Chương 46: Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Phiên bản 12405 chữ

Long Phi Dạ thậm chí không ý thức được sự thưởng thức của chính mình hiện ra trong đáy mắt khi lấy ra túi tiền ném cho Hàn Vân Tịch. Nhưng Hàn Vân Tịch lại ném trở về, nghiêm túc nói, "Thấy độc, giải độc xong sẽ nhận cũng không muộn."

Nàng thật ra là cái tiểu nữ nhân yêu tiền nhưng không tham.

Long Phi Dạ không nói gì, xoay người liền đi, Hàn Vân Tịch vội vàng cùng đi ra ngoài.

Mẹ ơi! (Nguyên văn: 妈呀!) Bên ngoài gió rất lớn, so với trong nhà không chừng lạnh gấp đôi! Long Phi Dạ bước đi rất nhanh, Hàn Vân Tịch ở sau lưng chạy chậm đuổi theo, trong lòng nghĩ, ra đến cửa chắc là có thể ngồi xe ngựa đi?

Nhưng ai biết, mới đến cửa Phù Dung Viện, Long Phi Dạ liền dừng bước.

Hàn Vân Tịch trốn sau lưng hắn tránh gió, vừa run lập cập, vừa hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"

Ai ngờ, Long Phi Dạ xoay người lại đây, một cánh tay mở ra giơ lên áo choàng to rộng kia của hắn, vừa bá đạo vừa lạnh lùng, "Tiến vào."

Gió mạnh thổi đến làm áo choàng của hắn bay phất phới, trong đêm đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, như được chạm khắc, giống như chúa tể bóng đêm, cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn nàng.

Hàn Vân Tịch sửng sốt nhìn, sau một lúc lâu cũng chưa hiểu được chuyện này là có ý gì.

Long Phi Dạ lại không thể nhẫn nại, bàn tay to duỗi ra, một tay đem nàng ôm vào trong lòng, đặt dưới cánh tay. Một tay hắn hợp lại, áo choàng to rộng liền đem quấn chặt lấy nàng, chống đỡ sự thâm nhập của gió lạnh.

Trong khoảnh khắc, trái tim Hàn Vân Tịch bắt đầu đạp mạnh, nàng luống cuống......

Thiên a! Thân thể hắn thật là ấm áp, còn tỏa ra Long Tiên Hương làm lòng người mê muội. Đây là cảm giác dưới cánh thiên sứ trong truyền thuyết hay sao? Ấm áp như vậy!

Hàn Vân Tịch còn chưa trở lại bình thường, Long Phi Dạ đã ôm lấy nàng, điểm nhẹ mũi chân, hướng về phía Tây Bắc của đế đô bay vút đi.....

Hàn Vân Tịch được bọc trong áo choàng, rúc vào trong lồng ngực ấm áp của Long Phi Dạ, giống như bay trên không đi theo Long Phi Dạ, tốc độ so với cưỡi ngựa còn nhanh hơn!

Trong đêm tối, trừ bỏ ngọn đèn dầu ngẫu nhiên xẹt qua bên ngoài, cái gì cũng đều thấy không rõ, nàng cũng không biết hắn muốn mang nàng đi nơi nào, nhưng lại rất yên tâm.

-------

Tuy rằng thân thể rất là ấm áp, nhưng gió ập vào trước mặt lại rất lạnh, lại sắc bén, giống như đao cắt, rất nhanh khiến cho Hàn Vân Tịch chịu không nổi.

Nàng cố gắng quay mặt sang một bên, lại cúi đầu, nhưng đều không thể tránh né, cuối cùng, nàng bất đắc dĩ, thật cẩn thận thử nghiêng một bên người.

Nàng giật giật, thấy Long Phi Dạ không có phản ứng, lá gan liền lớn lên, cánh tay duỗi đến vòng ra sau lưng hắn, hoàn toàn chuyển sang một bên, đem đầu chôn ở trên người hắn.

Cái này, cuối cùng là hoàn toàn ấm áp.

Nói không khẩn trương là gạt người, nàng cứng đờ một hồi lâu, thấy Long Phi Dạ trước sau không có ý kiến, lúc này mới chậm rãi thả lỏng, hưởng thụ ấm áp.

Long Phi Dạ mắt nhìn phía trước, duy trì tốc độ bay, nhưng mà, đường cong lãnh nghị nơi khóe môi kia của hắn cũng không biết khi nào thì cong lên, tựa như khinh thường nàng là đồ nhát gan, lại tựa như bối rối khi nàng lớn mật. Mắt đen thâm thuý của hắn, thần bí mà mê người, khiến người khó nắm bắt.

Hắn mang theo nàng, nhảy qua những nóc nhà và những bức tường, trèo đèo lội suối. Nàng chỉ cảm nhận được gió gào thét qua đi bên cạnh, đối với hết thảy hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí, bất tri bất giác có cảm giác mệt nhọc, trong mơ mơ màng màng buồn ngủ.

Chỉ đến khi Long Phi Dạ mang theo nàng rơi xuống đất, đứng trên mặt đất, nàng mới thanh tỉnh lại. Từ trong lòng ngực hắn thò đầu ra, phát hiện chính mình đang đứng trên một vách núi cao cao, lúc này, đúng là sáng sớm.

Long Phi Dạ nhìn xuống dưới, "Ngươi có thể buông tay."

Ách...... Nàng sửng sốt, lúc này mới phát hiện gia hỏa này đã sớm buông nàng ra, mà tay nàng không biết từ khi nào thì ôm lấy phía sau eo hắn!

Hàn Vân Tịch mặt đỏ lên, giống như bị điện giật vội vàng thu hồi cánh tay, từ trong áo choàng to rộng của hắn tránh thoát ra ngoài.

Vừa thoát khỏi sự che chở của hắn, rét lạnh liền từ bốn phương tám hướng tập kích lại đây, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn cảm thấy mặt mình rất nóng.

Nàng không nhìn hắn, cố gắng phớt lờ sự xấu hổ, nhàn nhạt nói, "Tới nơi này làm gì?"

Long Phi Dạ nhìn thoáng qua sắc trời, nói, "Chờ thêm 15 phút."

Kỳ quái, gia hỏa này rốt cuộc mang nàng tới đây làm gì? Không phải muốn giải độc sao?

Mười lăm phút nữa sẽ có người tới sao?

Hàn Vân Tịch không hỏi nhiều, đánh giá hoàn cảnh quanh mình, phát hiện xung quanh là núi non trùng điệp, đều không phân biệt được nơi này rốt cuộc là cái địa phương gì, mà trước mắt là một mảnh vực sâu, sương mù sáng sớm còn chưa tản ra, nhìn không thấy đáy. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, ánh sáng bình minh vàng rực rỡ, lấp lánh trong một khung cảnh tuyệt đẹp.

Hàn Vân Tịch đã thật lâu không xem mặt trời mọc, đang nhìn ngắm đến xuất thần, ai biết trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm cảnh báo "Đô đô đô đô đô".

Có độc?

Từ âm lượng cùng tiết tấu của thanh âm cảnh báo, các loại độc cũng không giống nhau, đây là một loại độc cực mạnh!

Hàn Vân Tịch cảnh giác, quay đầu hướng Long Phi Dạ cũng đang xem mặt trời mọc nhìn qua, "Gần đây có độc, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

Long Phi Dạ có chút kinh ngạc, "Ngươi làm sao biết được?"

"Độc này rất kỳ quái, mau nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc.

Lúc này, Long Phi Dạ mới nhìn về phía vực sâu, "Trong vực sâu này hàng năm đều tràn ngập khói độc, ban đêm toàn trầm ở đáy cốc, thời điểm mặt trời mọc sẽ nổi lên."

Hàn Vân Tịch thực ngoài ý muốn, không nghĩ tới không phải người trúng độc cũng không phải động vật trúng độc, mà là độc trong không khí.

"Ngươi muốn đi xuống?" Hàn Vân Tịch hỏi.

"Phía dưới có một người Bắc Lịch Quốc nằm vùng ẩn nấp, am hiểu về sử dụng độc." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Thì ra là thế, hắn là tới để bắt người, nhưng lại bị khói độc gây trở ngại, không thể đi xuống.

Hàn Vân Tịch nhìn chăm chú vào sương trắng chậm rãi bay lên, mày đẹp chậm rãi đan xen, dường như sự tình đều không giống như sự nhận biết của Long Phi Dạ như vậy nha!

"Ngươi làm được sao?" Long Phi Dạ hỏi.

Lúc này, đã đến 15 phút rồi. Chỉ thấy bên trong sương trắng, loáng thoáng xuất hiện một đoàn hắc khí (khí màu đen). Tiếng cảnh báo trong óc Hàn Vân Tịch đạt tới giá trị cực đại.

Chỉ là, rất nhanh, hắc khí lập tức lại hướng phía trong sơn cốc bay đi, biến mất không thấy tăm hơi.

"Nhìn thấy không? Đoàn sương màu đen này là độc nhất." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại nói, "Đó không phải là khói độc."

Khói độc trong miệng Long Phi Dạ, kỳ thật cũng chính là chướng khí, là không khí bẩn thỉu từ trong núi rừng sâu thẳm. Thường xuất hiện vào cuối mùa xuân cho đến cuối thu, nếu không có đủ độ ấm, chướng khí không có cách gì có thể hình thành.

Hiện giờ là trời đông giá rét, ở đỉnh núi ánh mặt trời chiếu xuống đều lạnh như muốn đóng băng, huống chi là trong sơn cốc râm mát đâu?

"Vậy đó là cái gì?" Long Phi Dạ kinh ngạc.

Hắn đã từng phái một đội tinh binh đi xuống, còn chưa tìm được người đã tử vong một nửa, những người thoát lên được nói phía dưới có chướng khí, không được bao lâu tất cả cũng đều độc phát mà chết.

Kẻ nằm vùng dưới sơn cốc nắm giữ trong tay cơ mật quân sự quan trọng của Thiên Ninh Quốc, một khi bị chạy thoát, hậu quả không dám tưởng tượng.

Hắn đã đuổi theo hơn một tháng, lúc trước trúng độc, cũng là do kẻ nằm vùng kia ban tặng.

Kẻ nằm vùng này rất gian trá, tới thời khắc cuối cùng mới sử dụng độc. Trước đó, ai cũng không biết hắn sẽ dùng độc.

Khi Long Phi Dạ đuổi tới nơi này, hắn ta liền ẩn núp và phong bế trong sơn cốc không ra ngoài nữa.

"Hẳn là đàn muỗi độc." (毒蚊群)

Hàn Vân Tịch cũng thực ngoài ý muốn, không nghĩ tới sẽ gặp phải trường hợp như vậy.

Không ít sách cổ đều có ghi lại, sau khi một đoàn khí thể mù mịt thổi qua, cả người liền bị độc phát vong thân (tử vong). Vì thế đoàn khí thể mù mịt này đã được xem như là chướng khí. Nhưng mà, trên thực tế, đoàn khí thể đen nghìn nghịt kia đều không phải là khí thể chân chính, mà là một lượng rất lớn muỗi tụ tập với nhau bay qua, làm cổ nhân nghĩ lầm là khí thể.

Loại muỗi này có chứa khuẩn mang bệnh sốt rét ác tính. Cả người lẫn gia súc nếu bị chúng nó đốt qua, lập tức sẽ bị nhiễm bệnh sốt rét ác tính. Nếu không chữa trị kịp thời, rất nhanh sẽ giống như bị trúng độc.

Điều kiện khí hậu như hiện nay, không có khả năng sinh ra khí độc, nhưng sương mù trong sơn cốc lại thật ra rất có khả năng cất giấu đàn muỗi độc.

"Đàn muỗi độc?" Long Phi Dạ lần đầu tiên nghe nói tới cái từ này.

"Sương trắng không có độc, đoàn hắc khí kia chính là đàn muỗi độc, dưới tình huống ánh sáng không đủ, nhìn qua tựa như hắc khí, cho nên các ngươi đều hiểu lầm." Hàn Vân Tịch nghiêm túc giải thích, ngay sau đó liền nói, "Mang ta đi xuống, ta phải tới gần đoàn hắc khí kia, mới biết được đó là loại muỗi độc gì."

Ở hiện đại chủng loại muỗi độc nhiều không đếm xuể, huống chi là thời cổ đại xa xưa. Rất nhiều loại đã bị tuyệt chủng ở thời hiện đại, vì thế muỗi độc thời cổ đại xác định chắc chắn so với thời hiện đại còn nhiều hơn.

Hàn Vân Tịch cần phải xác định nàng liệu có nhận biết được hay không, có thể phối chế ra thuốc phòng chống muỗi có hiệu quả hay không.

Xác định sương trắng không có độc, hết thảy đều trở nên đơn giản đối với Long Phi Dạ, hắn không nói hai lời, ôm lấy bên eo Hàn Vân Tịch bay vọt đi xuống.

Vừa vào sơn cốc, hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch lại nhận thấy ra có độc tố tồn tại. Rất nhanh, nàng xác định phương hướng, "Bên sườn phải." Long Long Phi Dạ ôm chặt nàng, nháy mắt liền bay vút đi qua, nhưng không bao lâu sau khi đã tới gần độc tố, hệ thống giải độc lại có nhắc nhở, lại không ngờ lời nhắc nhở là ở bên trái cũng có độc tố.

Chẳng lẽ...... Không chỉ có một đám?

Hàn Vân Tịch kinh ngạc, ai biết, lúc này, hệ thống giải độc nhắc nhở khẩn cấp, hướng phía trên phía dưới đều có.

Thiên a, bốn phía trên dưới trái phải, đây là muốn vây quanh bọn họ hay sao?

"Chúng ta bị vây quanh." Hàn Vân Tịch thấp giọng.

Lời còn chưa dứt, Long Phi Dạ đã thấy một mảnh giống như sương mù đen nghìn nghịt từ bốn phía vây quanh bay nhanh lại đây.

Long Phi Dạ cũng không nghĩ tới sẽ có bốn đàn, nhưng hắn lại rất bình tĩnh, lạnh lùng hỏi, "Cần phải gần như thế nào thì ngươi có thể tra ra độc tố?".

"Chạy nhanh đi, quá nguy hiểm! Tốc độ của bọn nó rất nhanh." Hàn Vân Tịch nhanh chóng quyết định muốn chạy trốn.

Nhưng ai biết, Long Phi Dạ lại lạnh giọng, "Trả lời vấn đề của bổn vương."

"Mười bước, khoảng cách mười bước, ta liền có thể xác định được đó là độc gì!" Hàn Vân Tịch đúng sự thật trả lời.

Mười bước, lấy tốc độ của đàn muỗi độc thì sẽ bay tới ngay trước mắt. Khoảng cách mười bước, tới gần bọn họ đó chính là trong nháy mắt, hơn nữa, bọn họ sẽ bị bao vây bốn phía.

Nói cách khác, chờ đến lúc đàn muỗi bốn phía đều cách bọn họ mười bước, trong nháy mắt, bọn họ sẽ bị bao phủ ở trong sương đen.

Hàn Vân Tịch nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng hiện tại còn chưa biết muỗi độc mang theo cái độc gì, cũng không rõ ràng lắm chính mình có thể phá giải hay không, huống chi nếu chính nàng trúng độc, thì phải làm sao bây giờ?

Trong lúc nàng đang hết sức khẩn trương, Long Phi Dạ lại nói một câu, "Chúng ta chờ"

"Không được!" Hàn Vân Tịch hô to, trơ mắt nhìn đàn muỗi độc càng ngày càng gần, nàng tựa hồ có thể nghe được thanh âm ong ong phiền người, đáng sợ kia.

"Hãy chuẩn bị để kiểm tra chúng." Long Phi Dạ bá đạo mệnh lệnh.

Đây không phải trúng độc bình thường, mà là đàn muỗi độc a, bốn đàn muỗi độc rất lớn nha, bị bọn họ xẹt qua, cảm giác so với bị một đoàn linh dương bay nhanh qua còn khủng bố hơn, bọn họ sẽ bị nuốt chửng và bị xé tan xác.

Hàn Vân Tịch thừa nhận mình là người nhát gan, hô to, "Không được, ta sợ!"

Nhưng mà, Long Phi Dạ lại đột nhiên một tay đem nàng ôm vào trong lòng, lạnh giọng, "Bổn vương ở đây, ngươi không cần phải sợ!"

Thật là bá đạo! Thật là mạnh mẽ!

Hàn Vân Tịch ghét nhất là cuồng vọng và tự đại, nam nhân bá đạo không nói lí, nhưng giờ này khắc này nàng ngay cả một chút phản cảm đều không có. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, vô cớ liền bình tĩnh trở lại.

Người nam nhân mạnh mẽ này có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Lúc này, trên dưới trái phải bốn phương hướng đàn muỗi độc cũng đồng thời tới gần.

"Đã sẵn sàng chưa?" Long Phi Dạ thanh âm trầm thấp hỏi.

Lấy lại bình tĩnh, Hàn Vân Tịch dựa theo tiêu chuẩn chuyên nghiệp, khởi động hệ thống rà quét toàn diện, không ngừng chú ý tới động thái ở bốn hướng đen nghìn nghịt, nàng cũng trầm giọng, "Sẵn sàng."

Bạn đang đọc Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    14

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!