Bạn tóc ngắn nghẹn lại, có chút không được tự nhiên nói: "Ai nói, ta có rất nhiều bạn bè, lớp chúng ta trừ bỏ Giang Miểu, những người khác đều là bạn ta."
Bọn họ bởi vì cộng đồng mục tiêu liên hợp lại cùng tiến thối, cũng coi như là hỗ trợ lẫn nhau.
Lục Quy Lan thế nàng thêm vào một người: "Cũng trừ bỏ ta."
Bạn tóc ngắn: "......"
Giang Miểu trở về thực mau, đẩy cửa ra liền thấy ba người kia đều đưa lưng về phía Lục Quy Lan, một câu đều không nói, cúi đầu giống như tự bế.
Tuy rằng tò mò nguyên nhân, nhưng vẫn là trước rời đi tương đối tốt.
"Chúng ta đi thôi." Giang Miểu nói.
Hai người mỗi người cầm ba bốn túi rời đi, Giang Miểu ngay từ đầu còn lo lắng Lục Quy Lan xách không nổi, tùy thời chờ tiếp nhận, nhưng mà thẳng đến trở lại 316, Lục Quy Lan đều biểu hiện thập phần nhẹ nhàng, sức lực hoàn toàn bất đồng với dung mạo gầy yếu của nàng.
Lục Quy Lan giúp đỡ Giang Miểu đem đồ vật đều lấy ra tới, Giang Miểu treo quần áo thời điểm, nhớ tới cảnh tượng ban nãy, tò mò hỏi: "Vừa rồi các nàng như thế nào không có quấn lấy ngươi, còn một bộ dáng tự bế?"
Lục Quy Lan lắc đầu: "Ta cũng không biết, các nàng vốn là quấn lấy ta, sau lại ta nói nói mấy câu, các nàng liền không quấn nữa."
Rõ ràng nàng chỉ là nói vài câu lời nói thật mà thôi, nhóm học sinh cao trung này tâm lý cũng quá yếu ớt.
Lúc bạo lực học đường Giang Miểu nhưng thật ra không yếu ớt.
"Ngươi nói gì đó?" Giang Miểu thập phần cảm thấy hứng thú hỏi.
Lục Quy Lan làm vẻ mặt ngây thơ mà đem chính mình cùng ba người đối thoại lặp lại một lần, "Ta nói như vậy thực quá mức sao?"
Giang Miểu cuối cùng là biết nguyên nhân, nén cười nói: "Ngươi thủ đoạn mềm dẻo có thể so ta ngạnh dao nhỏ lợi hại nhiều."
Lục Quy Lan trên mặt tươi cười nhàn nhạt, cũng không giống như để ý, trên thực tế trong lòng đắc ý đến cực điểm, đột nhiên phát hiện chính mình đốt sáng lên thiên phú [ trong bông có kim ], Lục Quy Lan cảm thấy chính mình cùng Giang Miểu tương lai nhất định sẽ hết sức tốt đẹp, đến nỗi những người khác......tăng mạnh trong lòng rèn luyện, tự cầu nhiều phúc đi.
Hai người tốn nửa tiếng thu dọn xong, Lục Quy Lan đi trước tắm rửa, ra tới khi bọc tuyết trắng khăn tắm, lộ ra bả vai cùng xương quai xanh lộ ra nhàn nhạt hồng nhạt.
Trên người nàng mang theo nhiệt khí đi đến hơi hơi sửng sốt Giang Miểu trước mặt, chung quanh u buồn mờ ảo sương mù đều bị nước ấm hướng đi rồi, cả người phảng phất sáng sớm hàm chứa giọt sương kiều nộn đóa hoa, nụ hoa đãi phóng, lộ ra bừng bừng sinh cơ.
Giang Miểu phía trước có hai lần từ Lục Quy Lan trên người cảm nhận được quá nàng loại này tràn ngập hy vọng khí chất, nhìn Lục Quy Lan đến gần, Giang Miểu có chút hoảng hốt mà nghĩ, nếu Lục Quy Lan không có xã khủng, có phải hay không chính là hiện tại dáng vẻ này?
Ánh mặt trời sinh cơ dạt dào, toàn thân trên dưới che kín sắc thái nàng yêu nhất.
Lục Quy Lan kỳ quái nhìn Giang Miểu, mặt nàng như thế nào đột nhiên đỏ? Hơn nữa không chỉ có mặt, lỗ tai, cổ xương quai xanh đều đỏ, còn có xu thế lan tràn toàn thân.
Lục Quy Lan nâng lên tay ở Giang Miểu trước mắt lắc lắc, "Giang Miểu?"
Giang Miểu lấy lại tinh thần, diễm lệ gương mặt đỏ bừng, như hoa hồng nở rộ: "Làm sao vậy?"
Lục Quy Lan chớp chớp mắt, nói: "Ta tắm xong rồi, ngươi đi tắm rửa đi."
Giang Miểu đứng lên đi hướng phòng tắm, đi rồi một nửa lại quay đầu xem Lục Quy Lan, vừa rồi nàng nhìn thấy Lục Quy Lan tựa hồ là ảo giác, hiện tại Lục Quy Lan buông xuống đầu nhẹ nhàng chà lau tóc, gương mặt sứ trắng, trong mắt sương mù mờ mịt, nhạt nhẽo u buồn làm nàng bày ra một phong tư khác động lòng người.
Lục Quy Lan trên người hơi thở u buồn so ban đầu nhạt đi rất nhiều, chờ nàng hoàn toàn khắc phục xã khủng, nói không chừng......
Giang Miểu tim đập nhanh hai cái, đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Chờ nàng tắm rửa xong ra tới, Lục Quy Lan đã ở trên giường chơi di động.
Lục Quy Lan nghe được động tĩnh ngẩng đầu, đối Giang Miểu nói: "Máy sấy ở trên bàn."
Giang Miểu ở trong phòng tắm đã thay đổi tơ tằm áo ngủ tay dài, cho nên Lục Quy Lan cũng không có nhìn đến cảnh tượng mỹ nhân kiều diễm nửa lộ vai ngọc.
Giang Miểu đem tóc dài thổi đến nửa ráo, nằm lên chiếc giường đơn song song Lục Quy Lan.
Hai chiếc giường khoảng cách chỉ có chừng nửa thước, trung gian thả một chiếc tủ đầu giường.
Lục Quy Lan đang đeo tai nghe Bluetooth xem video, Giang Miểu cũng lấy ra Lục Quy Lan cho nàng di động lướt xem mấy tin tức hot gần đây, xem xong sử dụng tiểu hào lưu lại bình luận đúng trọng tâm, Giang Miểu nhìn đến người đại diện cho nàng phát tin tức, đổi thành đại hào hồi phục mấy fans hàng phía trước, rời khỏi Weibo.
Nàng nhìn chằm chằm di động, ngón tay qua lại hoạt động, nhưng rốt cuộc không muốn mở ra app nào.
Trong ký túc xá quá an tĩnh, Lục Quy Lan không biết đang xem cái gì, xem đến thập phần mê mẩn.
Giang Miểu buông di động, kêu Lục Quy Lan một tiếng, "Ngươi đang xem cái gì?"
Lục Quy Lan cũng không ngẩng đầu lên nói: "Có bộ điện ảnh đánh giá không tồi, ta đang ở giám định và thưởng thức kỹ thuật diễn của một vai phụ trong đó."
Giang Miểu kinh ngạc, "Ngươi còn nghiên cứu qua đóng phim sao?"
Lục Quy Lan khiêm tốn nói: "Lược thông một vài."
Cũng bất quá chính là hoàn mỹ sắm vai nguyên chủ không có lộ ra chút nào sơ hở thôi.
"Là bộ điện ảnh nào, vai phụ nào? Nói không chừng ta nhận thức, nếu ngươi thích, ta có thể giới thiệu cho ngươi nhận thức." Giang Miểu nói.
Lục Quy Lan nói: "Ngươi khẳng định nhận thức, ta đang muốn ngươi giúp ta cùng nàng xin chữ ký đây."
Lục Quy Lan nói, đôi mắt còn luyến tiếc từ trên màn hình di động dời đi, giống như đã mê mẩn diễn viên vai phụ kia.
Giang Miểu áp xuống đáy lòng tự nhiên nảy lên không vui, trên mặt tươi cười nhẹ nhàng, "Nói nửa ngày ngươi vẫn là không có nói tên nàng, ngươi mới nhìn nàng một bộ tác phẩm cứ như vậy thích sao?"
"Đây, chính là vị này đại mỹ nhân." Lục Quy Lan đem điện thoại đưa cho Giang Miểu.
Không biết vì sao, Giang Miểu thế nhưng không quá muốn nhìn.
Nhưng nàng vẫn là nhìn.
Tầm mắt dừng ở trên màn hình di động, một giây trước Giang Miểu trong lòng còn tồn vài phần bạn tốt bị những người khác cướp đi chú ý mà không vui, giây tiếp theo cả người đã bị thình lình xảy ra kinh hỉ bao vây.
"Ngươi nói điện ảnh vai phụ chính là ta?" Giang Miểu sắc mặt hoảng hốt hỏi.
Lục Quy Lan thu hồi di động, tiếp tục xem, vừa xem vừa nói: "Hiện tại là vai phụ, về sau là vai chính. Ngươi đừng quên giúp ta ký tên, chờ ngươi thành ảnh hậu, ta muốn phóng tới trên mạng khoe ra."
"Bọn họ khẳng định đoán không được ta không chỉ có chữ ký của ngươi, mà còn là bạn tốt nhất của ngươi."
Giang Miểu rũ xuống lông mi che giấu trong mắt tràn ra vui sướng, mười ngón tay tế bạch dây dưa, thấp giọng nói: "Chờ ta trở thành ảnh hậu, ta sẽ đem ngươi giới thiệu cho những fans thích ta."
Nàng muốn cho toàn thế giới biết Lục Quy Lan có bao nhiêu tốt đẹp.
"Đừng a." Lục Quy Lan nghe thấy hoảng sợ, vội vàng tháo xuống tai nghe, nói với Giang Miểu, "Ta hoàn toàn không cần bị fans nhận thức, kia thật là đáng sợ."
Giang Miểu nghe xong Lục Quy Lan nói, tâm tình tựa hồ trở nên càng tốt, giả vờ tiếc nuối nói: "Đành thôi vậy."