“Chén trà” nằm chỏng chơ ở dưới đất, cũng không thèm nhúc nhích hay động đậy, mặc cho Vạn Thiên Thánh mắng mỏ chán chê một hồi, “chén trà” mới lẩm bẩm than thở: "Ngươi đành lòng bỏ ta à? Ngươi đã quên năm đó, thời điểm vừa có được ta thì đã khen không dứt lời, nào là chén trà này thật đẹp mắt, hoa văn tinh xảo, tay cầm thật thuận hay sao? Mấy năm qua, vì để cho ngươi ngày ngày đều có trà ngon trà nóng mà uống, ta đã phải ra sức không ít. Thế mà Vạn đạo hữu lãnh khốc vô tình, nói ném liền ném. Hai ta triền miên nhiều năm, mồm miệng tương giao, cũng không biết một ngày ngươi đã hôn ta bao nhiêu lần…"
"Đủ rồi!" Vạn Thiên Thánh điên tiết quát, cấp tốc kết thúc cái đề tài quái quỷ này.
Nếu còn để Lam Thiên nói thêm vài câu nữa thì có khi ông sẽ nhịn không được mà diệt khẩu mấy người ở đây mất.
"Đi, tới Nam Nguyên thôi!"