Thu thập được nhiều thông tin từ miệng Đại Thạch trên dọc đường đi, cũng là lúc họ đến gần doanh trại bộ tộc của đối thủ.
Trên đường đi, Chu Tự luôn quan sát hoàn cảnh xung quanh, cảm nhận vô cùng sâu sắc.
Cần phải biết là, ở phía bọn hắn bất cứ nơi nào họ có thể nhìn thấy, cũng đều là vùng đất hoang khô cằn.
Nhưng khi bước chân tới đây, mặc dù phần lớn đất đai vẫn còn trống trải, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng chất đất xung quanh đã không còn ở trong trạng thái “khô cằn” nữa.
Thậm chí thỉnh thoảng trên đường đi hắn còn có thể nhìn thấy vài đám cỏ dại cứng đầu sinh tồn ngoan cường, nói cho hắn biết rằng môi trường xung quanh đang dần thay đổi.
- Trại của chúng ta ở ngay phía trước.
Đại Thạch vừa nói dứt lời thì từ xa có một bóng người vụt qua với vẻ mặt có chút chật vật.
Vào lúc này, Đại Thạch rõ ràng không nhận ra rằng sau khi thề trung thành với Chu Tự, tầm nhìn của hắn đã được củng cố một cách vô hình bởi thiên phú “Tiến Hóa Thủ Lĩnh” của Chu Tự.
Nếu là trước đây, từ vị trí này, hắn không thể nhìn rõ chuyển động ở khoảng cách xa, nhưng bây giờ lại có thể nhìn rất rõ.
- Đó là một thành viên trong bộ tộc của chúng ta. Có lẽ hắn không nhận ra ta.
Nói xong, Đại Thạch dừng lại, trên mặt hiện lên một tia do dự.
- Thủ lĩnh, ngài có thể để ta đi tới đó và giải thích tình hình cho họ được không? Điều này có thể tránh được một số rắc rối không đáng có.
Nghe vậy Chu Tự không cần suy nghĩ liền nói thẳng…
- Tất nhiên là được, đi đi.
Vào lúc này, Đại Thạch càng lúc càng cảm thấy Thần Tuyển Giả trước mặt mình quả thực rất khác so với thủ lĩnh cũ của họ.
Nói một cách đơn giản, nếu là thủ lĩnh của họ, sẽ không bao giờ để hắn ta quay trở về.
Bởi vì đây vốn là một động thái nguy hiểm. Một khi có thể chạy trở về nơi đóng quân và cùng các chiến binh bộ lạc đang ở trong trại thiết lập mai phục, điều đó rất có thể khiến họ gặp nguy hiểm.
Chẳng lẽ thủ lĩnh mới của hắn không nghĩ tới việc này sao?
Mang theo những nghi ngờ như vậy quẩn quanh trong đầu, Đại Thạch không khỏi liếc nhìn Chu Tự lần nữa.
- Thủ lĩnh, ngài không sợ sau khi thả ta ra sẽ phản bội ngài ngay lập tức sao?
- Nếu muốn phản bội, ngươi không nên hỏi vấn đề này.
Chu Tự cảm thấy Đại Thạch thực sự rất thú vị.
Đồng thời, hắn cũng có thể nhìn ra biểu cảm của Đại Thạch, đối phương không hài lòng với câu trả lời của mình.
Nghĩ tới đây, Chu Tự thu liễm vẻ mặt hứng thú của mình lại.
- Rất đơn giản. Nếu ngươi phản bội, bọn ta sẽ đánh bại ngươi lần nữa.
Câu trả lời tuy đơn giản nhưng đã bộc lộ sức mạnh, sự cường thế và bá đạo của Chu Tự.
- Nhưng nếu là vậy thì lần này ngươi không thể thề trung thành với ta được nữa!
Ý tứ trong lời nói của Chu Tự vô cùng rõ ràng, tức là hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội mình.
Kẻ phản bội rơi vào tay hắn thì chỉ có đi chết mà thôi.
Đối mặt với Chu Tự đang bộc lộ tính cách không chút che giấu, thể hiện sự kiêu ngạo và hống hách từ trong xương cốt, Đại Thạch hít một hơi thật sâu, rồi không chút do dự quay đầu về phía bộ tộc cách đó không xa.
Lúc này trên mặt hắn tràn đầy hưng phấn không cách nào áp chế được! Đây hoàn toàn khác với người thủ lĩnh cũ của họ, người có tâm tư phức tạp và hay tính toán, nhưng bề ngoài lại giả bộ vĩ đại và rộng lượng.
Vừa rồi hắn đã hoàn toàn xác nhận lần này mình đi theo đúng người! Đại Thạch hành động rất nhanh, hắn vốn là thủ lĩnh ban đầu của bộ tộc này, các thành viên trong bộ tộc không thể không nhận ra hắn.
Sau khi nhìn rõ là Đại Thạch, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời nhìn về phía xa xa đám người Chu Tự, trong mắt khó tránh khỏi lộ ra chút nghi hoặc.
Rõ ràng không thể hiểu tại sao Đại Thạch vốn đi ra ngoài thăm dò cùng với thủ lĩnh, nhưng khi quay trở về lại đem theo một nhóm người lạ.
- Chúng ta quay trở về trại trước rồi nói.
Nói rồi Đại Thạch dẫn đầu và đi về phía doanh trạ, một vài chiến sĩ lưu thủ trong bộ tộc dõi theo hắn do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chọn đi theo.
- Mọi người tập hợp lại đây, bây giờ ta cần tuyên bố một chuyện!
Bản thân quy mô bộ tộc của họ không lớn. Khi Đại Thạch cất lời, giọng nói của hắn có thể trực tiếp lan truyền khắp toàn bộ trại của bộ tộc.
Sau khi nhìn thấy tất cả các thành viên trong bộ tộc đã tập hợp lại đầy đủ, Đại Thạch không hề do dự mà đi thẳng vào vấn đề…
- Điều ta muốn nói là giờ đây thủ lĩnh đã chết, và chúng ta hiện đã đầu hàng một thủ lĩnh mới!
Lượng thông tin chứa đựng trong lời nói đơn giản và thẳng thắn của Đại Thạch có vẻ hơi quá lớn đối với các thành viên bộ tộc trước mặt hắn ta.
Hơn nữa, chính kiểu đánh bom hàng loạt đã khiến những người kia ngay lập tức rơi vào bối rối.
Lúc này bọn họ không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Họ hoàn toàn bị choáng ngợp không tin vì người thủ lĩnh cũ đã chết cũng như hoang mang cho tương lai của mình.
Cuối cùng, từng người một, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt đều đổ dồn vào Đại Thạch.
Cảm nhận được ánh mắt của những thành viên trong bộ tộc, tâm tình Đại Thạch cũng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Trước khi Thần Tuyển Giả đến, hắn là thủ lĩnh của bộ tộc này. Về sau, Đại Thạch thực sự không phản đối việc Thần Tuyển Giả trở thành thủ lĩnh mới.
Nhưng sau đó, Đại Thạch có thể cảm nhận rõ ràng sự xa lánh của thủ lĩnh mới đối với mình.
Các thành viên bộ tộc vốn tôn trọng và tin tưởng hắn đều quay sang thủ lĩnh mới khi những “phép màu” xuất hiện hết lần này đến lần khác.
Hắn không phải kẻ ngốc, có lẽ hắn cũng hiểu tại sao thủ lĩnh mới lại làm như vậy, nên chỉ im lặng chịu đựng, chỉ cần bộ tộc ngày càng tốt hơn, mọi người đều có đồ ăn mỗi ngày, chuyện nhỏ như thế đối với hắn chẳng là gì cả.
Tuy nhiên, đối với những thành viên trong bộ tộc, sau tất cả những chuyện xảy ra trước đó, sự khúc mắc trong lòng hắn cũng chưa thể hoàn toàn biến mất.
Bây giờ nhìn những thành viên trong bộ tộc một lần nữa đặt hy vọng vào mình sau khi mất đi sự bảo vệ của thủ lĩnh mới, nội tâm Đại Thạch không chút gợn sóng, giọng nói lại càng bình tĩnh hơn…
- Nếu không muốn chết thì hãy bỏ vũ khí xuống, đi ra ngoài và đầu hàng với ta.
Kiến thức hạn hẹp khiến những thành viên bộ tộc ngu muội và thiếu chủ kiến, nhưng lúc này lại cứu họ khỏi rắc rối.
Theo nguyện vọng của Đại Thạch, khoảng chục người ở lại bộ tộc đã ngoan ngoãn theo hắn ra khỏi trại.
Khi Đại Sơn đứng từ xa nhìn thấy họ bước ra liền vô thức căng thẳng và vào tư thế sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.
Nhưng trái lại trạng thái của Chu Tự đã thoải mái hơn nhiều.
Thông qua sức mạnh của “Động Sát Chi Nhãn”, đồng thời nhanh chóng xác nhận bảng năm chiều của những người này, hắn đồng thời cũng quan sát biểu cảm của họ, và họ không có vẻ là đang muốn kiếm chuyện.
- Mọi người quỳ xuống.
Quả nhiên, sau khi Đại Thạch dẫn họ đến chỗ Chu Tự, liền trực tiếp ra hiệu cho họ quỳ xuống.
Còn những người đó cũng không chống cự, ngoan ngoãn lần lượt làm theo.
- Thủ lĩnh, ta đã xác nhận rằng họ nguyện ý đầu hàng.
Sau khi xác nhận tình hình, Chu Tự không chút do dự nhìn Đại Thạch bằng ánh mắt tán thưởng.
- Làm tốt lắm, Đại Thạch. Vì những người này là thành viên bộ tộc ban đầu của ngươi, nên ta sẽ để ngươi quản lý họ, còn Đại Sơn…
Nói xong, Chu Tự đang định quay người gọi Đại Sơn dẫn đội đến trại bộ lạc trước mặt.
Không ngờ, ngay khi cái tên “Đại Sơn” được xướng lên, một thành viên bộ tộc đang quỳ bên dưới giật mình, vội vàng đáp lại.
Đối mặt với tình huống này, Chu Tự không khỏi bật cười.
- Tên của ngươi cũng là Đại Sơn?
Người bộ tộc đang quỳ bên dưới vội vàng gật đầu đồng ý.
Chuyện này quả là thêm phần thú vị.
Còn Đại Sơn của bộ tộc Diêm Hồ dường như không quá ngạc nhiên vì tên của mình khá phổ biến.
Nhưng nó lại khiến Chu Tự nổi lên chút hứng thú.
- Trùng tên rồi. Nhắc mới nhớ, Đại Sơn, tên của ngươi quả thực rất bình thường. Sau này gọi sẽ hơi phiền phức. Ta đặt cho ngươi một cái tên mới thấy sao?
Nói xong, Chu Tự suy nghĩ một lát.
- Hmm Sơn, Trọng Sơn… Chu Trọng Sơn! Ngươi thấy cái tên đó như thế nào?
- …
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca