Sau khi đến gần hơn, Chu Tự nhanh chóng phát hiện ra những cái cây có hình dáng kỳ lạ này khác hẳn với những gì hắn tưởng tượng.
Vốn tưởng rằng những cái cây trông như cây cháy này đều là cây khô chết héo, nhưng thực tế không phải vậy.
Cành và vỏ của những cây này khá chặt, rõ ràng là không thiếu nước, tuy nhiên không hiểu vì lý do gì mà chúng đều có vẻ ngoài kỳ lạ và đen nhẻm.
“Trong môi trường đất hoang như vậy, để cây có thể phát triển như thế này thì phải có nguồn nước ở gần đó!”
Ngay khi Chu Tự đang suy nghĩ điều này, đột nhiên có tiếng kêu la từ đám đông.
Hắn nhìn theo tiếng động thì thấy một con vật trông giống chuột đang chạy nhanh vào trong rừng đen, một thành viên trong bộ tộc cố gắng chạy tới bắt nó, nhưng con chuột chạy quá nhanh nên đã khiến hắn vồ hụt.
Lúc này, thành viên bộ tộc đang ngồi dưới đất với vẻ mặt khó chịu, đôi mắt vẫn nhìn quanh, dường như vẫn chưa có ý định bỏ cuộc.
Cùng lúc đó, có rất nhiều thành viên bộ tộc ở đó bắt côn trùng từ trên cây.
Lúc đầu, Chu Tự vẫn chưa kịp bắt sóng nên không nhận ra bọn họ đang làm gì, cho đến khi một thành viên trong bộ tộc không nhịn được nhét một con côn trùng mới bắt được vào miệng.
"..."
Chu Tự nhìn thấy cảnh tượng này trong mắt thì khóe miệng không khỏi co giật.
Đối với hắn mà nói, cảnh tượng này có hơi khó coi nhưng cũng không đến nỗi nào, dù sao ở thế giới ban đầu hắn đã từng ăn tằm chiên, ve sầu chiên, kiến cơm chiên…
Chỉ là, là một con người hiện đại, trong lòng có hơi ghê tởm hành động nhét những con côn trùng mới bắt được vào miệng ngay mà không qua chế biến.
Nhưng Chu Tự nhận ra việc đặt suy nghĩ của một con người hiện đại như mình lên những thành viên bộ tộc này có vẻ hơi quá ngây thơ và ấu trĩ.
Những thành viên bộ tộc này nhét thẳng côn trùng vào miệng, không phải vì côn trùng ngon mà vì sống tiếp!
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, bọn họ không còn cách nào khác là phải no bụng để sống sót.
Đồng thời, đây cũng là vấn đề mà hắn phải đối mặt tiếp theo.
Nếu không tìm được thức ăn thích hợp, bản thân sẽ gia nhập hàng ngũ ăn côn trùng và nhai vỏ cây này sớm thôi.
Nghĩ đến đây, nhìn các thành viên trong bộ tộc đang bắt sâu bọ, thậm chí nhét thẳng côn trùng vào miệng, Chu Tự nhanh chóng nhắc nhở…
- Trước khi ăn những con côn trùng đó, mọi người nên cẩn thận ngắt bỏ đầu và bỏ nội tạng, nhưng tốt nhất là nên chế biến xong rồi hẵng ăn.
Việc ăn côn trùng hoang dã như này, Chu Tự dù sao cũng không có kinh nghiệm gì cả, người nghiêm túc nào lại dành thời gian rảnh rỗi để tìm côn trùng ăn trong tự nhiên đồng thời nghiên cứu về vấn đề đó?
Tuy nhiên, bình thường hắn không có việc gì làm thì sẽ xem một số chương trình sinh tồn nên vẫn biết khi ăn phải bỏ đầu và nội tạng của mấy con này.
Thậm chí theo ý kiến của Chu Tự, nấu chín trước khi ăn vẫn tốt hơn, như vậy sẽ an toàn hơn.
Nhưng những thành viên trong bộ tộc không hợp tác là mấy, hắn có thể thấy rằng đồ ăn vẫn rất hấp dẫn đối với bọn họ.
Không giống như khi hắn yêu cầu mọi người đi theo mình, lần này rõ ràng có sự do dự trên khuôn mặt của nhiều thành viên trong bộ tộc.
Suy cho cùng, ở thời đại này, bọn họ sống để tìm kiếm thức ăn, mà tìm kiếm thức ăn chính là để tiếp tục sống.
Bọn họ không còn thời gian và sức lực để quan tâm đến những thứ khác, việc không ngừng tìm kiếm thức ăn để tồn tại là tất cả đối với họ.
Cho dù chỉ ngắt bỏ phần đầu cũng cảm thấy lãng phí.
Chính trong tình huống này, Đại Sơn đã chủ động đứng lên.
- Nghe lời thủ lĩnh! Khoan ăn đã! Điều quan trọng nhất bây giờ là xác định vị trí hạ trại!
Trong đám người nguyên thủy này, Đại Sơn hẳn là có địa vị cao, những người nguyên thủy vốn còn đang do dự đã lập tức dừng việc đang làm lại.
Chu Tự chớp lấy cơ hội, nhanh chóng nói…
- Chúng ta hãy đi vòng quanh rừng đen này thử xem, gần đây chắc chắn có nguồn nước, sau khi tìm được nguồn nước, đừng vội uống nước, đợi ta tới xác nhận đã.
Không ăn cơm trong thời gian ngắn chẳng chết được ngay, nhưng không có nước quá ba ngày chắc chắn phải chết.
Mặc dù những thành viên bộ tộc không biết điều này, nhưng bọn họ biết rằng môi của mình đã nứt nẻ vì khát từ lâu.
Khi không tìm được nguồn nước, bọn họ chỉ có thể lấy được một lượng nước thông qua chất dịch trong cơ thể của côn trùng hoặc bằng cách ăn vỏ cây tươi.
Bây giờ bọn họ nghe thấy Chu Tự nói gần đây có nguồn nước, dù nửa tin nửa ngờ nhưng bọn họ vẫn làm theo mệnh lệnh, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm.
Trong quá trình đó, một loạt chuyện nhỏ đã giúp Chu Tự có một nhận thức mới về địa vị của mình ở đây.
“Với tư cách là 'Thiên Tuyển Chi Tử' được triệu hoán tới, mặc dù những người nguyên thủy này kính trọng mình, cũng tuân theo mệnh lệnh của mình ở một mức độ nhất định, nhưng bọn họ sẽ do dự một khi mệnh lệnh của mình xung đột với 'sự sống còn'.”
“Nói trắng ra là do mình mới đến đây nên chưa tích lũy đủ uy tín.”
Bên ngoài rừng đen, Chu Tự vừa suy nghĩ, vừa nhìn khu rừng âm u.
“Bây giờ trời đã tối rồi, nếu có thể tìm thấy nguồn nước gần đó, khu vực này sẽ là nơi tốt nhất để dựng trại, những người nguyên thủy này không mang theo nhiều thức ăn bên người, dẫn bọn họ chạy khắp nơi cũng không phải là quyết định sáng suốt.”
Theo dòng suy nghĩ của chính mình, Chu Tự đã bắt đầu suy nghĩ về vấn đề sinh tồn ở đây.
Trong rừng đen này, những cái cây có hình dáng kỳ lạ đều trơ trụi, đồng thời cũng không rậm rạp lắm.
Hắn nhìn tới nhìn lui, phát hiện ngoại trừ những con côn trùng và chuột đã từng thấy trước đây, hắn thực sự không thấy bất cứ thứ gì còn sống ở khu vực này nữa.
“Mợ nó! Chả nhẽ những tháng ngày tiếp theo phải ăn chuột ăn côn trùng với gặm vỏ cây để sống qua ngày hả?”
Vừa xuất hiện suy nghĩ này, Chu Tự nhanh chóng có suy nghĩ “còn chẳng bằng đừng xuyên qua” chạy qua trong đầu, thà để hắn chết do tai nạn xe đi còn hơn, qua đây chịu khổ để chi vậy hả!
Ngay khi hắn đang buồn bã về điều này, Phi Tước lại lần nữa chạy về.
- Đã tìm thấy nước, tìm thấy nước rồi thủ lĩnh! Bên kia quả thực có nước!
Đương nhiên tìm được nguồn nước là chuyện tốt, nhưng lúc này Chu Tự lại càng để ý đến Chu Tước trước mắt mình hơn.
Kể từ khi chủ động đảm nhận nhiệm vụ dò đường, biểu hiện của tên này vẫn luôn khiến hắn bất ngờ.
Ví dụ như việc tìm kiếm nguồn nước lần này, thông qua quan sát, mặc dù hắn đoán đại là khả năng cao sẽ có nguồn nước, nhưng lại có thể tìm thấy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đồng thời còn chạy đến báo cáo với hắn, bản thân tên này chính là người làm việc cho ra hiệu suất cao đấy.
Mà Phi Tước dường như càng tôn trọng hắn hơn...
Nghĩ tới đây, Chu Tự lập tức đưa tay vỗ nhẹ lên vai Phi Tước.
- Làm tốt lắm, dẫn đường đi.
Lời khen của Chu Tự khiến Phi Tước cười toe toét, sau khi dẫn hắn đi một đoạn, tầm mắt xuyên qua một mảnh rừng đen trụi lủi, một hồ nước nhanh chóng đập vào mắt Chu Tự.
Cùng lúc đó, xung quanh hồ có rất nhiều thành viên bộ tộc đã tụ tập ở đây trước cả hắn, vẻ mặt đều rất hưng phấn.
Bây giờ nhìn thấy Chu Tự đi tới, mọi ánh mắt lần lượt đổ dồn vào hắn.
So với trước đây, sự tôn kính trong mắt những người đang nhìn hắn rõ ràng đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Gần đó có một nguồn nước, Chu Tự đã suy luận cho ra kết quả đúng.
Nhưng những thành viên bộ tộc không hiểu điều này.
Theo ý kiến của bọn họ, thủ lĩnh này biết có nước gần đây mà không cần nhìn, đây chính là dự ngôn.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca