Editor: Emily Ton
Ngay cả khi Hách Liên Tuý Hương kêu to như thế, hài tử đang cuộn tròn như quả bóng đều không hề đáp lại, Hàn Vân Tịch liền kết luận, đứa nhỏ này đã lạnh tới mức mất đi ý thức, hơn nữa thân mình nhỏ bé phỏng chừng đã cứng lại rồi, nếu cứ tiếp tục sợ là sẽ xảy ra đại sự.
Nàng lo lắng a, tiểu Trầm Hương a tiểu Trầm Hương, cứu binh khi nào mới có thể đến nha!
Nàng mang danh Vương phi chỉ là hư danh, tuy rằng không đối phó được Trường Bình công chúa, hay Mục Lưu Nguyệt, nhưng tốt xấu vẫn có thể kinh động được Đại Lý Tự Khanh, cho dù Hàn Ngọc Kỳ cậy vào Lại bộ thượng thư, cũng vẫn hù được.
Loại xuẩn ngốc tự đại như Hàn Ngọc Kỳ chính là thiếu giáo huấn!
Không nghe được lời nhi tử đáp lại, Hách Liên Tuý Hương đều như phát điên, nàng bò đến dưới chân Hàn Ngọc Kỳ, khóc lóc cầu xin, "Đại thiếu gia, chìa khoá nhà kho thật sự là không ở trên tay chúng ta, ta cầu xin ngươi, thả chúng ta đi!"
"Đại thiếu gia, nói như thế nào thì Vân Dật cũng là đệ đệ ngươi, hãy vì lão gia, ngươi thả hắn đi! Ta cầu xin ngươi!"
"Đại thiếu gia, ta dập đầu cầu xin ngươi!"
Hàn Vân Tịch thật sự nhìn không được nữa, đang muốn cản, ai biết, Hàn Ngọc Kỳ cư nhiên phát rồ dùng một chân đá văng Hách Liên Tuý Hương, lạnh giọng, "Ngươi nói không có thì sẽ không có hay sao? Người tới, soát người cho bổn thiếu gia!"
Cái gì?
Vừa nghe lời này, Hách Liên Tuý Hương sợ tới mức cuộn tròn trên mặt đất, mà Hàn Vân Tịch không nói hai lời, thình lình đẩy gã sai vặt đang che trước mặt mình, vọt tới trước người Hách Liên Tuý Hương giơ hai tay ra che chở.
"Chìa khoá nhà kho ở ngay trên người bổn vương phi, ai có gan hãy lục soát bổn vương phi!" Nàng lạnh giọng, mắt phượng giận dữ, toàn thân tản mát ra một cỗ khí phách không dung nếu xâm phạm, tất cả mọi người nhìn đến không khỏi giật mình một cái.
Cái gì?
Chìa khoá nhà kho ở trên tay Hàn Vân Tịch?
Hàn Ngọc Kỳ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, "Hàn Vân Tịch, trò đùa này không buồn cười một chút nào cả."
"Phải không?"
Bên môi Hàn Vân Tịch gợi lên một nụ cười châm chọc, chậm rãi từ trong tay áo rút chìa khoá ra tới trước mặt mọi người. Đây là chiếc chìa khoá bằng đồng, cổ xưa mà không mất đi vẻ tinh xảo, đã được truyền qua tay của bao nhiêu thế hệ Hàn gia, tựa hồ có linh khí, loáng thoáng tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tuy rằng, rất nhiều người ở đây cũng chưa thấy qua chìa khoá này, nhưng, đại thiếu gia Hàn Ngọc Kỳ đã từng thấy qua thứ này nhiều lần trong tay phụ thân hắn!
Đây là tượng trưng cho gia chủ Hàn gia, là ước mơ trân bảo tha thiết của hắn, vì thế hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra!
Chỉ thấy mắt hắn trừng lớn, nhìn đến ngây người.
"Hiện tại, có buồn cười không?" Hàn Vân Tịch cười lạnh hỏi.
"Ngươi...... cư nhiên...... ngươi tiện nhân này, ngươi có tư cách gì mà có được chìa khoá nhà kho! Đưa ta!"
Sau khi Hàn Ngọc Kỳ bình thường trở lại, biểu tình tham lam giống như chó bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy thịt, lúc này, mọi người xung quanh cũng đều chấn kinh.
Thiên a, chìa khóa nhà kho như thế nào lại ở trên tay Hàn Vân Tịch?
Điều này có nghĩa là gì a?
Chẳng lẽ lão gia tự mình giao cho Hàn Vân Tịch? Sao có thể có khả năng đó nha, lão gia không phải ghét nhất chính là nữ nhi con vợ cả hay sao?
Ai cũng đều không thể hiểu được, Hàn Ngọc Kỳ cũng không muốn hiểu, ánh sao tham lam bắn ra từ hai tròng mắt hắn, hắn thình lình phóng lại đây muốn cướp.
Nhưng mà, Hàn Vân Tịch đã sớm có dự đoán trước, lập tức thu chìa khóa vào trong lòng ngực, cất giấu ngay trước ngực.
Thấy thế, Hàn Ngọc Kỳ líu lo dừng bước, "Ngươi!"
"Như thế nào?" Hàn Vân Tịch nhướng mày khiêu khích.
Bất kể Hàn Ngọc Kỳ có gan tày trời, cũng không dám thật sự động tay động chân trên người nàng nha, rốt cuộc, dù nàng vô dụng, cũng là Tần Vương phi!
Hàn Ngọc Kỳ có thể mở miệng cuồng ngôn, nói năng lỗ mãng, nhưng, thật sự muốn động thủ lục soát nàng, đừng nói ông ngoại hắn là Lại bộ thượng thư, cho dù ông ngoại hắn là hoàng đế, Long Phi Dạ cũng tuyệt đối sẽ không để yên!
Điều này liên quan đến phẩm giá và danh dự của một người nam nhân.
Mặc kệ nói như thế nào thì Hàn Vân Tịch vẫn là Tần Vương phi, Long Phi Dạ có thể vĩnh viễn không chạm vào nàng, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ nam nhân nào động thủ.
Vật mơ ước tha thiết ở ngay trước mắt, lại không chiếm được, Hàn Ngọc Kỳ tức giận đến nỗi ngực đều thở phập phồng.
"Hàn Vân Tịch, chìa khóa nhà kho vì sao lại ở trong tay ngươi? Có phải ngươi trộm hay không?" Hắn lạnh giọng chất vấn, hắn tuyệt đối không tin phụ thân sẽ đem chìa khóa cho nàng.
Không nói đến phụ thân ghét nàng nhất, liền nói nàng là nữ nhi đã gả ra ngoài, chỉ cần điểm này, nàng đã không có tư cách để kế thừa vị trí gia chủ Hàn gia.
Hàn Vân Tịch lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Ngọc Kỳ một cái, khinh thường trả lời, nàng tự mình đỡ Hách Liên Tuý Hương ngồi dậy, thấp giọng nói, "Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có việc gì."
Hách Liên Tuý Hương cũng sợ hãi Hàn Vân Tịch tới mức không nhẹ, lúc này đều có chút ngốc, chỉ là, rất nhanh nàng liền phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầu xin, "Vân Tịch, Vân Tịch! Ngươi cứu Dật Nhi đi, Vân Tịch, ta cùng Dật Nhi trước nay chưa từng làm khó dễ ngươi, ngươi vì cha ngươi, cứu Dật Nhi đi!"
Hàn Vân Tịch cũng không gần gũi đối với vị Thất di nương này, nhưng nàng nhớ rất rõ ràng, toàn bộ Hàn gia cũng chỉ có vị Thất di nương này chưa từng làm khó nàng.
"Hài tử là vô tội, cho dù ngươi từng làm khó ta, ta cũng sẽ cứu." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Ai ngờ, lời này nhắc nhở Hàn Ngọc Kỳ, hắn đột nhiên cười ha hả, "Hàn Vân Tịch, lập tức đem chìa khoá nhà kho giao ra đây, nếu không bổn thiếu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua nhãi ranh kia!"
Hắn trong khi đang nói, đi nhanh về phía Hàn Vân Dật, mấy gã sai vặt đều không kịp tránh ra, hung hăng bị hất ra.
"Bang!"
Đồ phát rồ này, cư nhiên lại quất đánh Hàn Vân Dật, trời mới biết lần này hắn đánh tàn nhẫn bao nhiêu a, đánh trên vết thương cũ đến mức da tróc thịt bong!
"Không......"
Hách Liên Tuý Hương kêu lên một tiếng sợ hãi, trước mắt lập tức tối sầm lại hôn mê trong lòng ngực Hàn Vân Tịch.
"Hàn Ngọc Kỳ!"
Hàn Vân Tịch không thể nhịn được nữa, buông Hách Liên Tuý Hương, đứng lên, toàn thân tản mát ra một cỗ sát khí đáng sợ, trong lúc nhất thời tất cả mấy gã sai vặt đều vây lại đây, như thể Hàn Vân Tịch thật sự có thể làm điều gì đó chống lại chủ tử bọn họ.
Tâm Hàn Ngọc Kỳ bỗng nhiên khiếp sợ, nhưng bất quá chỉ trong nháy mắt mà thôi, Hàn Vân Tịch là một nữ tử yếu nhược có thể làm gì hắn nha?
"Như thế nào?" Trong tay Hàn Ngọc Kỳ thưởng thức roi trúc, khiêu khích hỏi.
Hàn Vân Tịch một tay lấy ra chìa khóa nhà kho, một tay ẩn dấu mấy cái châm độc, lạnh lùng nói, "Chìa khoá nhà kho ở ngay chỗ này, đừng làm khó dễ tiểu hài tử, ngươi lại đây lấy đi."
Vừa thấy chìa khóa nhà kho, Hàn Ngọc Kỳ vui mừng ra mặt, không suy nghĩ nhiều, ném roi trúc xông tới muốn cướp.
Hàn Vân Tịch lui ra sau một bước, Hàn Ngọc Kỳ cũng chưa nhận thấy được sự khác thường, đang duỗi tay lại đây, ai ngờ, một tay kia của Hàn Vân Tịch đang cầm độc châm đã hung hăng hướng cổ tay hắn phóng xuống!
"A......"
Hàn Ngọc Kỳ đột nhiên kêu to, "Ngươi dám châm bổn thiếu gia!"
Hắn đang nói liền giơ tay lên muốn đánh, ai ngờ đột nhiên cảm thấy tay phải giống như bị vật gì cắn một ngụm, đau khiến hắn không tài nào nâng nổi tay lên.
"Hàn Vân Tịch, ngươi......" Hàn Ngọc Kỳ thế mới biết mình đã trúng kế, tay trái nắm tay phải, khi đau đớn tăng lên, mày hắn đều đan lại với nhau.
"Kiến độc, ngươi hẳn từng nghe qua, lập tức thả hài tử kia ra, nếu không hãy chờ bị cắt đi!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng cảnh cáo.
Kiến độc (蚁毒), là loại độc cấp trung, ngay từ đầu sẽ đau đớn kịch liệt, rất nhanh sẽ có cảm giác cánh tay giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm cắn, vô cùng ngứa. Không một người bình thường nào có thể chịu đựng được, hơn nữa mặc kệ gãi như thế nào đều không giúp được gì.
Trừ phi có giải dược, nếu không độc tố này sẽ dọc theo cánh tay dần dần lan tràn đến toàn thân, người sẽ không bị độc chết, nhưng sẽ tự cào cho chính mình đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, sống không bằng chết.
Nếu không có giải dược, biện pháp tốt nhất chính là đem tất cả những bộ vị bị trúng độc đều chém rớt, ngăn cản độc tố lan tràn.
Nhưng, loại độc tố này có một đặc điểm, chỉ có bị độc kiến cắn trực tiếp mới có thể trúng độc, bởi vì không có cách nào chiết xuất ra loại độc này, tuy rằng Hàn Ngọc Kỳ không hiểu về độc thuật, nhưng tốt xấu cũng là xuất thân thế gia y học, hắn biết thứ kiến độc này!
Tuy rằng tay rất đau, nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin vào lời cảnh báo của Hàn Vân Tịch.
"Hàn Vân Tịch, ngươi nghĩ rằng một thủ thuật tầm thường sẽ gạt được ta sao?" Hàn Ngọc Kỳ nói, cũng bất động nhìn Hàn Vân Tịch, một cái ánh mắt, gã sai vặt một bên lập tức nhặt roi trúc lên xuống tay đối Hàn Vân Dật.
Nhưng, đang muốn quất đánh xuống, ai ngờ, Hàn Ngọc Kỳ bỗng nhiên hốt hoảng kêu to, "A...... Ngứa!"
Chỉ thấy tay trái hắn vốn đang cầm giữ tay phải, giờ này khắc này đã không tự giác bắt đầu gãi.
Lần này, mọi người đều kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự là kiến độc hay sao?
Thiên a, Hàn Vân Tịch sao lại có loại độc này, lấy ra như thế nào nha!
Kiến độc vừa phát tác, Hàn Ngọc Kỳ làm gì còn lo lắng nhiều như vậy, hắn bắt đầu vừa gãi như điên, vừa hét to, "Ngứa...... ngứa chết ta! Ngứa chết ta! Mau, mau tới giúp ta!"
Mấy gã sai vặt vội vàng tiến lên, giúp đỡ hắn cùng nhau gãi ngứa bên tay phải, ban đầu chỉ là ngứa ở bàn tay cùng dưới cánh tay, nhưng, chỉ một lát mà thôi, cảm giác ngứa đã khuếch tán tới toàn bộ cánh tay.
"A...... Ngứa chết ta!"
"Bên này, bên này ngứa, ta chịu không nổi! Chịu không nổi!"
Hàn Ngọc Kỳ không rảnh lo giữ hình tượng, xé ống tay áo, hung hăng cào, lập tức trên cánh tay bị cào hiện ra một vết máu tươi thật dài, thấy thế, mấy gã sai vặt cũng không dám xuống tay.
"Gãi a! Nhanh lên, ngứa chết a, ta chịu không nổi!"
Hàn Ngọc Kỳ rống giận, lúc này hắn sớm đã mất đi lý trí.
"Đại thiếu gia, đại tiểu thư nhất định có giải dược!" Lúc này, một gã sai vặt nhắc nhở nói.
Lần này, Hàn Ngọc Kỳ mới từ trong điên cuồng bình thường trở lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại Hàn Vân Tịch, rống giận, "Tiện nhân, lập tức đem giải dược cho ta!"
"Lập tức thả Dật Nhi, nếu không ta sẽ khiến ngươi ngứa toàn thân!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói, một bước cũng không nhường, độc thuật, đối với nàng mà nói, không chỉ có thể cứu người, cũng có thể đả thương người, giết người.
Nếu Hàn Ngọc Kỳ cảm thấy bây giờ còn có lợi thế nói điều kiện cùng nàng, vậy thì quá mức ngây thơ!
"Ngươi...... Ngươi mơ tưởng!" Hàn Ngọc Kỳ mới sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, thời điểm khi phụ thân không ở đây hắn đều mơ tưởng đến chìa khoá nhà kho, huống chi, bây giờ đã bị bỏ tù.
Chịu đựng! Hắn chịu đựng!
"Người tới, tiếp tục đánh cho bổn thiếu gia!" Hắn vừa hạ lệnh, vừa không tự giác gãi ngứa.
Nắm chặt nắm chặt, đột nhiên phát hiện không chỉ có cánh tay, toàn bộ bả vai đều đang bắt đầu ngứa, kiến độc lan tràn là từ chậm đến nhanh, ngay từ đầu chậm, sau đó dần dần rất nhanh, mà đáng sợ nhất không gì hơn chính là lan tràn đến trên mặt!
Trời mới biết kiến độc này của Hàn Vân Tịch có phải đã được cải tiến hay không, Hàn Ngọc Kỳ vừa mới cảm giác được ngứa nơi bả vai, ngay sau đó, cổ cũng bắt đầu ngứa, rất nhanh, cả khuôn mặt đều bắt đầu ngứa!
"Không...... Không......"
Hắn rống to, giống như con khỉ, gãi cổ và mặt, rốt cuộc kháng cự không được, "Giải dược, Hàn Vân Tịch, cho ta giải dược, ta lập tức liền thả Hàn Vân Dật!"
Hàn Vân Tịch đâu chịu dễ dàng nhượng bộ, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, một chữ một chữ nói, "Thả người trước, nếu không đừng bàn nữa!"
Hàn Ngọc Kỳ đã bị tra tấn đến mức không chịu nổi nữa, nếu tiếp tục như thế, hắn sẽ tự chặt đứt hai tay, thậm chí ngay cả đầu cũng sẽ chém rớt, quá ngứa, thật sự chịu không nổi!
Hắn đột nhiên quay đầu về phía gã sai vặt rống giận, "Thả người, mau, thả người!"
Gã sai vặt bị bộ dáng điên cuồng của đại thiếu gia làm cho sợ hãi tới mức không nhẹ, tất cả đều vội vàng tản ra, Hàn Vân Tịch bước xa tiến lên, tuy rằng nóng vội, nhưng vẫn rất cẩn thận, sợ làm đau Hàn Vân Dật.
Nàng nhặt xiêm y trên mặt đất lên, nhẹ nhàng bao bọc lấy hắn từ phía sau, ngay sau đó ôm vào trong lòng ngực.