Cú đâm chí mạng này dường như đã rút hết sức lực của hắn.
Nhưng Chu Tự biết, hắn tuyệt đối không thể ngục ngã ở chỗ này.
Trong quá trình đó , hắn dường như đã nghĩ đến điều gì, liền kìm nén cảm giác buồn nôn sau khi giết người và kích hoạt lại “Động Sát Chi Nhãn”.
“Quả nhiên là vậy”,
Lúc này, dưới sự quan sát của “Động Sát Chi Nhãn” của mình, một luồng sáng xám đen từ phần ngực thi thể của thủ lĩnh kẻ địch bay ra...
“Đây là… chân ngôn của hắn ta!”
Với kinh nghiệm trước đây của mình, lần này Chu Tự đưa tay thẳng về phía tia sáng.
Vào lúc đó, tia sáng màu xám đen như bị một lực nào đó kéo lại, trực tiếp hóa thành một làn sóng năng lượng tràn vào cơ thể hắn.
Với luồng năng lượng tràn vào, Chu Tự cảm nhận được một chuỗi ký tự kỳ lạ khác bắt đầu hiện lên trong đầu mình.
Cảm giác này vẫn giống hệt như trước đây, nó cũng khiến hắn nhận thức rõ ràng những gì mình đã nhận được.
Nghe hệ thống nhắc nhở trong đầu, hắn không chút do dự, giây tiếp theo, môi hắn hơi hé ra...
- Thao Khống Khô Lâu!
Trong khoảnh khắc, sức mạnh vô hình của chân ngôn bao quanh và đưa Chu Tự vào trong trung tâm, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. Những bộ xương đã ngã xuống bất động ở chiến trường do thủ lĩnh địch đã chết, lúc này, kèm theo âm thanh “tách, cạch, cạch” chỉ một vài giây sau tất cả đều đã đứng dậy.
Những tên khô lâu binh sống dậy lần nữa không hề do dự làm theo ý muốn của Chu Tự, lao thẳng vào các thành viên của bộ tộc địch.
- Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao bộ xương lại tấn công chúng ta?!
Tình hình trên chiến trường rất hỗn loạn, một số thành viên của bộ tộc địch thậm chí còn không nhận ra rằng thủ lĩnh của họ đã chết.
Hiện giờ lại bất ngờ bị tấn công bởi những bộ xương vốn phe mình khiến họ bị chấn động vô cùng.
Thế trận của đối phương đang trong lúc hỗn loạn, nắm lấy cơ hội Đại Sơn lại thi triển thực lực, đồng thời thoát khỏi sự ngáng đường của quân địch, Phi Tước cũng nhanh chóng tiến tới hỗ trợ từ phía sau.
Một đợt phản công trực tiếp áp đảo đối thủ.
Thấy cơ hội, Chu Tự lớn tiếng hô lên...
- Thủ lĩnh của các ngươi đã chết! Nếu không muốn chết, hãy hạ vũ khí và quỳ xuống đầu hàng!!!
Không ngoài dự đoán, sau khi Chu Tự hét lên, đám Phi Tước lập tức hét lên và phản công...
- Bỏ vũ khí xuống! Quỳ xuống và đầu hàng!!
- Bỏ vũ khí xuống! Quỳ xuống và đầu hàng!!
- …
Cái chết của thủ lĩnh và sự đào ngũ của những khô lâu binh đã khiến thế trận của đối phương rơi vào tình trạng hỗn loạn khiến nhuệ khí của họ suy sụp.
Giờ đây, dàn đồng ca gần như chói tai của các thành viên bộ tộc Diêm Hồ đã phá hủy hoàn toàn ý chí vốn đã bấp bênh của họ!
Không ai biết người đứng sau cuộc tấn công bất ổn này là kẻ nào. Họ chỉ lần lượt hạ vũ khí và quỳ xuống, cầu nguyện cho mạng sống của mình.
Kể từ lúc đó, trận chiến nhanh chóng tới hồi kết.
Không cần Chu Tự nói nhiều, đám người Phi Tước nhanh chóng dùng dây vỏ cây trói những tù nhân bộ tộc địch đã đầu hàng, chuẩn bị chuyển họ đến khu mỏ ở trung tâm khu rừng đen để giam giữ.
Tất nhiên Chu Tự không dám trực tiếp đem những tù binh này đưa về trại của bộ tộc bọn họ, nếu xảy ra chuyện gì sẽ rất nguy hiểm.
Vì vậy, lúc này hắn cũng dự định dùng khu mỏ làm thành trì.
- Thủ lĩnh, chúng ta phải làm gì với những kẻ này?
Trên đường đến khu mỏ, Phi Tước đi chậm lại phía sau, thấp giọng hỏi Chu Tự muốn làm thế nào.
Ở thế giới nguyên thủy, việc các bộ lạc thôn tính lẫn nhau không phải là chuyện hiếm.
Nhưng xét đến việc khu vực này thực sự thiếu nguồn cung cấp và bản thân họ cũng không có đủ lương thực trong tay, việc thôn tính dân cư một cách bừa bãi có thể là một gánh nặng đối với họ.
Đương nhiên Chu Tự đã nghĩ tới hết thảy những gì Phi Tước có thể nghĩ tới.
Trong bộ tộc Diêm Hồ của họ, hai vấn đề thường trực hiện nay là “thiếu nguồn lương thực” và “thiếu nhân lực” đang có xu hướng hình thành một vòng luẩn quẩn.
Nếu muốn phá vỡ xu hướng này, những kẻ trước mắt rất có thể là điểm đột phá.
- Trước tiên cứ đi vào mỏ để thẩm vấn những người này đã.
Phi Tước mặc dù không biết “thẩm vấn” nghĩa là gì, nhưng đại khái có thể hiểu được thủ lĩnh bọn họ có ý muốn bày tỏ điều gì đấy.
Khoảng cách không xa, đoàn người nhanh chóng áp giải tù nhân đến mỏ.
Đến nơi, Chu Tự trực tiếp tìm một tảng đá ngồi xuống, sau đó nhìn về phía nhóm tù nhân đang cúi đầu ở đằng trước.
- Bây giờ ai là người có tiếng nói cuối cùng? Ai có thể đại diện lên tiếng.
Với câu hỏi này, nhóm tù nhân nhìn nhau vài lần, rồi ánh mắt họ tập trung vào một người đàn ông trong số đó.
Trong quá trình ấy, nương theo dướng nhìn của bọn họ, ánh mắt Chu Tự lập tức chú ý vào người đàn ông.
Đó là một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền và để râu quai nón.
Bị động là thế nhưng người đàn ông kia không lề mề, chỉ nhanh chóng bước lên trên hàng ngũ.
- Ngươi tên là gì?
- Đại Thạch.
Nhận được câu trả lời Chu Tự không nói thêm gì, dùng “Động Sát Chi Nhãn” thăm dò.
Giây tiếp theo, bảng điều khiển của đối phương mở ra ngay trước mắt hắn.
Tên: Đại Thạch.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 20.
Chủng tộc: Con người.
Trạng thái: đói, mệt, bị thương nhẹ.
Chân ngôn: Không có.
Thiên phú: Thận Trọng Từng Bước: vững vàng, tuyệt đối không liều lĩnh, đây là quy tắc tuyệt đối để tồn tại trong chiến tranh hỗn loạn!
Vũ dũng: ★★☆
Trí tuệ: ★★☆
Tinh thần: ★★☆☆
Sức chịu đựng: ★★☆
Chỉ huy: ★★☆☆
Tấm bảng của Đại Thạch khiến hai mắt Chu Tự sáng lên.
Tinh thần và chỉ huy đều là bốn sao, đây chắc chắn là một “Sử Thi Tử Sắc” khác.
Tất nhiên, nếu chỉ nhìn vào tấm bảng năm chiều, thì Đại Thạch trước mặt thực sự không bằng Phi Tước, hắn có giới hạn của sức chịu đựng cao hơn Đại Thạch một sao.
Nhưng trọng tâm của sự chú ý nằm ở phần thiên phú của đối phương.
Một bảng tốt phải đi đôi với thiên phú tốt.
Theo hiểu biết của Chu Tự, “Chấp Hành Đại Sư” của Phi Tước là một thiên phú điển hình thông dụng, có thể sử dụng trong nhiều lĩnh vực, nhưng lại thiếu một chút “chuyên môn hóa”.
Nhưng “Thận Trọng Từng Bước” của Đại Thạch lại khác. Đây là tài năng chỉ huy quân đội rất rõ ràng.
Xét về phát triển lâu dài, chắc chắn cần một người tài giỏi như vậy để lãnh đạo quân đội.
Sự xuất hiện của Đại Thạch khiến Chu Tự ngạc nhiên vì trước đó hắn không hề chú ý đến sự tồn tại của đối phương.
Và điều này cũng mang lại cho hắn một sự hiểu biết mới về “Động Sát Chi Nhãn” của bản thân.
Có nghĩa là, nếu muốn nhìn thấy tấm bảng của một người, trước tiên hắn phải nhìn thấy toàn bộ con người của người kia. Chỉ khi “quan sát” thành công toàn bộ con người của người đó thì mới có thể đọc được bảng thông tin.
Đúng vậy, rất có thể là như vậy!
Bởi vì trong trận chiến trước đó giữa hai bên, hắn đã không thể mở được bảng của đối thủ dù đã quan sát thành công thủ lĩnh của phe địch
Chu Tự mù quáng đoán rằng đây có thể là do một loại ảnh hưởng từ “cấp độ” nào đó.
“Động Sát Chi Nhãn” của hắn chỉ có thể mở được các bảng có “cấp độ” thấp hơn của mình.
Trong khi đó hắn và thủ lĩnh của kẻ địch đều nắm được một câu chân ngôn, cho nên sức mạnh toàn diện của họ lúc đó có thể ở cùng cấp độ, điều này khiến cho “Động Sát Chi Nhãn” của Chu Tự không thể nhìn thấu đối phương.
Đồng thời cũng chính vì điểm này mà vô tình khóa được vị trí làm đối phương lộ diện thân phận!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca