*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay thời điểm Hàn Vân Tịch đang tập trung tinh thần, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Hàn Tòng An, hắn đang cầu xin Thiên Huy hoàng đế, lên giọng khá lớn.
Đáng chết!
Cố Bắc Nguyệt mắng một tiếng, nhưng không dám mở cửa đi ra ngoài ngăn cản, sợ một khi mở cửa thì người bên ngoài đều sẽ tràn vào đây, sẽ càng khiến Hàn Vân Tịch bị ảnh hưởng nhiều hơn.
Ngoài phòng, Hàn Tòng An ngay từ đầu vẫn đang chờ mong kiểm tra sau trị liệu, chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng thêm khẩn trương, hắn không thể ngồi chờ chết, vạn nhất Hàn Vân Tịch cấu kết với Cố Bắc Nguyệt ở bên trong thật sự đang chơi trò gì thì sao? Chẳng phải là hắn đã xong đời rồi sao.
Mặc kệ như thế nào, cho dù có một chút khả năng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Hắn cần phải đi vào chính mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hàn Vân Tịch.
"Hoàng Thượng, để thảo dân cũng đi vào nhìn một cái đi! Thảo dân đã hầu hạ Thái Tử điện hạ nhiều năm như vậy, hiểu biết về tình huống thân thể của điện hạ so với Cố thái y còn nhiều hơn nha."
Thiên Huy hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, do dự.
"Hoàng Thượng, để thảo dân đi vào, tốt xấu cũng nhiều thêm một người, có thể thấy rõ ràng Tần Vương phi rốt cuộc là trị liệu như thế nào, dùng dược như thế nào, kể từ đó, so với sau kiểm tra càng thêm an toàn, không phải hay sao?"
Lời này của Hàn Tòng An rất rõ ràng, Thiên Huy hoàng đế bây giờ vẫn còn nghi ngờ đối với Hàn Vân Tịch, vừa nghe lời này, thế nhưng gật đầu, "Ngươi vào đi thôi."
Hàn Tòng An đại hỉ, "Tạ Hoàng Thượng, thảo dân nhất định sẽ nhìn xem rõ ràng."
Hàn Tòng An rất vui mừng, giọng nói cũng khá lớn, Cố Bắc Nguyệt nghe rất rành mạch, mà Hàn Vân Tịch trước sau vẫn không nhúc nhích, cũng không biết có nghe được hay không.
Thấy Hàn Tòng An sắp qua đây, trong lòng Cố Bắc Nguyệt nóng như lửa đốt, tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào bây giờ.
Để Hàn Tòng An tới gõ cửa, cự tuyệt hắn; hay là, hắn đi ra cửa ngăn cản người, hai biện pháp này đều sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến Hàn Vân Tịch a!
Cố Bắc Nguyệt vẫn luôn bình thản giờ này mày đều xoắn lại, mà lúc này, Hàn Vân Tịch thật ra cũng nghe được động tĩnh ở bên ngoài, chỉ là nàng đang cố gắng dùng năng lực xua tan sự quấy nhiễu, trực tiếp bỏ qua.
Nhưng, không ai có thể cam đoan, đợi lát nữa Hàn Tòng An qua đây gõ cửa, Hàn Vân Tịch còn có thể khống chế nổi lực chú ý của chính mình hay không.
Thời khắc quan trọng a, Hàn Tòng An lại tới cửa.
Cố Bắc Nguyệt quyết định bằng bất cứ giá nào, một tay đặt ở trên cửa, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, Hàn Vân Tịch tựa hồ nhận thấy được động tác này của hắn, nháy mắt liền mất tập trung. Nàng lập tức cố gắng hoàn hồn lại chính mình, từng hạt từng hạt mồ hôi rất lớn thoát ra từ trên trán, mà lưng nàng sớm đã ướt đẫm.
Chính là, lực chú ý không tài nào mà tập trung lại được, nếu cứ tiếp tục như thế chắc chắn sẽ xảy ra sai sót, còn có thể là sai sót rất lớn!
Làm sao bây giờ?
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm vạn phần khẩn cấp này, một giọng nói lạnh băng vang lên, "Hoàng Thượng, ngươi vừa rồi không phải đã đáp ứng nàng, không được để bất luận kẻ nào quấy rầy hay sao?"
Giọng nói này là...... Tần Vương!
Tần Vương chính là Tần Vương, lời này vừa ra, Hàn Tòng An liền líu lo dừng bước.
Cố Bắc Nguyệt nghe được giọng nói này, trái tim treo cao ở giữa không trung cuối cùng cũng hạ xuống, tay đang ấn ở trên cửa cũng hạ xuống theo, mà Hàn Vân Tịch cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Giống như thời điểm khi nàng cứu thiếu tướng quân, lúc nàng bị quấy nhiễu đến nỗi tay lấy ngân châm đều run, nhưng mà, vừa nghe đến giọng của hắn, trái tim lập tức an tâm, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh đều an toàn.
Hai tròng mắt nàng nhíu lại, lập tức tiến vào trạng thái, quên hết thảy quanh mình.
Cũng không biết Long Phi Dạ ở bên ngoài đã làm gì, sau câu nói kia, ngay cả Cố Bắc Nguyệt ở cạnh cửa cũng đều không nghe thêm nửa điểm thanh âm nào nữa.
........Người dịch: Emily Ton.......
Ngoài cửa, Hàn Tòng An đã bị bịt miệng, Long Phi Dạ ngồi ở bậc cửa, tuy rằng ngồi hơi thấp, nhưng cả người vẫn tản mát ra hơi thở tôn quý lệnh người khó bỏ qua, giơ tay nhấc chân đều rất tiêu sái.
Bởi vì đã hứa hẹn từ trước, Thiên Huy hoàng đế không nói nhiều lời, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, hắn vẫn luôn cân nhắc Long Phi Dạ đối với chính phi này, rốt cuộc là có thái độ gì đây?
Một người từ trước đến nay đều cao cao tại thượng không quan tâm đến chuyện của người khác, cử chỉ này của hắn, là suy nghĩ vì sự an nguy của Thái tử, hay là vì để tránh cho Hàn Vân Tịch mắc lỗi mà phạm tội đây?
........Người dịch: Emily Ton.......
Trong phòng, vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Thời gian, trong chờ đợi dường như chậm lại, dần dần nghe được âm thanh lộc cộc lộc cộc phát ra từ trong bụng Long Thiên Mặc, là độc dược đang hóa giải thai cốt.
Thanh âm này, từ nhỏ đến lớn, sau đó là nhỏ dần, rồi dần dần biến mất, theo thanh âm biến mất, không khí một thất cũng khẩn trương tới cực điểm.
Đột nhiên, ánh mắt Hàn Vân Tịch sáng ngời, thấp giọng, "Chuẩn bị huyết sinh đan!"
Thành công!
Cố Bắc Nguyệt nở nụ cười, lập tức chuẩn bị huyết sinh đan, tùy thời phối hợp với Hàn Vân Tịch để cho Long Thiên Mặc uống vào.
Hàn Vân Tịch lại đợi một lát, nghe được một tiếng nhắc nhở "đinh" của hệ thống rà quét, dây thần kinh căng chặt của nàng lập tức được thả lỏng.
Thời gian, tới rồi!
Hoạt động hai tay một chút, Hàn Vân Tịch lập tức bắt đầu động đao, động tác nhanh nhẹn lão luyện, hơn nữa rất xinh đẹp.
Lưỡi đao sắc bén rạch ở trên bụng Long Thiên Mặc một đường dài hai tấc (20cm), máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra, nhưng một khi Hàn Vân Tịch bắt đầu thi châm, máu chảy ra liền biến thành màu đen.
Hàn Vân Tịch vừa tìm huyệt thi châm, vừa quan sát lượng máu chảy ra, rất nhanh, toàn bộ giường đệm đều bị nhiễm đỏ.
Từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt rất chuyên chú, chuyên nghiệp, tuy rằng là có kỹ năng và đây là sở trường của mình, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ thiếu cảnh giác, "Cố thái y, dùng dược!"
Cố Bắc Nguyệt phối hợp rất tốt, huyết sinh đan quả nhiên là vật thần kỳ, sắc mặt của Long Thiên Mặc trắng bệch dần dần chuyển biến, bắt đầu hồng nhuận lên.
Hàn Vân Tịch giương mắt nhìn thoáng qua, lại kiểm tra mạch tượng, rất vừa lòng, tiếp tục vùi đầu tìm huyệt thi châm.
Tuy rằng quá trình này rất lâu dài, nhưng hệ số nguy hiểm đã được giảm xuống đến mức thấp nhất.
Rốt cuộc, sau nửa canh giờ (1h), tất cả độc tố trong cơ thể Long Thiên Mặc đều bị thanh trừ hết, thậm chí sau đó cũng không cần tiếp tục dùng dược để loại bỏ tàn dư nữa.
Hàn Vân Tịch dùng một ít dược giảm viêm, dùng dược vật dính hợp thịt tươi, thật cẩn thận băng bó vết đao thật tốt, cuối cùng, sửa sang lại quần áo cho Long Thiên Mặc, hoàn thành mọi việc.
Hàn Vân Tịch vừa quay đầu, liền "hô......" thở ra một hơi thật dài, thả lỏng tinh thần, sau đó cảm thấy kiệt sức, mấy ngày qua mệt mỏi tích lũy, cộng với mệt mỏi hơn một canh giờ kia, tất cả đều bạo phát.
Nhưng mà, nàng vẫn kiên trì, bắt mạch, xem kỹ sắc mặt, cuối cùng sau khi xác định không có sai lầm gì, mới ngồi xuống một bên, nhàn nhạt nói, "Cố thái y, mở cửa đi."
Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt ẩn một tia đau lòng, cũng không lập tức đi mở cửa, mà là đi lấy một ly nước ấm để Hàn Vân Tịch uống, sau đó lại từ trong rương khám bệnh mang theo bên người của mình lấy ra vài miếng nhân sâm, ôn nhu nói, "Ngậm ở trong miệng, ngươi nghỉ một lát trước đi, không vội."
Hàn Vân Tịch tiếp nhận nhân sâm và đặt nó vào trong miệng, liền biết thứ này có giá trị xa xỉ, không có ngàn năm cũng đến 500 năm đi, một mảnh nhỏ có giá trị thiên kim, hắn một lần đưa cho nàng lại là ba phiến to.
Cũng không biết có phải nàng quá mỏi mệt mà xuất hiện ảo giác hay không, nàng dường như nhìn thấy quanh thân Cố Bắc Nguyệt quanh quẩn một vòng màu vàng nhàn nhạt, giống như một vị Thiên Sứ ôn nhu.
Thấy trên mặt Hàn Vân Tịch đã tốt hơn một chút, Cố Bắc Nguyệt mới đi mở cửa ra.
Thiên Huy hoàng đế và mọi người đang nôn nóng chờ ở trong sân, vừa thấy cửa phòng mở ra, hoàng hậu là người đầu tiên bước nhanh lại đây, "Thái tử thế nào rồi?"
Cố Bắc Nguyệt mỉm cười hồi bẩm, "Chúc mừng Hoàng Thượng, thái hậu, hoàng hậu nương nương. Trị liệu rất thành công, Thái Tử điện hạ không có việc gì!"
"Thật sự?" Thiên Huy hoàng đế đột nhiên đứng lên, đứng không vững còn suýt nữa bị ngã, động tác này đã hoàn toàn bại lộ sự khẩn trương của hắn.
Thái hậu cũng đứng dậy theo, vui mừng khôn xiết, không thể tin nổi, "Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?"
"Trị liệu rất thuận lợi, u ác tính trong bụng điện hạ đã hóa giải, tất cả độc tố đều đã bị bài xuất ra!" Cố Bắc Nguyệt đúng sự thật trả lời.
"Mau...... Mau vào nhìn một cái!"
Hoàng hậu thật sự rất vui mừng, là người đầu tiên muốn đi vào, thấy bộ dạng sốt ruột kia của nàng, Cố Bắc Nguyệt vội vàng khuyên, "Hoàng hậu nương nương, ngươi chậm một chút, cẩn thận vấp ngã."
"Không chậm được, đã qua nhiều năm như vậy, bổn cung nằm mơ cũng nghĩ đến ngày này a! Bổn cung biết Thiên Mặc sẽ không có việc gì!"
"Hoàng đế, ai gia đã nói nhất định là Hàn Tòng An khám sai, Thiên Mặc sao có thể có loại quái bệnh này đây?" Thái hậu cũng rất vui mừng nói.
Hai nữ nhân đều vui sướng đến độ đã quên mất thân phận của mình, vừa nói vừa dẫn đầu nhanh chóng bước vào trong phòng, Thiên Huy hoàng đế cũng không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy, bước nhanh vào phòng.
Chỉ có Hàn Tòng An trợn mắt há hốc mồm, ngã ngồi trên mặt đất, có lẽ là khiếp sợ quá mức, miệng mở ra quá lớn, miếng vải bịt mồm rớt xuống từ trong miệng hắn.
Người duy nhất bình tĩnh cũng chỉ có Long Phi Dạ, hắn liếc Cố Bắc Nguyệt đang đứng ở cửa một cái, xoay người rời đi.
Trong phòng, tràn ngập một cỗ mùi máu tươi gay mũi, lộ ra nước bẩn mùi hôi thối, Hàn Vân Tịch đã thu thập hết đồ vật, chỉ để lại ấm sắc thuốc cùng một khăn trải giường máu đen.
Long Thiên Mặc an an tĩnh tĩnh nằm ở trên giường, bụng lớn lúc ban đầu giờ cơ bản gần như biến mất, chỉ để lại một vết sẹo lồi lên trên da, vì bị một vòng lụa trắng quấn quanh nên cũng nhìn không rõ ràng lắm.
Nói một cách chân thực, mùi máu tươi trong phòng rất khó ngửi, nhưng tất cả mọi người đều đang vui vẻ, ai cũng không rảnh lo ghét bỏ nó.
Dù sao cũng là mẹ ruột, hoàng hậu không quan tâm đến máu đen đầy giường, đặt mông ngồi lên trên, vuốt mặt nhi tử, kích động nghẹn ngào, "Thật sự tốt sao? Thật sự tốt đúng không?"
Thái hậu nhìn chằm chằm vào bụng hắn, vẻ mặt không thể tin nổi, "Tốt, tốt, tốt, thật sự rất tốt."
Nhưng Thiên Huy hoàng đế vẫn nhớ đến thân phận của mình, vẫn rất bình tĩnh, "Hàn Vân Tịch, Thái tử đã tốt rồi đúng không?"
"Bẩm Hoàng Thượng, giống như Cố thái y đã nói, u ác tính trong bụng của Thái tử đã hóa giải, hơn nữa tất cả đều đã bị bài xuất, sau khi hết thuốc tê, Thái tử lập tức sẽ tỉnh lại, ta để lại ba loại dược, mỗi ngày vào buổi tối hãy đổi một lần, miệng vết thương sẽ khỏi hẳn." Hàn Vân Tịch nghiêm túc hồi bẩm.
"Mất bao lâu nữa mới có thể tỉnh?" Thiên Huy hoàng đế lại hỏi.
Ngay lúc đó, cả thái hậu và hoàng hậu đang đắm chìm trong vui sướng đều nhìn qua, Hàn Vân Tịch đương nhiên biết ý tứ của Thiên Huy hoàng đế, Thái tử còn chưa tỉnh, thì nàng sẽ không đi đâu được.
"Khoảng nửa canh giờ (1h) nữa." Nàng đúng sự thật trả lời.
"Tần Vương phi, ngươi hãy lưu tại thiên điện nghỉ ngơi trước đi, để tránh xảy ra rắc rối phát sinh." Thiên Huy hoàng đế nhàn nhạt nói, cũng không hỏi qua ý kiến của Hàn Vân Tịch, mà là mệnh lệnh.
Nhưng hắn cũng không gọi thẳng tên họ của nàng, một tiếng "Tần Vương phi" đủ thấy thái độ của hắn đối với nàng đã thay đổi.
Hàn Vân Tịch đang ước gì được nghỉ ngơi một chút, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Cố Bắc Nguyệt một cái, đang muốn đi cùng cung nữ, giọng nói của Hàn Tòng An lại truyền đến từ bên ngoài, "Tần Vương phi, chậm đã!"
Rất nhanh, Hàn Tòng An đã từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt nghiêm nghị, chắp tay thi lễ bẩm, "Hoàng Thượng, theo ý của thảo dân, bệnh tình của Thái Tử điện hạ kết luận vào lúc này vẫn còn quá sớm."
Kỳ thật, bụng to của Thái Tử điện hạ đã không còn nữa, chỉ cần Thái Tử điện hạ có thể tỉnh, lúc này lại truy cứu vật trong bụng Thái Tử điện hạ là cái gì, đã không cần nữa!
Cho dù thật sự là hài tử, Thiên Huy hoàng đế cũng tuyệt đối không cho phép chuyện này truyền ra ngoài!
Nhưng đối với Hàn Tòng An mà nói, giám định này lại rất cần thiết, điều này quan hệ đến danh dự của hắn, quan trọng hơn là liên quan đến tính mạng của hắn.
Đương nhiên, dưới tình huống không có người ngoài ở đây, Thiên Huy hoàng đế cũng muốn biết chân tướng là gì.
Thiên Huy hoàng đế phất phất tay, ý bảo cung nữ hãy lui hết ra ngoài.