng thành. Không thể nướng hết cả chân được.
Trong lúc phân xác, dù có chặn nhỏ các khớp và dùng rìu đá chia từng phần thì chân nhện vẫn quá lớn.
Nhưng hiển nhiên bọn họ sẽ không vì thế mà đau lòng, mọi người vẫn vui mừng nhìn chằm chằm vào những chiếc chân nhện “múp rụp” trước mắt.
Trong bộ lạc có năm lò đá, lửa nhanh chóng được nhóm lên. Không cần chần chừ thêm nữa, họ bắt đầu nướng.
Chu Tự trước đây chỉ nhìn thấy loại quái vật kiểu này trong một số bộ phim hoạt hình, và luôn tin rằng nó không tồn tại trong thực tế.
Cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó có thể ăn nó vào bụng.
Vậy nên hắn không có kinh nghiệm nấu món lớn như vậy và chỉ có thể dựa vào trực giác.
Sau khi dùng mũi ngửi và đoán là đã gần chín, hắn dùng rìu đá đập vỡ vỏ thành từng mảnh.
Chỉ ngay sau đó, một làn khói nghi ngút mà mắt thường có thể nhìn thấy tỏa ra, mang theo mùi thịt thơm rõ ràng bốc lên.
Sau khi loại bỏ mảnh vỏ vỡ, cảnh tượng tiếp theo khiến Chu Tự không khỏi nhếch mép cười mãn nguyện.
Các thành viên bộ tộc xung quanh hắn thi nhau nuốt nước bọt.
Chỉ thấy toàn bộ bên trong chân của quái vật lại toàn là thịt trắng nõn nà, toàn bộ phần thịt đó nhiều tới nỗi đập vào mắt người xem.
Dùng hai nhánh cây có chiều dài vừa phải, xé bỏ vỏ làm đũa, hắn nhanh nhẹn xé thịt trong chân Nhện thành từng khúc lớn xem bên trong đã chín hẳn chưa.
- Ồ, nhìn có vẻ chín rồi đó.
Vừa lẩm bẩm, Chu Tự vừa trực tiếp dùng cái vỏ vừa tách ra khỏi chân làm đĩa, hắn gắp ra một miếng thịt chân to bằng nắm tay, thịt trắng nõn, mềm mại, hấp dẫn vô cùng, khiến bụng hắn càng cồn cào hơn.
Rắc một ít muối thô, hắn cho một miếng lớn vào miệng thưởng thức.
Lúc này, trong khoang miệng nhét đầy thịt khiến Chu Tự không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt chứa đầy tư vị.
“Đây có lẽ là thứ gọi là ‘hạnh phúc’ chăng?”
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của hắn ngay lúc đó.
- Nào, mọi người chia đều ra cùng ăn.
Sau khi nhận được sự cho phép của Chu Tự, mọi người bắt đầu chia thức ăn trước mặt một cách có trật tự.
Trong mỗi một chiếc chân nhện thật sự có một lượng thịt nhiều không ngờ tới, nếu không cần phải ăn no, mà chỉ để thoát khỏi “cơn đói”, về cơ bản thì hai chân nhện cũng đủ cho một bữa ăn của bọn họ.
Mỗi ngày một bữa, tám cái chân nhện đủ cho bọn họ ăn trong bốn ngày.
Trong bốn ngày này, họ có thể biến tất cả những con chuột mà mình bắt được và chế biến thành thịt muối, tăng lượng thức ăn dự trữ và chuẩn bị cho hoạt động tiếp theo.
Một ngày mới lại bắt đầu, không biết có phải vì bữa ăn thịnh soạn hôm qua trước khi đi ngủ hay không mà tinh thần mọi người đều rất phấn khởi.
Lúc này, Đại Sơn, Phi Tước và những người khác đã cùng đội săn bắn và hái lượm của mình lên đường, trong khi Chu Tự vẫn ở lại trong bộ tộc, dạy đội thủ công đánh bóng những chiếc cuốc đá.
Suy cho cùng, nếu không chế tạo được cuốc đá, họ sẽ không thể khai thác than, điều này sẽ ảnh hưởng đến những kế hoạch sau này.
Đương nhiên, chuyện đó có thể dễ dàng giải quyết. Bây giờ rìu đá đã được đánh bóng, không có lý do gì mà họ không thể đánh bóng chiếc cuốc đá.
Vào thời điểm này, nhu cầu về rìu đá trong bộ tộc của họ đã bắt đầu giảm xuống, khiến Chu Tự có thể thuận lợi phân bổ nhân lực để mài giũa cuốc đá.
Trong khoảng thời gian tới, nhóm người Đại Sơn về cơ bản đã hoàn thành việc khám phá toàn bộ khu rừng đen.
Điều chắc chắn bây giờ là cái trên mặt đất, vốn là hang ổ của con Nhền Nhện khổng lồ, nằm ở trung tâm khu rừng đen này, ngoài ra không có gì mới để khám phá.
Cân nhắc phạm vi thăm dò mở rộng thêm, Chu Tự gần đây khó tránh khỏi suy nghĩ nên chế tạo bản đồ.
“Mặc dù không có thuốc nhuộm và mực, nhưng chắc là có thể thay thế bằng một ít hỗn hợp thực vật có màu. Về phần giấy, hiện tại chắc chắn không thể làm được, nhưng trước tiên cũng có thể sử dụng tạm da động vật.”
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca