Tóc dài duỗi thẳng chính là kiểu tóc nữ mà cậu nhìn không vừa mắt nhất
VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 3: Dập lửa
Edit: Cá trê
__________
Có lẽ vì đi mua nước đã chậm trễ thời gian, mới vừa chạy ra khỏi toà nhà dạy học không lâu Đường Thiệu Nguyên đã phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm mất.
Không biết có phải bởi vì lúc này các sinh viên đã ăn trưa xong rồi hay không mà sân bóng rổ mới vừa nãy không một bóng người bỗng nhiên có nhiều người hơn, trên sân có hai nam sinh đang nói nói cười cười so tài với Lộ Tranh, ngoài sân còn có mấy cô gái tóc dài, gương mặt ửng đỏ, bộ dáng kích động, chỉ trỏ vào sân bóng.
Bước chân Đường Thiệu Nguyên dần chậm lại, cuối cùng đứng bất động ở chỗ cách sân bóng không đến mười mét.
Sự náo nhiệt trên sân bóng dường như dần đi xa, không còn liên quan gì tới cậu.
Khung cảnh này giống với mọi thứ trong quá khứ biết bao.
Trường cấp hai và trường cấp ba trực thuộc trường Đại học Sư phạm dùng chung một sân thể thao, mỗi ngày sau giờ ăn trưa luôn nhìn thấy một vài tốp lớn tốp nhỏ gào thét dẫn nhau chạy đến sân bóng rổ chơi đùa.
Lộ Tranh thường sẽ bị vây giữa một đám bạn học đó.
Mà cậu chỉ có thể ở bên ngoài hàng rào sắt màu xanh của sân bóng giả vờ cầm thư từ đi qua đi lại.
Vào thời điểm đó, vành đai xanh hoá bên ngoài sân bóng vẫn còn, thân hình cậu như hoà vào lùm cây nên không cần lo sợ có người phát hiện.
Cậu bé tóc ngắn trên sân nhận đường chuyền tuyệt đẹp của cậu bé da đen, thực hiện động tác giả rồi khéo léo vượt qua hậu vệ trước mặt để đưa bóng vào rổ.
"Vèo____"
"Bóng tốt a lão Lộ." Cậu bé da đen nhảy cẫng lên, hai người ăn ý đập tay nhau.
Bên ngoài sân bóng luôn có một nhóm các cô bé đang kích động vây xem, hưng phấn dậm chân vỗ tay, có một cô bé còn mạnh dạn hét chói tai: "Lộ Tranh đẹp trai nhất!"
Lộ Tranh sau khi nghe xong thì cười cực kì vui vẻ, lúm đồng tiền nhỏ trên má càng thêm rực rỡ, hướng về phương hướng phát ra âm thanh làm dấu "OK", cao giọng nói: "Trùng hợp thế, tớ cũng thấy vậy đấy!"
Các nữ sinh ồn ào cười to.
Mấy nam sinh đang chơi bóng liếc nhìn nhau, cực kỳ không vừa mắt nụ cười này của anh, cả đám nhào qua dùng sức chà đạp cái đầu tóc ngắn ngủn của Lộ Tranh, xấu xa nhất chính là cậu nhóc da đen kia, trực tiếp cù vào phần mẫn cảm của anh.
"Ha ha ha ha không được, Tần Hãn, thằng ngốc này...... Ha ha ha ha tha tớ đi! Tớ sai rồi! Cậu đẹp trai nhất! Tần Hãn là người đẹp trai nhất vũ trụ được rồi chứ!"
Trong mắt Đường Thiệu Nguyên toàn là hâm mộ, trận đấu 3v3 này chấm dứt với chiến thắng áp đảo thuộc về nhóm ba người Lộ Tranh.
Đương lúc mấy nam sinh uống nước trước khi giải tán để chuẩn bị trở về lớp tự học buổi tối thì bên nhóm nữ sinh chợt xôn xao, một cô gái mặc đồng phục, tóc dài duỗi thẳng thời thượng đang bị mấy cô bé khác vây quanh chợt đứng dậy, gương mặt đỏ bừng, trên tay còn cầm một cái hộp nhỏ màu hồng phấn cùng một phong thư.
"Wow wow wow wow wow ____!"
Mấy nam sinh chơi bóng đều biết đây là chuyện gì, nháy mắt như được tiêm máu gà, một đám xem náo nhiệt không chê chuyện lớn kéo Lộ Tranh tới trước mặt cô gái kia.
Mặt cô gái đỏ ửng đem đồ trên tay nhét vào tay nam sinh tóc ngắn, miệng ngập ngừng hai câu gì đó, Đường Thiệu Nguyên ở chỗ hàng rào sắt cũng không thể nghe rõ.
"Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!"
Các nam sinh vây xem lớn tiếng ồn ào, nháy mắt liên tục, thập phần đáng khinh.
Nhìn thấy thần tượng của mình đứng đó được chúng tinh phủng nguyệt*, cậu hẳn phải cảm thấy hâm mộ, nhưng không biết vì sao trong lòng Đường Thiệu Nguyên lại cảm nhận vị chua mà mình chưa bao giờ biết đến, cậu bỗng không muốn nghe đáp của Lộ Tranh nữa, quay đầu chạy thẳng đi một hơi.
Khả năng vận động của cậu không tốt, đây là lần đầu tiên phải chạy nhanh như vậy, chẳng bao lâu đã phải dừng lại thở hồng hộc, lau khô một chỗ nơi bồn hoa bên cạnh rồi ngồi xuống, lấy từ túi quần đồng phục căng chặt ra một cái bóp tiền màu xám, mở ra rồi ngơ ngẩn nhìn vào bên trong, hít hít mũi rút tấm ảnh chụp ra, vẻ mặt căm giận vung tay dùng sức ném vào bồn hoa, rời đi không quay đầu lại.
Hai phút sau.
Một bóng dáng thở hồng hộc chạy trở về, trực tiếp chui vào bồn hoa.
**
Gần đây sân bóng của Sở vẫn chưa sửa xong, sân bóng rổ của trường tiểu học phụ cận thì cũng đã bị phá bỏ, vì thế Lộ Tranh cùng Đường Thiệu Nguyên đành phải đi xa thêm chút nữa, chạy tới tận sân bóng của Đại học Sư phạm tỉnh.
Đại học Sư phạm là đại học tổng hợp tốt nhất tỉnh A, coi như có danh tiếng trên cả nước, mấy năm đầu ngành học trụ cột chính là toán lý hoá, vài năm gần đây sau khi xác nhập các học viện Xã hội nhân văn trong tỉnh vào thì những cô gái xinh đẹp trong trường đã nhiều hơn hẳn trước kia.
Cái này có quan hệ trực tiếp đến số lượng người đang vây xem ở sân bóng rổ lúc này.
Có hai cô gái đầy hưng phấn chỉ vào Lộ Tranh, trong đó có một người có mái tóc dài duỗi thẳng với phần mái được uốn xoăn, mái tóc dài mượt mà óng ả khẽ tung bay trong gió, giống y đúc với nữ sinh đã bày tỏ tình cảm trên sân bóng rổ năm xưa.
Đường Thiệu Nguyên vặn vặn chai nước trong tay, tâm tình bỗng nhiên có hơi khó chịu.
Hứ, từ trước tới giờ thì tóc dài duỗi thẳng chính là kiểu tóc nữ mà cậu nhìn không vừa mắt nhất.
Đương lúc do dự, cậu bất chợt thấy em gái tóc dài duỗi thẳng kia giơ điện thoại lên, hướng về phía Lộ Tranh trong sân lặng lẽ nhấn nút chụp.
Đại não còn chưa kịp suy nghĩ thì chân của Đường Thiệu Nguyên đã không tự giác bước qua, đôi chân dài bước vài bước đã đến sau lưng em gái tóc dài duỗi thẳng.
"Này." Cậu bất chấp lịch sự, thô lỗ nói: "Xoá ảnh đi."
Hai cô gái vốn đang nhìn một anh chàng xa lạ đẹp trai trên sân bóng, âm thầm trao đổi về trai đẹp, tuy biết rằng chụp ảnh khi chưa có sự cho phép là không tốt, thế nhưng sau một hồi đấu tranh tâm lý thì vẫn lấy điện thoại ra.
Tiếng quát khẽ phía sau doạ hai người chết khiếp, vừa xoay người lại liền ngây dại.
Phong thuỷ trong trường từ khi nào mà tốt vậy nè chời! Lại thêm một anh trai chân dài da trắng đẹp trai nữa kìa!
Tính tình anh trai chân dài thoạt nhìn không tốt lắm, gương mặt thối lạnh lùng lặp lại: "Nhanh xoá ảnh đi, chụp lén là không có đạo đức biết không?"
Hai cô gái bị khí chất hung thần trên người cậu doạ sợ hãi, cũng không dám mê trai nữa, vội vàng mở album ảnh trong điện thoại ra.
"Sao vậy, Thiệu Nguyên?" Lộ Tranh bên kia chú ý tới động tĩnh của mấy người, lập tức bỏ lại mấy đồng đội mới trên sân chạy qua, hai mắt không nhìn đến hai cô nàng xinh đẹp trước mặt mà toàn là ý tứ lo lắng nhìn về phía Đường Thiệu Nguyên.
Không biết tại sao, tâm tình Đường Thiệu Nguyên lập tức trở nên thoải mái.
Cậu hé ra gương mặt như của những bạn nhỏ đang học mẫu giáo, cáo trạng mà không hề có gánh nặng tâm lý: "Sư huynh, hai cô ấy chụp lén anh á."
Tuy rằng gương mặt Đường Thiệu Nguyên không chút thay đổi, song Lộ Tranh lại từ trên gương mặt ấy đọc ra được chút hương vị tủi thân.
Thật sự bất thường.
Anh vỗ lưng cậu hai cái để trấn an, thuận tiện vuốt lông cho người này, Lộ Tranh lúc này mới xoay người nở nụ cười thân thiện với hai cô gái tóc dài: "Có bật filter không nhỉ?"
...... Thiết lập này hình như không đúng.
"Không, không có......" Hai cô gái trong nháy mắt dại ra.
"Ài," Lộ Tranh lắc đầu, thở dài một hơi khoa trướng: "Đừng lan truyền bức ảnh nha, tôi có chút có gánh nặng thần tượng."
"Đã xoá rồi ạ." Cô gái tóc duỗi đỏ mặt, trong lòng Đường Thiệu Nguyên chán ghét nên dứt khoát nhìn thẳng lên trời.
"Vầy mới đúng nè." Lộ Tranh cười cười, nửa thật nửa đùa giáo dục: "Sau này đừng tái phạm nhé."
Không biết là nói bật filter hay là việc chụp lén.
Đường Thiệu Nguyên giật thót người, giờ mới nhớ đến gì đó, có chút chột dạ che kín bóp tiền trong túi quần của mình.
Lộ Tranh bên cạnh nhìn qua rất hiền hoà, cũng không tức giận, hai cô gái ngược lại cảm thấy đầy xấu hổ, mặt đỏ ửng áy náy xin lỗi hai người rồi cười ngượng ngùng rời đi.
Người đi hết rồi.
Lộ Tranh có phần buồn cười quay đầu lại thì phát hiện Đường Thiệu Nguyên đang che túi quần không biết đang suy nghĩ gì, anh dùng khuỷu tay đẩy đẩy cậu, lấy một chai nước từ trong tay cậu ra: "Cho tôi?"
"...... Vâng."
"Cảm ơn người anh em, ể____? Này là của cậu sao?" Lộ Tranh dùng sức vặn nắp, không ngờ chai nước trong tay dễ dàng bị vặn mở, sức lực anh quá lớn thiếu chút nữa bóp nát cái chai.
"Không phải." Tầm mắt Đường Thiệu Nguyên không nhìn lên trời nữa mà dùng đôi mắt long lanh cách mắt kính nhìn Lộ Tranh, có chút ngại ngùng: "Tôi mở trước một chút, nắp của chai nước hiệu này có hơi khó mở......"
"Trời ơi Thiệu Nguyên." Lộ Tranh lắc đầu.
Trong lòng Đường Thiệu Nguyên không yên, sợ Lộ Tranh sẽ chê mình xen vào việc của người khác, không ngờ mặt anh đầy chân thành than thở: "Tôi đời này chưa từng gặp qua người nào tri kỷ vậy đâu."
Pháo hoa nổ mạnh bùm bùm bùm, Đường Thiệu Nguyên thấy cả người như đã bay lên sóng vai cùng với mặt trời luôn rồi.
**
Mãi đến khi hai người tìm được chỗ kế bồn hoa bên cạnh sân bóng ngồi xuống, Đường Thiệu Nguyên vẫn còn đắm chìm không thể thoát ra khỏi niềm vui sướng ngọt ngào.
Lộ Tranh thấy cậu ngẩn ngơ thì không khỏi bật cười, giúp cậu tỉ mỉ lau sạch chỗ ngồi: "Bên Bình Khúc có tiến triển gì không?"
Hai ngày trước Đường Thiệu Nguyên không có thời gian luyện tập cùng với Lộ Tranh là bởi vì lúc trước một vụ án cậu vẫn luôn theo đã có tin tức mới nên cần cậu đến huyện Bình Khúc một chuyến. Truyện Xuyên Không
"Gia phả không có vấn đề gì, nghi phạm đã bị tạm giữ hình sự." Nhắc đến vụ án này, Đường Thiệu Nguyên không khỏi mở cờ trong bụng.
Gia phả trong lời Đường Thiệu Nguyên thực ra chính là gia phả của tất cả các thành viên nam trong một thôn mà Lộ Tranh đã thấy vào ngày đầu tiên anh đến văn phòng Sở. Đó là một vụ án cũ xảy ra ở thị trấn Tĩnh Sơn mười một năm về trước, trên người nạn nhân xét nghiệm ra được một đoạn ngắn DNA nam giới, đáng tiếc sau khi lấy mẫu đối chiếu thì tất cả nam giới trong độ tuổi phù hợp đều không phù hợp. Sau đó, phần tài liệu này được giao vào tay Đường Thiệu Nguyên, cậu đã mất vài tháng để nghiên cứu nó, phải dùng Y-STR để xác định đặc thù di truyền phụ hệ của đoạn DNA kia, cuối cùng đã khoá được gia tộc họ Diêu ở thôn An Đông huyện Bình Khúc. Lần này đi Bình Khúc là bởi vì nghi phạm mười một năm trước đã sa lưới nên phải cần cậu đi giao nhận một vài công việc phía sau.
"Rất giỏi." Lộ Tranh cảm thán từ tận đáy lòng: "Hiện tại khoa học kỹ thuật hình sự thật sự là chuyển biến từng ngày, vài thập kỉ trước ai mà có thể ngờ rằng Y-STR lại là công cụ phá án vậy chứ."
Nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, Đường Thiệu Nguyên tràn đầy cảm giác tự hào: "DNA hoàn toàn xứng đáng là vua của chứng cứ."
"Hửm?" Lộ Tranh nghe thế thì lộ ra nụ cười xấu xa: "So với vân tay thì sao?"
"Cho nên chúng ta hiện đang tranh chấp nghiệp vụ giữa pháp chứng và pháp y sao?" Đường Thiệu Nguyên nhịn không được nở nụ cười, phá lệ pha trò: "Vân tay có rất nhiều hạn chế, ví dụ như nghi phạm mang bao tay, thiêu huỷ vân tay, lau chùi, tất cả đều ảnh hưởng đến việc trích xuất dấu vân tay. Nhưng DNA thì bất đồng ____ nghiên cứu DNA hiện tại đã từ giai đoạn vi lượng nhảy vọt tới giai đoạn dấu vết, chỉ cần nghi phạm từng ở chỗ đó thì chắc chắn sẽ có sự trao đổi chất giữa hắn và bên ngoài, cho dù một chút kiểm tra nhỏ cũng khiến hắn không còn chỗ che giấu."
"Đúng vậy, phàm là đi qua thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết." Lộ Tranh chợt hăng hái: "Trên thế giới này hoàn toàn không có hai người giống nhau, vân tay, vân bàn tay, vân khớp ngón tay, vân bàn chân, đây đều là lĩnh vực mở rộng mới của ngành kiểm nghiệm dấu vết chúng tôi, cho dù là song sinh cùng trứng cũng không giống nhau. Nhưng nếu là DNA thì dưới tình huống này có phải các cậu sẽ không có biện pháp đúng không?"
Đường Thiệu Nguyên phát ra tiếng cười khẽ, xoay đầu nhìn vào mắt Lộ Tranh, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: "Đúng, trên thế giới không có hai người hoàn toàn giống nhau. Cho dù là song sinh cùng trứng có trình tự DNA cơ bản giống nhau, thì cấu trúc RNA và protein của hai cá nhân vẫn sẽ khác biệt. Nếu sư huynh có xem qua bộ phim điều tra tội phạm nổi tiếng của Mĩ thì trong phim cũng có nhắc đến một ít, tuy rằng khả năng thực tế không cao nhưng ý tưởng vẫn rất thú vị, đó chính là thông qua sàng lọc các kháng thể phát triển trong các môi trường khác nhau để phân biệt các cặp song sinh."
"Ha, cậu đừng lừa tôi." Mắt Lộ Tranh sáng lên, túm lấy chỗ sơ hở trong lời Đường Thiệu Nguyên: "Tôi không giỏi sinh vật học nhưng cũng coi như có chút hiểu biết, những tư liệu kiểm tra cậu nói không hề ổn định, chỉ có thể thông qua máu tươi để kiểm tra đo lường thôi đúng không?"
"Chính xác." Đường Thiệu Nguyên nghe xong thì nở nụ cười vui vẻ, tựa như đã tìm được một người tri kỷ: "Nhưng mà cho dù không dựa vào những thứ đó thì cũng có cách khác, công nghệ hiện tại của chúng tôi hiện vẫn không thể kiểm tra ra được chẳng qua là vì phương pháp kiểm tra đặc thù truyền thống không đủ toàn diện mà thôi, nhưng nếu thật sự đem hai DNA của cặp song sinh cùng trứng đi giải trình tự toàn bộ bộ gen thì nhất định sẽ phát hiện ra sự khác biết. Kỹ thuật và tri thức không ngừng phát triển, chỉ cần muốn làm thì một ngày nào đó mình sẽ làm được."
Hai mắt cậu sáng rực khi nói ra những lời này, Lộ Tranh giật mình, dường như anh lần nữa thấy được một Đường Thiệu Nguyên tài năng vô cùng thuần thục khi đứng ở vạch ba điểm trên sân bóng rổ.
Lộ Tranh không khỏi sinh ra loại tín nhiệm khó hiểu với người đối diện, cứ như chuyện mà cậu nhắc đến thì nhất định có thể thực hiện được.
"Cố lên." Anh cúi đầu nói, lúc ngẩng đầu lên thì nở một nụ cười, lại lộ ra lúm đồng tiền thật sâu trên má, ánh mắt tràn ngập tín nhiệm: "Nếu là cậu thì khẳng định là có thể."
Hai người nhìn nhau cười, cười, ánh mặt trời cuối hè ấm áp không quá chói mắt, xuyên qua kẽ lá chiếu vào thân thể ấm áp, bầu không khí nhất thời vừa vặn.
Bất thình lình một tiếng hét bén nhọn đánh vỡ sự yên tĩnh của vườn trường.
"Cứu mạng! Cháy rồi____!"
== Hết chương 22 ==
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng