Mặc dù trí lực giới hạn của Thạch Lỗi chỉ là ba sao, nhưng sự linh hoạt của hắn chắc chắn hơn hẳn người bình thường chỉ có hai sao kia, việc rút một suy ba, học hỏi từ những người khác là một điều dễ dàng với hắn.
Rút kinh nghiệm từ sự sắp xếp của thủ lĩnh, việc sắp xếp cho doanh trại Diêm Hồ đã nhanh chóng được hoàn thành.
Nhìn lên bầu trời, thấy thời tiết hôm nay không tốt, trời nhiều mây.
Tuy nhiên, Thạch Lỗi có thể ước tính đại khái thời điểm hiện tại.
Đã là buổi chiều kể từ khi đội tuần tra mà bọn họ điều động ra bên ngoài rừng đen lần đầu tiên chạm trán với người ở phe đối diện.
Xét đến hiệu quả của việc người ở phe đối diện quay lại, chắc hẳn chiều muộn bộ tộc đối diện nhận được tin tức. Nếu muốn phát động chiến tranh, đợi khi đến bên này, e là đã xế chiều, thậm chí chẳng bao lâu nữa đã đen trời.
Ở thời đại này, hành động vào thời điểm dở dở ương ương như vậy, nghĩ kiểu nào cũng đều không phải là một quyết định sáng suốt.
Vì vậy, theo suy nghĩ của Thạch Lỗi, dù đối thủ có hành động nhanh đến đâu cũng phải đợi đến sáng mai mới chính thức phát động chiến tranh.
Trong quá trình đó, thành viên bộ tộc tuân theo mệnh lệnh của hắn, hết tốc lực lao tới doanh trại Hắc Nguyệt cũng đã đến nơi thành công vào buổi tối, rồi báo cáo tin tức cho Chu Tự.
Sau khi Chu Tự xác nhận nội dung tin nhắn, lông mày hắn bất giác nhíu lại.
“Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa mà…”
Sáng nay trong bộ tộc vừa bùng phát một trận cảm lạnh.
Mặc dù mọi việc cần sắp xếp và chỉ đạo đều đã được làm xong rồi, đồng thời xét theo tình hình ngày hôm nay thì mọi người đều thực hiện rất tốt.
Nhưng trước khi vấn đề cảm lạnh hoàn toàn được giải quyết, rõ ràng hắn không muốn có thêm những yếu tố không ổn định.
Chớ nói chi chuyện này còn rất phiền phức.
Thật ra, những người đó xuất hiện ở đây sẽ thuận tiện hơn cho hắn hơn chút.
Bởi vì phần lớn nhân lực của bộ tộc hiện tại đều tập trung ở doanh trại Hắc Nguyệt, xét về khả năng chiến đấu, người có thể chiến đấu cao nhất trong bộ tộc chắc chắn là hắn và Chu Trọng Sơn.
Dù thế nào đi nữa, nếu phải chạm trán với kẻ thù, thì trực tiếp đánh từ bên này sẽ giúp hắn bớt việc.
Nhưng hiện tại, rắc rối thực sự nằm ở doanh trại Diêm Hồ, nên hắn phải đối mặt với vấn đề đưa quân cứu viện.
Dưới tiền đề này, điều rắc rối nhất là không chắc liệu kẻ thù có tấn công ngay lập tức hay không.
Giả sử hắn đang vội vã cử viện quân với ngay lập tức.
Kết quả, đối phương ngày mai hoặc ngày mốt cũng không tới, thế thì sự phát triển của doanh trại Hắc Nguyệt bên này sẽ chậm lại rất nhiều.
Bởi vì nhân lực trong tay Chu Tự lúc này rất có hạn.
Ngoại trừ những cá nhân có năng lực chiến đấu xuất sắc như Chu Trọng Sơn, được hắn để lại doanh trại nhằm ứng phó với những tình huống khẩn cấp.
Những “binh sĩ” nghiêm túc duy nhất có lẽ là đội tuần tra của bọn họ chịu trách nhiệm tuần tra và canh gác.
Các lực lượng chiến đấu khác nằm rải rác ở nhiều bộ phận khác nhau của bộ tộc, khi chạm trán kẻ thù, sẽ đưa bọn họ ra làm “binh sĩ”.
Cho nên một khi cần cứu viện, công việc của các bộ phận trong doanh trại Hắc Nguyệt sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nghĩ đến đây, Chu Tự cũng đau đầu.
Đây không phải là một điều tốt khi có lãnh thổ rộng lớn, đôi khi rất dễ lơ là.
Nếu bọn họ chỉ có một doanh trại với hơn sáu mươi thành viên bộ tộc bên trong, thì dù đối mặt với kẻ thù nào, bọn họ cũng có thể trực tiếp tấn công bằng toàn bộ sức lực của mình.
Nhưng một khi số lượng doanh trại tăng lên, nhân sự bắt đầu phân tán thì sẽ khó thực hiện được điều này.
Lúc này Chu Tự chắc chắn đang suy nghĩ chuyện ấy.
Sau một hồi trầm ngâm, hắn đã đưa ra quyết định…
- Kinh Hồng, ngày mai hãy tạm gác nhiệm vụ dò thám của mình sang một bên, ở lại doanh trại Hắc Nguyệt nơi đây để đảm bảo an toàn cho doanh trại. Đồng thời, chờ tin tức của ta, bất cứ lúc nào cũng chạy ngay sang doanh trại Diêm Hồ được.
- Vâng!
Đối mặt với sự sắp xếp của Chu Tự, Diệp Kinh Hồng không có phản đối, nhanh chóng đồng ý.
Sau đó Chu Tự liếc mắt nhìn đi chỗ khác…
- Trọng Sơn, sáng sớm ngày mai gọi năm người cùng ta đi đến doanh trại Diêm Hồ để xác nhận tình hình.
- Đã rõ!
- Được rồi, chuẩn bị nấu ăn và nghỉ ngơi sớm sau bữa tối, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành sớm nhất có thể.
Dù sao thì hắn cũng không biết bộ tộc đối diện cách doanh trại Diêm Hồ bao xa, đoán chừng khoảng nửa ngày đường.
Xét cho cùng, ở thời đại này, tính đến thời gian đi đi về về, khoảng cách di chuyển tối đa của một đơn vị trinh sát thông thường là khoảng như vậy.
Theo ước lượng này, giả định đối phương cũng lên đường tới doanh trại Diêm Hồ vào sáng sớm ngày mai, rồi cũng phát động một cuộc tấn công.
Tới lúc đó, ai đến được đó trước sẽ phụ thuộc vào may mắn.
Đừng nghĩ khoảng chừng nửa ngày sẽ chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng.
Trong hoàn cảnh bình thường, trận chiến giữa hai bộ tộc chỉ đơn giản là một cuộc xung đột vũ trang có sự tham gia của hàng chục người.
Nói cách khác, có khả năng trận chiến sẽ kết thúc trước khi bọn họ đến nơi.
Tất nhiên, Chu Tự đã xem bảng thông tin của Thạch Lỗi, vẫn có chút lòng tin vào Thạch Lỗi.
Vấn đề lớn nhất hiện nay ở doanh trại Diêm Hồ là không có đủ đơn vị chiến đấu.
Ngay cả khi Thạch Lỗi có thể phát huy năng lực của mình để ổn định tình hình, cũng không có gì đảm bảo thương vong nghiêm trọng sẽ không xảy ra ở doanh trại Diêm Hồ.
Đây cũng là điều Chu Tự không muốn thấy.
Sau bữa tối, Chu Tự lại gọi Diệp Kinh Hồng, dặn dò kỹ càng trước khi trở về lều nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, hắn gọi đám người Chu Trọng Sơn cõng một số bộ xương trên lưng có thể dùng làm sức chiến đấu bổ sung, bọn họ lao về phía doanh trại Diêm Hồ càng nhanh càng tốt.
Trong quá trình này, Chu Tự có thể cảm nhận rõ ràng hiệu suất di chuyển của bọn họ đã được cải thiện.
Nó khác với thời gian ở thế giới ban đầu.
Ở thế giới ban đầu, hắn không phải lo lắng về việc ăn uống, chất dinh dưỡng hắn tích lũy trong cuộc sống hàng ngày đủ để giúp hắn hoạt động ngay cả khi bản thân bỏ bữa sáng.
Nhưng ở thế giới nguyên thủy này thì khác, bọn họ chỉ ăn mỗi bữa một ngày, bình thường đừng nói đến việc bọn họ tích lũy được bất kỳ chất dinh dưỡng nào, ngay cả Chu Tự vốn có thân hình bình thường trước đây giờ cũng gầy toàn da bọc xương.
Đổi lại là trước đó, chắc hẳn bọn họ đã mệt mỏi và chóng mặt sau một chặng đường dài, đến mức buộc phải dừng lại nghỉ ngơi.
Mặc dù đều đổ mồ hôi đầm đìa, thở dốc liên tục nhưng trạng thái tinh thần của bọn họ vẫn tốt, không cảm thấy chóng mặt.
Sau bữa sáng, mọi chuyện quả thực khác hẳn.
Thở ra một hơi dài, lau mồ hôi trên trán, Chu Tự ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hôm nay là một ngày nhiều mây, mặt trời ẩn sau những đám mây, nhưng thông qua ánh sáng, hắn vẫn có thể đoán được đại khái vị trí hiện tại của mặt trời.
- Bây giờ... Chắc là chín hay mười giờ sáng thì phải?
Sau khi xác nhận, Chu Tự vẫy tay với Chu Trọng Sơn.
- Cố gắng hơn nữa, chúng ta cách doanh trại Diêm Hồ không xa nữa, đến đó hãy nghỉ ngơi!
Tuy nhiên, điều mà Chu Tự lúc này không biết là trước khi bọn họ đến, doanh trại Diêm Hồ đã nghênh đón quân xâm lược.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca