Chương 15: Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Phiên bản 13710 chữ

Sau khi bắt được chân của ta, Lâm Trọng Đàn dường như cũng nhận thấy được chuyện gì không đúng lắm, hàng mi dài run rẩy, hắn vừa trợn mắt một cái liền tỏ vẻ như muốn biết tay mình bắt phải cái gì, tay hắn nhéo nhéo chân của ta.

Cái tay kia ấm áp, ta thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm giữa nơi tiếp xúc trên da của chân ta và tay hắn.

Một cảm giác kỳ quái nhanh chóng nảy lên trong lòng, ta bất chấp tất cả mà lùi chân về thật nhanh.

Ta đến mặt hắn cũng không dám nhìn, vội vã xốc chăn lên định xuống giường.

Chỉ là Lâm Trọng Đàn ngủ ở phía bên ngoài, lúc ta vượt qua hắn hắn tựa hồ cũng chuẩn bị đứng dậy, một chân hắn đột nhiên nâng lên.

Ta thình lình bị cản lại, cả người không khống chế được ngã chúi về phía trước.

Bỗng có một bàn tay duỗi qua bắt lấy cánh tay của ta, cứu ta khỏi thảm cảnh bị ngã sấp mặt chỉ trong gang tấc, nhưng cũng bởi vì bỗng nhiên bị lôi kéo như vậy làm ta liền ngã ngồi ở trên người Lâm Trọng Đàn.

Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, ta nhìn Lâm Trọng Đàn lâu đến mức có thể cảm giác được cái nhíu mày rất nhẹ của hắn.

Nhưng rất nhanh biểu cảm đó biến mất, hắn buông tay đang giữ cánh tay ta ra, "Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, ngươi chờ Bạch Li đưa quần áo đến mà mặc thêm vào."

Chuyện vừa rồi quá xấu hổ làm ta có chút không dám nói chuyện với hắn, chỉ hàm hồ mà ậm ừ, sau đó bò từ trên người hắn xuống.

Chăn của ta đêm qua đã bị đá đến tận cuối giường, ta đem chăn kéo lên người một lần nữa.

Ta làm những việc này xong thì Lâm Trọng Đàn đã rời giường.

Một lát sau, có tiếng của Bạch Li vang lên ở mép giường, "Xuân thiếu gia, quần áo của người ta đem đến rồi ạ."

Thì ra hôm nay từ khi trời còn chưa sáng Bạch Li đã đi một chuyến đến học túc của ta, đem quần áo của ta đến đây.

Hắn không chỉ có cầm theo quần áo, đến cả đồ dùng cần thiết cho buổi học hôm nay hắn cũng mang.

Dùng xong bữa sáng, ta đi được nửa đường đến học xá thì chợt nhớ ra ta để quên một quyển sách ở học túc của Lâm Trọng Đàn rồi, đợi lát nữa đi học còn phải dùng nó nên ta đành vòng ngược trở về.

Lúc ta quay lại đến nơi, Thanh Cù cùng Bạch Li đều không thấy đâu, ta thấy cửa đã khóa liền chuẩn bị ngồi chờ một lát.

Đại khái một lát sau, ta nhìn thấy bọn họ cùng nhau ôm hoa trở về, hai người bọn họ không thấy được ta, ghé vào một góc đứng nói chuyện.

"Xuân thiếu gia hôm nay liệu có đến nữa không?" Bạch Li hỏi.

"Hẳn là sẽ đi."

Bạch Li lại nói: "Ta cảm thấy thiếu gia thật vất vả quá đi mất......!Xuân thiếu gia!"

Bọn họ nhìn thấy ta, trên mặt đều toát ra cảm xúc hoảng loạn.

Rõ ràng Thanh Cù và Bạch Li cũng chưa có nói gì, nhưng ta đã cảm thấy trên mặt mình nóng rát, lúc nói chuyện không khỏi nói lắp, "Sách của ta......!lúc nãy ta để quên trên bàn, ta tới lấy......!Sách."

Bạch Li lập tức đưa hoa trong tay cho Thanh Cù, nhìn ta lấy lòng cười, "Xuân thiếu gia chờ một lát, ta mở cửa đưa cho người ngay đây."

Nhận sách Bạch Li đưa cho xong, ta vôi vàng quay bước chân đến học xá.

Đến ngày thứ năm thì bức họa hoàn thành.

Ta đứng ở trước bàn, có chút xuất thần mà nhìn bức họa kia.

Tranh này cùng 《 đêm du Tết Khất Xảo 》 có khung cảnh hoàn toàn không giống nhau.

Trên tranh là một vùng tuyết trắng xóa, liếc mắt một cái cảm giác như đây là vùng đất không có giới hạn, ở giữa là một người đi đường đang lảo đảo bước với một bộ quần áo rách tơi tả.

Dấu chân phía sau lưng hắn bị tuyết bao trùm, chỉ còn lại một hai vết vừa mới dẫm xong.

Mà ở góc bức họa có mấy mảnh đồng ruộng.

Nông hộ đứng chụm vào một chỗ, tuy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng nhìn động tác của bọn họ cũng có thể đoản được niềm vui sướng tột độ, rốt cuộc thì tuyết lành là báo hiệu cho một năm mùa màng bội thu.

Ta đem bức họa này giao cho Minh điển học, Minh điển học quả nhiên rất vui, khen ta không ngớt lời.

Lúc đi học cũng thường xuyên khen ta thông tuệ nghe lời, nói ta về sau tất thành châu báu.

Ta chưa bao giờ được ai khen nhiều như vậy, lòng vừa nhảy nhót vui sướng mà cũng vừa lo lắng bị phát hiện, nhưng không biết là do ta may mắn hay là vì gì, vậy mà không ai phát hiện hai bức tranh kia không phải ta vẽ.

Chỉ là Minh điển học bỗng nhiên bị chuyển khỏi Thái Học vào một tháng sau.

Trước khi đi, hắn cố ý dặn dò ta không cần từ bỏ thiên phú vẽ vời, hãy tiếp tục nỗ lực.

Trong nháy mắt đó ta rất muốn cùng Minh điển học thẳng thắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Minh điển học là người duy nhất cảm thấy ta nên tồn tại ở Thái Học.

Cho dù đây là chuyện ta dối gạt người khác thì ta cũng muốn loại cảm giác này.

Sau khi Minh điển học rời đi rồi, ta lại quay về những tháng ngày như trước, không có điển học khen ta nữa, bọn họ nhìn ta thôi là nhíu mày trầm mặt, ta cũng thường xuyên bị mắng, bị phạt đứng.

Mỗi lần bị mắng hay bị phạt đứng, ta đều nhịn không được nhớ tới Minh điển học.

Minh điển học sẽ khen ta, sẽ thân thiết gọi ta là Xuân Địch, còn đưa con dấu đặc biệt trân quý cho ta.

Trong nháy mắt đã gần tới Tết Trung Thu.

Hai ngày trước Tết Trung Thu chính là sinh nhật của ta cùng lâm Trọng Đàn.

Hồi trước ở Lâm gia phụ thân sẽ làm một gia yến rất lớn, mời gánh hát đến trong phủ, đốt pháo hoa, ngoài ra phụ thân còn mở yến hội ba ngày ba đêm trong thành để mở tiệc chiêu đãi bá tánh.

Mẫu thân sẽ tự mình nấu mì trường thọ cho hai người bọn ta.

Năm nay ăn sinh nhật ở kinh thành, hơn nữa cũng không phải là kỳ nghỉ tắm gội nên ta chỉ định trải qua ngày sinh nhật một cách bình thường.

Nhưng hôm đó lúc vừa tan học, ta ngoài ý muốn gặp được Thanh Cù đang đợi ngoài cửa.

Thanh Cù thấy ta, lập tức chạy lại nói, "Xuân thiếu gia, nhị thiếu gia mời người tối nay đến cùng dùng bữa tối."

Ta trầm mặc một lát, mới nói: "Hôm nay bài vở của ta đặc biệt nhiều, có khả năng ta đến không được rồi."

Thanh Cù nghe vậy, mặt lộ vẻ khó xử, nhưng hắn vẫn nói: "Nếu Xuân thiếu gia có rảnh rỗi, xin người nhất định hãy đến một chuyến."

"Được rồi, chuyện đó nói sau." Ta nói cho có lệ, đặng xoay người rời đi.

Ta rất cảm kích việc Lâm Trọng Đàn giúp ta vẽ tranh, nhưng lời thư đồng của hắn nói cũng nhắc nhở ta không nên cùng Lâm Trọng Đàn thân cận quá mức.

Nhưng đến khi ta trở lại học túc, trong đầu ta lại quanh quần lời mời của Thanh Cù.

Tối nay cũng là sinh nhật của Lâm Trọng Đàn, hắn mời ta đi dùng bữa tối mà ta không đi cũng có vẻ không được tốt lắm.

Lần trước hắn đã giúp ta vẽ tranh ta còn chưa cảm tạ hắn rồi, nếu không thì đêm nay vẫn là đi một chuyến xem sao?

Ta rối rắm nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định chọn đem theo một chiếc bút làm quà rồi đi đến học túc của Lâm Trọng Đàn.

Nhưng lúc ta đến học túc của hắn lại không có ai, cửa khép chặt không khóa.

Trời vào đêm muỗi đặc biệt nhiều, ta ở trong sân đợi nửa ngày cũng không thấy ai trở về, bị muỗi cắn đến chịu không nổi nên ta đành phải đi vào trong phòng.

Đại khái lại qua mười lăm phút nữa, bên ngoài rốt cuộc có động tĩnh.

Ta cứ tưởng mấy người Lâm Trọng Đàn trở về, chủ động ra mở cửa đón, nhưng đập vào mắt ta không phải là Lâm Trọng Đàn, mà là Thái Tử - người lần trước ta gặp ở yến tiệc.

Thái Tử vừa tiến vào trong sân, hắn cũng nhìn thấy ta, đôi mắt phượng hơi hơi nhíu lại.

Đối diện với ánh mắt như vậy làm trong lòng ta hoảng hốt, liền lập tức cúi đầu hành lễ.

"Thảo dân thỉnh an thái tử điện hạ, Thái Tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Bên ngoài thì ta có thể gọi hắn tam gia, nhưng đây là Thái Học nên ta không thể xưng hô như vậy, hơn nữa còn phải hành đại lễ.

Sau một lúc lâu, ta liếc thấy một đôi ủng lộng lẫy trước mặt.

Thái Tử đã dừng ở trước người ta, ta nhất thời chỉ nghe được tiếng quạt xếp nhẹ nhàng đập vào lòng bàn tay.

"Điện hạ, Lâm Trọng Đàn không có ở đây ạ." Có người nói.

Thái Tử không nói gì, trong phòng liền không một ai dám nói chuyện, những người đi theo Thái Tử đều hô hấp đặc biệt nhẹ.

"Ngẩng đầu lên." thanh âm của Thái Tử đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Ta sửng sốt, mới nhận ra là hắn đang nói chuyện với ta.

Ta vội vàng ngẩng đầu, chỉ là thấy ánh mắt của Thái Tử là ta lại ngăn không được run rẩy.

Không biết vì sao, ta cảm thấy trên người Thái Tử có sát khí rất nặng.

Cặp mắt mỹ lệ của Thái Tử tuần tra lên xuống trên mặt ta một lát, môi đỏ hé ra, từng lời khắc nghiệt theo đó phun ra, "Cô* ghét nhất kẻ nào bắt chước bừa bãi, nhất là cái hạng tu hú chiếm tổ như ngươi.

Người đâu trói hắn lại, tìm một chỗ nhét vào đi, miễn cho cô lại thấy chướng mắt."

* Cô là cách xưng hô của Thái Tử nhé.

Sắc mặt ta ngay tức khắc trắng bạch.

Lời Thái Tử vừa nói ra, lập tức liền có mấy người tới bắt ta.

Ta đến cả giãy giụa cũng không dám, bị tùy tùng của hắn nhét vào trong một cái rương.

Chờ mãi cho đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, ta mới thử vùng vấy để chui ra khỏi rương, nhưng tay chân của ta đều bị trói chặt thít, trong miệng còn bị nhét một miếng giẻ rất sâu, ta dùng bao nhiêu sức cũng không đẩy được nó ra khỏi miệng.

Trong rương thực sự vừa buồn vừa sợ, trời còn đang ngày hè nên ta giãy giụa không lâu thì cả người đã ướt nhẹp toàn mồ hôi.

Dựa vào sức mình là không có khả năng thoát ra nổi, ta chỉ có thể hy vọng Lâm Trọng Đàn hoặc là Bạch Li, Thanh Cù có thể sớm trở về một chút để phát hiện ra ta ở trong rương.

Nhưng dù ta đã đợi lâu thật lâu cũng không thấy có tiếng ai trở về.

Ở trong rương càng ngày ta càng chán chường, ta có cảm giác sức lực đang xói mòn từng giờ từng phút.

Ta không rõ vì sao Thái Tử lại đối xử với ta như vậy, dù đây mới chỉ là lần thứ hai bọn ta gặp nhau.

Kẻ bắt chước, tu hú chiếm tổ, ý muốn nói là ta noi theo Lâm Trọng Đàn, chiếm vị trí của Lâm Trọng Đàn sao?

Thời gian từ từ trôi qua, có một chuyện thực sự xấu hổ lại phát sinh.

Lúc ta tới có uống mấy ly trà, bị nhốt trong rương lâu quá nên bây giờ ta lại thấy buồn tiểu.

Tại sao mà không có ai trở về vậy?

Ta nỗ lực cuộn tròn thân thể, nhịn xuống cảm giác bồn chồn nơi thân dưới, toàn bộ quần áo của ta đã ướt nhẹp vì mồ hôi, chỉ cần ta chớp mắt một cái là sẽ có mồ hôi chảy xuống mặt.

Mãi cho đến lúc ta tưởng rằng ta sắp chết ở trong rương rồi, bên ngoài bỗng có một tiếng vang.

Ta dùng hết sức lực toàn thân, lấy đầu hung hăng húc vào rương một cái.

Rốt cuộc rương cũng được mở ra, ta mơ mơ màng màng nâng mắt lên nhìn, ta thấy mặt của Lâm Trọng Đàn.

Lâm Trọng Đàn nhận ra ta, trong mắt rõ ràng lộ ra kinh ngạc, sau đó hắn lập tức phân phó Bạch Li cùng Thanh Cù, "Bạch Li lấy kéo lại đây, Thanh Cù ngươi đi chuẩn bị nước."

Được tự do một cái ta liền muốn đi tiểu ngay lập tức, Nhưng bởi vì bị trói trong rương quá lâu nên toàn thân ta hiện giờ đều tê cứng cả rồi, đến cả sức bò ra khỏi rương ta cũng không có.

Giãy giụa vài cái cũng không bò ra được, Lâm Trọng Đàn thấy thế liền tới ôm ta, ta vô lực kéo tay áo hắn.

"Ta muốn đi tiểu......" Bởi vì cảm thấy thẹn, ta cơ hồ là cắn răng thì thào từng chữ.

Lâm Trọng Đàn ừ một tiếng, bế ta lên hướng về phía tịnh thất đi.

Đến lúc đi tiểu ta cũng tự mình cố gắng giải quyết, nhưng tay của ta hiện tại không còn tí sức lực nào.

Ngón tay ta yếu xìu đến độ đai lưng cũng cởi không nổi, cuối cùng chẳng còn biện pháp, chỉ có thể cầu cứu Lâm Trọng Đàn giúp ta, "Giúp, giúp ta cởỉ......!Một chút thôi......! Hic......"

Lúc này ta đang dựa vào trước người Lâm Trọng Đàn, hai chân bởi vì vô lực nên chỉ có thể nhờ hắn đỡ.

Hắn nghe được ta nói, tựa hồ ngây ngốc một lát, lúc sau mới vòng tay qua giúp ta.

Trong tiếng nước tí tách tí tách vang lên, ta gần như là ngừng thở, đến cả trợn mắt cũng không dám.

Một lát sau, ta nghe được thanh âm của Lâm Trọng Đàn, "Muốn tắm gội trước hay là ăn chút gì đó trước?"

Ta hung hăng cắn môi, không muốn cho tiếng khóc bật ra, nhưng cắn một hồi ta vẫn là không khống chế được, "Ta......!Hu hu......!Muốn tắm gội......! Hic"

Lâm Trọng Đàn muốn cho Thanh Cù và Bạch Li tiến vào hầu hạ ta tắm gội, ta nghe được hắn kêu tên Thanh Cù cùng Bạch Li, cơ hồ lập tức lắc đầu khóc lóc nói: "Không cần bọn họ, ta không cần......!Ta có thể tự mình tắm gội."

Ta đã đủ mất mặt, còn muốn để Thanh Cù và Bạch Li thấy được bộ dạng mất mặt này nữa sao?

Lâm Trọng Đàn nhìn ta, không đồng ý mà nói: "Ngươi hiện tại không có cách nào tự tắm gội được, ngươi xem ngươi đứng còn không vững."

Ta vẫn cố chấp mà lắc đầu, "Ta......!Không cần, không cần bọn họ vào mà......!Hic......"

Lâm Trọng Đàn nghe vậy, trầm mặc một lát, cuối cùng hắn nói hắn giúp ta tắm gội, ta còn định cự tuyệt tiếp, nhưng hắn chỉ cần buông lỏng tay là thân thể ta tự xiêu vẹo muốn ngã.

Lúc ta sắp ngã đến nơi hắn lại vươn tay đỡ ta.

"Ngươi không thể tự tắm gội." Lâm Trọng Đàn nói ra sự thật.

Ta nhắm mắt, chỉ có thể ngầm đồng ý cho phép hắn giúp ta tắm.

Ta cho rằng để hắn hỗ trợ đi tiểu đã là chuyện mất mặt nhất rồi, nhưng không phải.

Lúc hắn cầm chiếc khăn ướt định hướng xuống lau phía dưới cho ta, ta đã định bảo để ta tự làm, nhưng trước khi ta kịp há miệng Lâm Trọng Đàn đã dùng tay tách hai đầu gối của ta ra.

Thân thể ta cứng đờ, một lát sau, cuối cùng ta không khống chế được mà khóc lớn.

Sao lúc nào ta cũng gặp chuyện xấu hổ như vậy chứ?

Đã thế lần nào mất mặt cũng là ở trước mặt Lâm Trọng Đàn.

Bởi vì là ngày sinh nhật nên người ưa mặc quần áo màu sắc thanh nhẹ như Lâm Trọng Đàn hôm nay phá lệ mặc một bộ xiêm y màu đỏ tía, trên đầu vấn tóc cài trâm bạch ngọc, thiếu niên tư tú, thanh quý tuấn mỹ.

Hẳn là hắn đi tham gia yến hội ở đâu đó, trên người có mùi rượu cùng với mùi huân hương ta chưa ngửi qua bao giờ.

Cùng là ngày sinh nhật, tương phản với hắn là ta bị nhốt trong rương mấy canh giờ liền, hiện tại không manh áo che thân, chật vật đến cực điểm.

Ta khóc một lúc đến tê tâm liệt phế, một lát sau chuyển từ khóc lớn sang khóc thút thít.

Đột nhiên mặt ta bị nâng lên.

Ánh mắt Lâm Trọng Đàn cùng ta đối diện, không biết là do ánh nến, hoặc là vì cái gì, hai tròng mắt hắn lúc này nhìn qua cực kỳ thâm u.

Ngón tay lành lạnh của hắn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ta, ta vẫn chưa kịp hoàn hồn từ những đả kích trước đó, ngưng hai mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn Lâm Trọng Đàn, mãi cho đến khi nụ hôn của hắn dừng ở trên môi ta..

Bạn đang đọc Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!