*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*)"Trù Mã" (筹码): có những nghĩa là "Lợi Thế", thẻ đánh bạc, ngân phiếu... trong chương này dùng theo nghĩa "lợi thế" thì hợp với văn phong nhất! (Chú thích cho phần tiêu đề)
"Việc gấp nha, nếu đó là việc gấp thì ta sẽ không trách nha đầu này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Nghi thái phi ra vẻ khiếp sợ.
Hoàng hậu giả vờ như không nghe được, tiếp tục giáo huấn Trường Bình công chúa, "Nếu Tần Vương phi đã cùng Tần Vương đi ra ngoài, vậy ngươi nên đi tìm phụ hoàng ngươi, để phụ hoàng tìm Tần Vương trở về. Phụ hoàng ngươi sẽ không thể tìm không thấy Tần Vương."
Hoàng hậu nói, ý vị thâm trường hướng Nghi thái phi nhìn lại, "Thái phi nương nương, ngươi nói có đúng không?"
Một cái lấy Tần Vương ra uy hiếp, một cái lấy hoàng đế ra áp người, tất cả hạ nhân ở đây nghe được nhịp tim đều tăng lên. Trường Bình công chúa như tỉnh lại từ trong mông lung, vui mừng nói, "Đúng! Ta đi tìm phụ hoàng, lần này phụ hoàng nhất định sẽ giúp ta!"
Nghi thái phi biết tính tình của hoàng hậu, với thân phận nàng, từ trước đến nay sẽ không xúc động nói lời bốc đồng, hôm nay dám đem hoàng đế ra tới, điều này thuyết minh chuyện của Trường Bình công chúa chắc chắn là đại sự, ít nhất, nàng có mười phần nắm chắc chuyện này có thể làm cho hoàng đế bận trăm công ngàn việc cũng sẽ ra mặt.
"Mẫu hậu, đi, chúng ta lập tức đi tìm phụ hoàng!" Trường Bình công chúa rất kích động, túm hoàng hậu muốn rời đi.
Nghi thái phi nóng nảy, nếu là bình thường, nàng cũng mặc kệ không nghĩ nhiều như vậy, đến lúc đó tùy tiện tìm cái cớ là có thể đem Hàn Vân Tịch giao ra.
Chính là, giờ này khắc này, Hàn Vân Tịch đang bị nhốt tại phòng chứa củi, đói đến sắp chết. Vạn nhất chuyện này bị truyền ra ngoài, việc xấu trong nhà bị người biết, nàng hướng mặt nơi nào mà gác a!
Nghi thái phi đang muốn lên tiếng, Mộ Dung Uyển Như một bên đã mở miệng, "Hoàng hậu nương nương, Trường Bình công chúa, chờ một chút!"
Hoàng hậu sớm đã mong chờ, đang lôi kéo Trường Bình công chúa thì dừng lại, chuyện hậu cung, nàng luôn cố gắng không gây phiền toái tới Hoàng Thượng, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng được sủng ái.
Mộ Dung Uyển Như vội vàng tiến lên khom người, "Hoàng hậu nương nương, Trường Bình công chúa, kỳ thật Tần Vương phi đêm qua đã trở về, chỉ là, mẫu phi hôm nay vừa mới từ biệt viện trở về, không rõ ràng lắm về việc này. Là do ta không hồi bẩm đúng lúc, đều do ta."
Có Mộ Dung Uyển Như đưa ra bậc thang này để leo xuống. Nghi thái phi cũng chẳng còn chút xấu hổ, vội vàng nói, "Đã trở lại sao? Như thế nào không nói sớm? Việc của Trường Bình công chúa chính là việc gấp, vạn nhất chậm trễ phải làm sao bây giờ?"
"Là nữ nhi sơ sót." Mộ Dung Uyển Như cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
Nghi thái phi không cho hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa cơ hội nói chuyện, vội vàng nói, "Hoàng hậu, Trường Bình, các ngươi ngồi đây chờ chốc lát, ta đây tự mình đi tìm nàng tới."
Trường Bình công chúa không cam lòng, hoàng hậu dùng một ánh mắt làm nàng câm miệng, "Vậy làm phiền thái phi nương nương."
Khi Nghi thái phi quay đầu lại thì hơi mỉm cười, nhưng Mộ Dung Uyển Như đi ở phía sau, cả khuôn mặt ướt đẫm vì lo lắng, rất khủng bố lại khó coi!
Vừa rồi nếu không phải là Mộ Dung Uyển Như, bậc thang của nàng cũng chưa hạ được, cũng không biết mất mặt cỡ nào a.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!" Nghi thái phi vừa tức giận vừa vội vàng đi.
"Mẫu phi, sao ta cảm thấy tẩu tử đã biết chuyện này sẽ xảy ra?" Mộ Dung Uyển Như thấp giọng. Nếu có thể, nàng thà rằng để hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa đi tìm hoàng đế, nếu như vậy, nàng sẽ có thời gian xuống tay.
Chính là, kể từ đó, chuyện Hàn Vân Tịch chết nhất định sẽ đại nháo, đến lúc đó cuộc sống hàng ngày khó an nhàn nhất vẫn là nàng.
Rất nhanh, các nàng đã đến phòng chứa củi, Hàn Vân Tịch chỉ còn lại một hơi cuối cùng để chống đỡ. Nàng rất, rất mệt, mí mắt nặng trĩu đến độ sắp rơi xuống. Nhưng nàng trước sau đều mở to mắt, nhìn chằm chằm đại môn.
Nàng đang đợi, không chỉ có chờ cơ hội giữ mạng sống của nàng, mà cũng đang đợi cơ hội nàng có thể hung hăng phản kích đóa bạch liên hoa Mộ Dung Uyển Như này.
Vừa thấy Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như xuất hiện ở cửa, bên môi tái nhợt của nàng liền nổi lên một mạt ý cười, sau đó, chậm rãi nhắm lại mắt.
Thấy thế, Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như đều bị dọa!
"Người tới! Người tới a! Truyền thái y, mau!" Nghi thái phi kêu lên sợ hãi. Tại thời điểm mấu chốt này, Hàn Vân Tịch không thể xảy ra chuyện nha.
Mộ Dung Uyển Như kêu lên một tiếng khuất nghẹn, không thể không nhanh chạy qua đỡ lấy Hàn Vân Tịch, véo vào huyệt Nhân Trung(*) trên người nàng, tự mình rót nước ấm cho nàng uống.
(*) Huyệt Nhân Trung: 人中穴 (renzhong acupoint): Huyệt nằm ở vùng rãnh mũi – môi nên gọi là Nhân Trung hoặc Thuỷ Câu. Chủ trị: Trị miệng méo, môi trên co giật, cảm giác như kiến bò ở môi trên, lưng và thắt lưng đau cứng, Cấp cứu ngất, hôn mê, động kinh, điên cuồng, trụy tim mạch.
Rất nhanh, thái y của Tần Vương phủ là Lý thái y gấp gáp trở về, nhìn thấy tình cảnh này, khi bắt mạch liền biết là do đói sinh ra hư nhược. Hắn vội vàng lấy thuốc viên ra để Mộ Dung Uyển Như giúp cho Hàn Vân Tịch ăn, sau đó lại ấn một số huyệt trên tay nàng.
Một phen cứu chữa, cuối cùng là cấp người tỉnh lại.
Nghi thái phi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bản thân rất muốn trừng phạt Hàn Vân Tịch, ai biết kết cục lại rơi vào khẩn cấp cứu người. Mà lồng ngực của Mộ Dung Uyển Như có cảm giác thật là khó chịu, cũng không thèm quan tâm đến bộ dáng bên ngoài, chỉ trầm mặc.
Hàn Vân Tịch mang vẻ mặt mờ mịt, đáy mắt lại cất giấu một mạt ánh sao. Thật ra, lúc đầu nàng cũng không bị ngất, thời điểm khi đám người này khẩn cấp cứu nàng, nàng chính là mắt lạnh tính toán "nhìn xem"!
Thấy nàng tỉnh lại, Lý thái y lập tức làm Mộ Dung Uyển Như lại giúp Hàn Vân Tịch uống nước đường. Sau khi hầu hạ thật cẩn thận một lúc lâu, Hàn Vân Tịch cuối cùng cũng khôi phục được chút sức lực.
Trái tim treo cao của Nghi thái phi cuối cùng cũng hạ xuống, chất vấn nói, "Hàn Vân Tịch, Trường Bình rốt cuộc đến tìm ngươi làm gì?"
Hàn Vân Tịch lắc lắc đầu, bộ dáng không có sức để nói chuyện.
Nghi thái phi nổi nóng, lại không thể phát tác, chỉ có thể nhịn, "Vậy ngươi hiện tại có thể gặp nàng sao?"
Hàn Vân Tịch yếu ớt đến nỗi đầu cũng không thèm lắc, ánh mắt chuyển hướng về phía Lý thái y.
Lý thái y khó xử, "Thái phi nương nương, nếu không phải...... không phải việc gấp mà nói, vẫn nên để Vương Phi nương nương nghỉ ngơi đi, nấu một ít cháo gạo kê để nàng ăn."
"Việc gấp!" Nghi thái phi rống to, "Mặc kệ ngươi dùng bất kỳ biện pháp gì, hãy làm nàng có tinh thần ngay lập tức!"
"Thái phi nương nương, này...... này, hạ quan năng lực hữu hạn a!" Lý thái y bị dọa tới.
"Mẫu phi, nếu không, ta đỡ tẩu tử đến trong phòng ta nằm trước, sau đó nói với hoàng hậu nương nương, tẩu tử nhiễm phong hàn, ngã bệnh, để cho bọn họ hạ mình đến phòng ta đi thôi." Mộ Dung Uyển Như đưa ra chủ ý.
Nghi thái phi cũng chỉ có thể đáp ứng, "Nhanh nhanh mang đi, nhanh lên, đừng lộ ra sơ hở gì!"
Nghi thái phi đang muốn xoay người, nhưng lại cho Hàn Vân Tịch một ánh mắt cảnh cáo trước khi vội vàng rời đi.
"Tẩu tử, mấy ngày này để ngươi chịu khổ, đến chỗ ta đi thôi."
Đáy mắt Mộ Dung Uyển Như hiện lên một mạt mưu kế, gọi gã sai vặt nâng Hàn Vân Tịch đi.
Mộ Dung Uyển Như ở chính là Lan Uyển, là một toà tiểu viện gần Mẫu Đơn Viện của Nghi thái phi. Mộ Dung Uyển Như cũng không mang Hàn Vân Tịch đến phòng ngủ của nàng, mà là an bài một gian phòng trống trong tiểu viện của nàng.
Hàn Vân Tịch bị đặt ở trên giường, màn trướng vừa mới buông xuống, hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa liền đến.
Hàn Vân Tịch bộ dáng muốn đứng dậy hành lễ, hoàng hậu vội vàng ngăn lại, ngồi vào trước giường, lôi kéo tay Hàn Vân Tịch, "Miễn miễn, bệnh phong hàn nho nhỏ như thế nào thành ra như vậy, ta nhìn thân thể này cần phải bồi bổ thật là tốt nha!"
"Đa tạ...... Hoàng hậu nương nương quan tâm." Hàn Vân Tịch trả lời yếu ớt.
Trường Bình công chúa đứng một bên, thật sự nhịn không được, gọi nàng là hoàng thẩm, nhưng miệng lưỡi lại là mệnh lệnh, "Tần hoàng thẩm, ta...... Ta có việc gấp, ngươi nhanh nhanh cùng ta tiến cung."
Hàn Vân Tịch thoáng nhìn Nghi thái phi đứng ở một bên, sắc mặt âm u, phi thường khuất nghẹn.
Nàng cũng không biết tính khí của Nghi thái phi đối với tình mẫu tử là gì, nhưng nàng biết, đây là cơ hội để nàng xoay người.
Vị Tần Vương điện hạ kia lạnh như băng, bất quá là vì báo ân mà thôi. Không thể bảo toàn cho nàng thời thời khắc khắc được. Nếu nàng không thể rời khỏi nơi này, vậy thì, nàng sẽ càng nỗ lực để đạt đến vị trí nữ chủ nhân cao cao tại thượng được mọi người công nhận.
Mà lúc này, đúng là cơ hội cực kỳ tốt!
Hàn Vân Tịch không trả lời Trường Bình công chúa, mà thuận theo nhìn về phía Nghi thái phi, ý tứ là, để thái phi làm chủ.
Lúc này, Trường Bình công chúa lại bắt đầu cảm thấy trên mặt có chút ngứa, nàng khẩn trương, không rảnh để lo nghĩ nhiều, vội vàng cầu, "Nghi thái phi, ngươi hãy đáp ứng đi, để hoàng thẩm cùng ta tiến cung đi, ta cam đoan an an toàn toàn, khi người trở về sẽ hoàn hảo không có hao tổn gì."
Nếu là bình thường, hoàng hậu mới sẽ không để Trường Bình công chúa cầu Nghi thái phi như thế, nhưng nhìn bộ dáng nôn nóng của Trường Bình công chúa, nàng biết nàng ấy lại bị ngứa phát tác.
Rơi vào đường cùng, hoàng hậu cũng chỉ có thể mở miệng khuyên bảo, "Nghi thái phi, đó là việc riêng tư của tiểu hài tử, hãy để các nàng đi đi."
Nghi thái phi nguyên bản còn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ mượn cơ hội này phô trương cho nàng xem một phen, ai biết, tiểu tức phụ này cư nhiên lại cho nàng mặt mũi, muốn nàng làm chủ.
Lập tức, Nghi thái phi không cảm thấy quá khuất nghẹn, ngược lại có loại cảm giác hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa tới đây là để cầu nàng.
Nàng nhìn Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái, trong lòng tự mãn. Nắm lấy cơ hội, nàng mới sẽ không dễ dàng buông tha hoàng hậu cùng Trường Bình công chúa như vậy.
"Vân Tịch, khụ khụ...... Ngươi xem thân thể này của ngươi bệnh thành như vậy, vạn nhất khi đi trên đường tiến cung gặp phải gió, bệnh tình nặng thêm, làm sao mẫu phi giải thích cùng Tần Vương đây? Hắn còn không trách tội cái bà bà như ta không chiếu cố tốt cho ngươi hay sao?"
Này...... Nghi thái phi thời điểm nào thì cũng học cách quan tâm đến nàng dâu đây?
Hoàng hậu nghe được lời này, sắc mặt đều đen. Nghi thái phi rõ ràng là mượn cơ hội để khi dễ người!
Thông minh như Hàn Vân Tịch, tất nhiên là nhìn ra tâm tư của Nghi thái phi, nàng vội vàng nói, "Mẫu phi thật biết nói đùa, tính tình của điện hạ thần thiếp cũng biết đến. Hắn chỉ nghe lời ngươi cùng Hoàng Thượng. Hắn hiếu kính ngươi còn không kịp, làm sao dám trách tội ngươi đây? Mẫu phi quan tâm, thần thiếp ghi nhớ trong tim."
Tắc ( tiếng tắc lưỡi), nghe lời này của Hàn Vân Tịch nói thật rất lợi hại, đây là ở trước mặt hoàng hậu đem Nghi thái phi đánh đồng cùng Hoàng Thượng. Không chỉ tránh được sự bất kính đối với hoàng đế, lại nịnh bợ được Nghi thái phi.
Hàn Vân Tịch thật tình không biết vừa rồi hoàng hậu đem hoàng đế ra để uy hiếp Nghi thái phi. Nhưng không thể không nói rằng những lời này của nàng như mật ngọt đi vào tâm khảm của Nghi thái phi, thắng cả một trăm câu của Mộ Dung Uyển Như từ xưa đến nay.
Mộ Dung Uyển Như ở một bên nghe được tâm thần hoảng hốt, Hàn Vân Tịch nàng ta muốn làm cái gì a?
Hoàng hậu tức giận đến nỗi nhấp môi thành một đường thẳng, không nói nên lời. Trường Bình công chúa cũng không có thời gian ở chỗ này nghe các nàng gay gắt đối chọi nhau, ý tứ ẩn dấu trong lời nói của họ. Cảm giác ngứa trên mặt đã làm nàng không chịu nổi.
"Nghi thái phi, nếu bệnh tình của nàng nặng thêm, ta sẽ chịu trách nhiệm! Ngươi hãy để nàng cùng ta tiến cung đi!" Trường Bình công chúa nghẹn ngào.
Chính là, Nghi thái phi vẫn chậm rãi, nhìn nhìn Hàn Vân Tịch, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Ài...... này......"
"Mẫu hậu!" Trường Bình công chúa khóc thật, túm lấy tay hoàng hậu, "Mẫu hậu, ngươi khuyên nhủ giúp ta, mau a!"
Hoàng hậu ngực đều nhanh nghẹn lại, nhưng không thể không mở miệng, "Nghi thái phi, Trường Bình thật sự có việc gấp. Xe ngựa của chúng ta đều đang chờ ngay ngoài cửa, cam đoan sẽ không để bệnh tình của Vân Tịch nặng thêm. Khi tới trong cung rồi, Cố thái y cũng ở đó, hắn có thể kiểm tra Vân Tịch một cái, chẳng phải tốt sao. Ngươi để Vân Tịch theo chân bọn họ đi thôi."
Không thể không thừa nhận, Nghi thái phi thật tình không phải là người thiện tâm, hoàng hậu cũng đều như vậy, nàng vẫn mang một bộ dáng do dự.
Rốt cuộc, Trường Bình công chúa khóc lớn, "Nghi thái phi, ta cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi!"
Thật tuyệt, Nghi thái phi muốn chính là cái câu "cầu xin" này. Cuối cùng, nàng gật đầu, "Vân Tịch, ngươi hãy cùng hoàng hậu tiến cung đi."
"Ân." Hàn Vân Tịch gật gật đầu, ngoan ngoãn.
Hoàng hậu lập tức sai người lại đây nâng Hàn Vân Tịch lên, để nàng ngồi kiệu ra khỏi cửa. Trước khi ngồi trên cỗ kiệu, Nghi thái phi cho Hàn Vân Tịch một cái ánh mắt, đáng tiếc, Hàn Vân Tịch vờ như không nhìn thấy.
Miệng nàng chứa mảnh nhân sâm mà Nghi thái phi đưa cho, nghĩ thầm, Nghi thái phi, Mộ Dung Uyển Như, các ngươi hãy chờ đến khi ta trở lại!