VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 2: Búp bê
Edit: Cá trê
__________
Nghe thấy đây là vết máu từ găng tay, Đường Thiệu Nguyên có hơi thất vọng: "Không có dấu vân tay rồi."
"Nghĩ đẹp ghê." Lộ Tranh cong ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Hai hung thủ này biết làm giả dấu giày, biết quét dọn hiện trường, năng lực phản trinh sát mạnh như thế mà còn không biết đeo găng tay gây án sao?"
Dứt lời Lộ Tranh lại cầm ảnh chụp dấu tay máu ở hiện trường lên xuất thần nhìn trong chốc lát.
Đường Thiệu Nguyên bên cạnh không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
"Tôi luôn cảm thấy," Lộ Tranh nhẹ lắc đầu, lẩm bẩm: "Vết găng tay máu này không đơn giản như vậy. Dấu vết này không quá giống dấu vết do găng tay bảo hộ lao động thông thường."
Hung thủ là ai? Lộ Tranh nhìn đường hoa văn thay đổi đan xen trong ảnh, trong đầu lướt qua vô số thân ảnh mơ hồ.
Nam cao một mét bảy lăm, hình thể trung bình.
Nữ cao một mét sáu mươi, hình thể gầy yếu.
Vấn đề này trước mắt không ai có thể trả lời được.
Để tấm ảnh chụp găng tay máu xuống, Lộ Tranh quyết định xử lý mấy con búp bê cởi trần cánh tay còn lại trước. Đường Thiệu Nguyên làm xong DNA cũng kéo ghế lại giúp anh quét bột phấn.
Lộ Tranh làm chuyện này vô cùng thuần thục nên rất nhanh tay, thời gian anh quét xong hai ba con búp bê thì Đường Thiệu Nguyên tay chân vụng về vẫn chưa xong một cái.
"Hửm, sư huynh, anh nhìn xem đây là gì thế?"
Lộ Tranh tiếc nuối bỏ con búp bê cuối cùng bị anh quét thành màu đen xuống, xoay đầu qua liền thấy Đường Thiệu Nguyên đứng bên cạnh một tay cầm cọ quét, trên đùi con búp bê bị cậu quét thành màu đen thần kì xuất hiện ba dấu vết hình chữ nhật song song nhau.
Đệt, đây là vận tốt gì vậy?
"Thằng nhóc cậu thần thật sự." Lộ Tranh chấn động nhìn Đường Thiệu Nguyên, dùng sức xoa xoa bàn tay không mang bao tay của cậu hai cái: "Bàn tay mang vận đỏ này ở đâu ra thế này? Cho tôi dính chút Âu khí* đi."
Bàn tay nháy mắt trở nên vừa nóng vừa mềm nhũn, Đường Thiệu Nguyên cảm thấy hai đùi mình cũng dần trở nên vừa nóng bỏng vừa mềm nhũn ra.
Đứng...... Đứng không vững......
Đương lúc Đường Thiệu Nguyên gian nan huy động tế bào não, tự hỏi bản thân lúc này nên lúng túng ngồi xuống ghế hay cứng đờ đứng tại chỗ thì Lộ Tranh từ bi buông tay cậu ra, cẩn thận chụp ảnh búp bê lại, rồi lấy thước dây nhỏ luôn mang theo bên mình ra đo.
"Hai đường vân song song của đốt ngón tay, rộng 5mm, ngoài rìa nhẵn, ít gồ ghề. Đây là dấu vân đốt ngón tay của một cô gái trẻ, từ 18 đến 25 tuổi. Tuyệt vời, cậu đúng là ngôi sao may mắn ____ ơ, Thiệu Nguyên, Thiệu Nguyên? Sao ngốc ra rồi?"
**
Phát hiện hai đường vân đốt ngón tay song song trở thành một trong những thu hoạch lớn nhất của tổ chuyên án.
Bên kia Nguỵ Hùng Phong bận đến bù đầu.
Việc mở rộng videos theo dõi không đạt được hiệu quả lớn, cậu và vài trinh sát đã phát hiện được một chiếc xe van đáng nghi, thế nhưng chất lượng videos không quá tốt, xe gắn biển số giả, qua hai ngã tư tiếp theo lại có điểm mù giám sát nên nhóm điều tra viên hoàn toàn mất dấu chiếc xe nghi ngờ.
"Năng lực phản trinh sát của hai hung thủ này quá mạnh rồi!"
Nguỵ Hùng Phong phun tào xong lại mặt mày hớn hở: "Nhưng may mà dòng tiền ngân hàng của Hứa Lâm có vấn đề, gần đây cô ta đột nhiên rút ra mười vạn, cô ta khai rằng cho người thân mượn đi khám bệnh, nhưng tụi em đã điều tra một vòng xung quanh cô ta, căn bản không có người như vậy."
"Hiện tại Hứa Lâm đang ở đâu?" Lộ Tranh lên tinh thần, nhanh chóng truy vấn.
"Đã mời đến ngồi trên 'ghế hổ' rồi." Nguỵ Hùng Phong uống một ngụm nước, tỏ vẻ trầm lắng: "Em từ lịch sử trò chuyện của cô ta phát hiện được một số điện thoại liên lạc rất thường xuyên, hiện cũng đã tìm được người, tên là Tôn Giang, là một người thất nghiệp, gần đây trong tài khoản anh ta bỗng nhận được một khoản tiền mười vạn. Người này trước đây từng bị xử lý vì tội ẩu đả, mới vừa bị lão đại mang vào phòng thẩm vấn."
Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên mất thời gian khá lâu bên kia, lúc này Cảnh Chí Trung đã mang hai nghi phạm vào phòng thẩm vấn được một lúc lâu. Bọn họ ở bên ngoài bổ sung thông tin cho nhau xong liền thấy Cảnh Chí Trung vẻ mặt tiếc nuối từ đầu hành lang bên kia bước qua.
"Sao rồi, lão đại?" Nguỵ Hùng Phong vội vã hỏi.
Cảnh Chí Trung bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn Lộ Tranh: "Thẩm vấn rất thuận lợi, Tôn Giang này không phải là hung thủ, hắn ta cao hơn một mét tám lăm, cỡ chân 46, là người vạm vỡ, không phù hợp với dấu chân phát hiện ở hiện trường."
"Mười vạn kia là tiền Hứa Lâm thuê Tôn Giang làm việc, mười vạn này chỉ là tiền cọc, sau này sẽ còn thêm nữa."
"Thuê hắn giết người? Bị người khác đoạt trước sao?"
"Không phải." Cảnh Chí Trung không nói nên lời, "Vốn Hứa Lâm thuê Tôn Giang bắt cóc con gái nhỏ của Chiêm gia Chiêm Minh Phi. Theo kế hoạch thì một tuần sau hành động."
"Trời ạ." Vẻ mặt Nguỵ Hùng Phong không chịu nổi, "Cô bé này gặp nhiều tai nạn thật."
Hiềm nghi của Hứa Lâm và Tôn Giang được loại trừ, về chuyện Chiêm gia có một chân trong cho vay nặng lãi thì vẫn còn đang điều tra, vụ án nhất thời lại đi vào gõ cụt.
Mấy người quay về văn phòng, Lộ Tranh ngồi nhìn ảnh chụp dấu găng tay máu, Cảnh Chí Trung lật sổ ghi chép soàn soạt, Nguỵ Hùng Phong bên cạnh thì gõ bàn phím liên hồi, Đường Thiệu Nguyên im lặng vùi đầu nghiên cứu báo cáo khám nghiệm tử thi, mắt kính như sắp chạm vào trang giấy trước mặt.
"Cạch____" một tiếng, cửa văn phòng bị đẩy ra, pháp y Tiểu Ngô vóc dáng thấp bé cỡ chân 39 xuất hiện ở cửa.
Mấy người trong phòng đều vèo cái ngẩng đầu lên.
Dưới những ánh nhìn chằm chằm sáng ngời, mặt Tiểu Ngô dần đỏ lên.
"Tổ, tổ trưởng Lộ." Tiểu Ngô lắp bắp gọi, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp báo cáo: "Báo cáo hoá lý có rồi đây ạ."
Lộ Tranh nhận tờ giấy A4 mỏng manh từ tay cậu ta, trên giấy là bảng báo cáo kiểm nghiệm thành phần lý hoá.
"...... Thành phần chủ yếu của đối tượng kiểm tra là Nitroxenlulozơ, Axeton, Ethyl Acetat,... Sau khi giám định xác nhận đối tượng kiểm tra là sơn móng tay thông thường trên thị trường."
"Sơn móng tay......?"
Trong đầu Lộ Tranh chợt loé lên một tia sáng nhưng anh lại không thể bắt được nó.
"Tôi đến phòng kiểm nghiệm một chuyến."
Anh vội vàng để lại câu này rồi biến mất sau cánh cửa.
**
Trong phòng kiểm nghiệm, Lộ Tranh cẩn thận lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi túi vật chứng.
Trong hộp nhựa trong suốt là mấy mảnh vật nhỏ, chính là mảnh nhỏ Lộ Tranh phát hiện được trên váy của búp bê lấy từ trong phòng Chiêm Minh Phi.
Theo kết quả xét nghiệm hoá lý thì mảnh nhỏ màu hồng trong suốt này là sơn móng tay bị bong tróc ra.
"Sơn móng tay? Vậy là móng tay hung thủ được sơn màu hồng phấn ư?" Lộ Tranh tự mình độc thoại: "Không đúng, sơn móng tay bình thường sao lại tróc nhiều như thế? Còn đường vân bên trên......"
Những đường vân trên mảnh nhỏ trong lúc nhất thời khiến anh nảy ra ý tưởng đặc biệt, lúc nãy bởi vì không xác định được mảnh nhỏ này là thứ gì nên anh không làm thêm kiểm nghiệm với nó, hiện giờ vừa đúng lúc.
Điều kiện ở đội hình sự cảnh sát Ninh Hải rất tốt, các thiết bị kiểm nghiệm dấu vết đều có đầy đủ, Lộ Tranh vừa mím môi vừa đặt lam kính lên kính hiển vi, chọn chế độ kính có độ phóng đại tương đối lớn nhìn vào.
Thứ trong ống kính tròn dần rõ ràng hơn, anh nhịn không được mà ngừng thở.
Dưới ống kính của kính hiển vi có độ phóng đại lớn, từng dấu vết trên mảnh nhỏ sơn móng tay đập vào đồng tử Lộ Tranh.
Đường vân nhấp nhô, còn có một số chỗ gồ lên rất nhỏ mà mắt thường không thể quan sát được phân bố đều ở giữa và ngoài viền của đường vân, dựa theo tỷ lệ thì mỗi milimet sẽ có năm đến sáu cái.
Trong mấy năm sống kiếp cảnh sát, thứ này Lộ Tranh thấy không đến một vạn cũng được một nghìn.
"Đệt! Vân tay!"
**
Đường Thiệu Nguyên trong văn phòng vẫn còn vùi đầu vào báo cáo khám nghiệm tử thi thử xem có thể lấy ra được manh mối hữu dụng nào bị bỏ quên không, chợt cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra.
Người vào chính là Lộ Tranh vừa mới rời đi không lâu.
Nhìn đôi mắt đen sáng ngời lạ thường của anh, Đường Thiệu Nguyên đoán có lẽ trên mảnh nhỏ sơn móng tay kia đã phát hiện được manh mối gì đó hữu dụng, quả nhiên câu đầu tiên của Lộ Tranh khi bước vào văn phòng đã khiến người chấn động.
"Lão đại, Thiệu Nguyên, Đại Hùng, vừa mới kiểm tra trên mảnh sơn móng tay nhỏ phát hiện ra được đường vân tay cùng với lỗ chân lông, hung thủ nữ này đã dùng sơn móng tay quét lên bụng ngón tay!"
Gương mặt đen của Cảnh Chí Trung lộ ra vẻ vui mừng kinh ngạc sáng rực: "Có giá trị đối chiếu không?"
Ngọn lửa nhỏ trong mắt Lộ Tranh vèo cái vụt tắt: "Không có, vật chứng nhỏ quá, trên mảnh lớn nhất cũng chỉ có một đặc điểm đặc trưng. Dùng để loại trừ thì còn miễn cưỡng được."
Đường Thiệu Nguyên không đành lòng nhìn bộ dáng thất vọng của anh, vừa muốn an ủi thì đã bị Đại Hùng bên cạnh gào to cắt ngang.
"Quét sơn móng tay lên bụng ngón tay?" Cái đầu tròn của cậu nhô ra khỏi màn hình máy tính: "Hung thủ này không phải đã từng xem Thám tử lừng danh Conan đấy chứ?"
Vừa dứt lời dường như cậu cảm thấy đã tìm được bản nhạc giúp bản thân khai thông suy nghĩ, nhịn không được vui vẻ cúi đầu ngân nga giai điệu: "[BGM nhạc nền hoạt hình Thám tử lừng danh Conan]...... Tân sưu oạt hoà đa thứ tây tạp (は 一 つしかない ~ chân tướng chỉ có một) ____"
https://youtu.be/ddon3hc2MrE
Vừa ngân nga vừa dùng ngón tay làm thành hình khẩu súng, ngẩng đầu lên khoa tay múa chân làm ra động tác kinh điển của cậu học sinh tiểu học nào đó.
"____ nhận lấy."
Hai âm tiết cuối cùng còn chưa nói hết, Nguỵ Hùng Phong bỗng bị Đường Thiệu Nguyên đột ngột đứng dậy cùng với ánh nhìn chằm chằm của Lộ Tranh doạ sợ tới mức không nói thành tiếng.
"Hát lại lần nữa!"
"Hát lại lần nữa!"
Hai người đồng thanh nói giống như đã hoàn toàn đồng bộ với nhau.
**
"Giơ tay ra." Điều tra viên Tiểu Ngô cố gắng gằng giọng nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói với cô gái đang ngồi trên ghế thẩm vấn.
Cô gái trên ghế vẫn giống như lần đến Cục cảnh sát hỏi chuyện lần trước, mặc quần cực ngắn, nhìn từ xa như không hề có quần. Nhiệt độ trong phòng thẩm vấn thấp hơn so với phòng hỏi chuyện nên có một cảnh sát nữ cầm một chiếc áo cardigan đến để lên đùi giúp cô, cô gái cúi đầu, cũng không nói cảm ơn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tiểu Ngô nghiêm túc lần lượt lăn mấy ngón tay trắng nõn thon dài lấy ra mười vân tay, đường chỉ tay của Chiêm Thắng Nam, còn theo yêu cầu đặc biệt của Lộ Tranh lấy tất cả các đường vân đốt ngón tay của cô rồi giao cho Lộ Tranh.
Lộ Tranh ngồi một góc trong phòng thẩm vấn, mở đèn mang kính lúp vào một bên mắt, điều chỉnh tiêu cự rồi đối chiếu từng cái một.
Tầm nhìn xẹt qua từng đường vân, đường gấp, từng mặt phẳng, một lát sau anh ngẩng đầu gật gật với Cảnh Chí Trung vẫn luôn chú ý về phía bên này.
"Khụ khụ." Cảnh Chí Trung ho khan một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Chiêm Thắng Nam. Trước đó chúng ta vừa mới gặp qua nên không cần phải giới thiệu lại nhỉ. Lần này mời cô đến phòng thẩm vấn là để cô phối hợp với điều tra của chúng tôi, vấn đề thứ nhất chính là từ một giờ đến năm giờ sáng ngày 23 tháng 7 cô đang ở đâu? Có ai chứng minh không?"
Chiêm Thắng Nam lúc này mới ngẩng đầu lên lần đầu tiên.
Ngọn đèn chiếu thẳng vào khiến cô ta có chút tiền tuỵ, giọng nói cũng có vài phần khàn khàn.
"Tôi ở nhà ngủ. Chỉ có một mình, không có nhân chứng."
"Được." Cảnh Chí Trung gật đầu, giọng nói lạnh lẽo tiếp tục đưa ra vấn đề thứ hai.
"Vậy cô giải thích thế nào về việc dấu vân tay của cô xuất hiện tại hiện trường vụ án cả nhà chú hai cô bị giết?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chào mọi người, mọi người còn nhớ tiếng chuông điện thoại của Chiêm Thắng Nam lúc bị gọi đến hỏi chuyện không? Nếu không nhớ thì có thể trở lại chương 13 để xem nhé, hihihi.
Thực ra quét sơn móng tay lên bụng ngón tay tránh để lại dấu vân tay cũng không phải là phương thức hợp lý, bởi vì quét sơn móng tay lên da sẽ rất dễ bong ra khi hoạt động mạnh, với kĩ thuật điều tra tội phạm hiện nay chỉ cần một chút là có thể bị nhân viên kiểm nghiệm hoá lý chuyên nghiệp phát hiện ra. Nếu để lại một mảnh lớn thì sẽ lưu lại dấu vân tay rất rõ ràng, ngoài ra sẽ còn để lại tế bào da, mồ hôi linh tinh hay các mẫu sinh học...... Vậy nên không được xem xong các loại phim ảnh rồi làm theo những chuyện xấu đó, trong Conan vẫn có một vài chi tiết không hợp lý đâu ha ha ha.
P.s. Phát hiện trong khu bình luận có một bạn đọc rất nhạy bén, bạn chính là thám tử lừng danh, nhưng mà để phòng tránh bị tiết lộ quá nhiều tui sẽ không chỉ đích danh, chỉ lặng lẽ để lại một cái like thôi.
Vụ án này đã xong hay chưa? Đương nhiên là không rồi, là một tác giả có trách nhiệm sao tui có thể dễ dàng để các bạn đoán được đáp án chứ ~ hoan nghênh mọi người tiếp tục đọc truyện O(∩_∩)O~
== Hết chương 15 ==
(*) Âu khí: là ngôn ngữ mạng ám chỉ sự may mắn.