Lục Nam Phong thấy phiền kinh khủng, trong lúc quay mặt đi thì nhìn thấy Hàn Mai đứng trong góc, đôi mắt nhìn công chúa chằm chằm với vẻ rất hằn học, ghen tuông.
Ghen tuông?
Không lẽ..
con nhỏ này thích hắn rồi hay sao? Thế nên mới tức giận khi nhìn thấy hắn cùng cô gái khác ở bên nhau?
Mà Hàn Mai thích hắn thì cũng chẳng có gì lạ cả.
Hắn chính là vương tử trong mộng của bao thiếu nữ, dù hiện tại Hàn Mai chỉ là người hầu làm việc để trả nợ nhưng nó có thể tiếp xúc nhiều với hắn – việc mà bao cô gái ngoài kia mong ước mà không được.
Dù Hàn Mai có vẻ rất lạnh lùng, mạnh mẽ, lại thông tuệ nhưng suy cho cùng cũng là con gái, mà con gái thường có trái tim mềm yếu, dễ rung động còn gì.
Suy đoán này chỉ thoáng qua nhưng lại khiến Lục Nam Phong chợt nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Nghiên Dương thấy hắn cười, còn nghĩ là hắn thật sự thích mình rồi thế nên cô nhanh chóng nắm bắt cơ hội.
Không biết công chúa thật khi nào mới về, có thể là ngày mai, tuần sau, tháng sau hoặc vài năm nữa, vậy nên không thể trì hoãn nữa.
"Anh Nam Phong, hôm nay chúng ta đi dạo đi.
Em đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi."
Cái giọng nũng nịu cùng dáng vẻ cố tỏ ra đáng yêu của công chúa khiến Lục Nam Phong ngán ngẩm.
Vừa định từ chối thì trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
"Được chứ, chúng ta đi thôi."
Nghiên Dương nghe thấy hắn đồng ý mừng như mở cờ trong bụng, vội vàng khoác tay hắn muốn cùng bước lên xe.
Nào ngờ Lục Nam Phong hướng về phía nó gọi lớn:
"Hàn Mai, còn đứng đó làm gì? Nhanh đi theo!"
Nghiên Dương có chút ngơ ngác nhưng sau đó nhanh chóng tươi cười như cũ: "Ơ? Em tưởng bọn mình đi chơi riêng? Sao anh còn rủ bạn theo làm gì?"
Ả tranh thủ liếc nhìn Hàn Mai, thầm đánh giá nó là một đứa xấu xí.
Da dẻ đen nhẻm, tóc tai quê một cục, trên mặt còn lấm tấm tàn nhang, quần áo thì cũ xì cũ rích, người như thế này chắc không lọt vào mắt xanh của thiếu gia họ Lục được đâu nhỉ?
"Đây là người hầu của tôi, không thể cho cô ta ăn ở không được."
Nó trừng mắt.
Nếu có cây kiếm bên cạnh, nó sẽ rút ra xiên hắn chết tươi ngay cho bõ tức.
Hàn Mai cũng muốn xem thử con nhỏ giả mạo này có thể làm chuyện động trời gì? Nó bước tới, nhìn kỹ gương mặt được trang điểm giống mình mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
"Hơ.
Người hầu của anh..
cũng đặc biệt nhỉ?"
Nghiên Dương bị Hàn Mai nhìn chòng chọc có chút ngại ngùng, chỉ biết cười nhạt với Lục Nam Phong.
Hắn không trả lời, đẩy nó vào trong xe, nhướng mày nói: "Nhanh vào đi còn nhìn cái gì nữa? Cô đừng hòng trốn!"
"Anh cũng chẳng phải quỷ, tôi trốn làm gì?"
Có mỗi một con công chúa giả cũng không nhận ra, đúng là kém cỏi mà! Nó muốn hủy hôn! Muốn cắt đứt mọi liên lạc với cái tên ngu ngốc này!
* * *
Nghiên Dương đặt chỗ ở nhà hàng sang trọng bậc nhất nơi này.
Nhà hàng tọa lạc tại trung tâm thành phố, chỗ VIP được đặt ở tầng 98, xung quanh ốp kính nhìn khung cảnh thành phố rõ mồn một, huyền ảo, diệu kỳ đến lạ.
Bên cạnh có dàn nhạc chơi những bản nhạc kinh điển, êm ái tạo không gian thư thả, sang trọng cho thực khách thoải mái thưởng thức.
Sau khi biết Hàn Mai là người hầu của Lục Nam Phong, đã thế hắn có vẻ cũng không ưa gì nó thì Nghiên Dương càng thêm kiêu ngạo, coi nó như người hầu thật sự.
Ả ném áo khoác cho nó, hất hàm ra lệnh:
"Cầm."
Nó trừng mắt, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, không cam tâm đón lấy áo khoác của cô ta, cảm giác bị sỉ nhục như dao nhọn cứa vào da thịt, vừa khó chịu vừa đau nhức.
Lục Nam Phong không lên tiếng giải vây, chỉ lẳng lặng quan sát biểu cảm của Hàn Mai.
"Cô bảo ban nhạc chơi bài nào sôi động chút đi."
Nó nhíu mày, không nhúc nhích: "Hay tôi gọi người tới chơi EDM cho cô vừa lòng nhé?"
Cộp.
Nghiên Dương đập mạnh thìa trong tay lên bàn tạo ra âm thanh chói tay, cô cười khinh khỉnh nhìn con nhỏ nghèo khổ trước mắt, ở lâu đài có một đứa như An Nhu lên mặt là đủ rồi, cô không muốn đi ra ngoài cũng phải luồn cúi như thế.
"Cô thái độ như vậy là sao? Cô nghĩ mình là ai?"
Lục Nam Phong đã ra ngoài gọi điện thoại càng thuận tiện cho Nghiên Dương bộc lộ sự đanh đá vốn có.
Hàn Mai thầm cười mỉa, cuối cùng cũng chịu lộ đuôi cáo rồi ư?
"Tôi chỉ là người bình thường thôi.
Đâu có" bất thường "như công chúa đây!"
Hàn Mai cố ý nhấn mạnh hai từ "công chúa" khiến Nghiên Dương có chút mất tự nhiên.
Nghiên Dương thẳng lưng, cố gắng không để lộ vẻ lúng túng:
"Tôi là công chúa, lời nói của tôi là mệnh lệnh.
Một con hầu như cô tốt nhất đừng có cứng đầu, nếu không tôi rất sẵn lòng" dạy dỗ "cô đấy!"
Hàn Mai không chút nao núng, ngược lại vứt luôn áo khoác của Nghiên Dương xuống ghế, xem như thảm lót trực tiếp ngồi lên, phong thái cao quý lẫn chút ngông cuồng khiến người ta hoài nghi nó thật sự chỉ là một người bình thường thôi sao?
"Công chúa, tôi rất tò mò không biết cô muốn dạy dỗ tôi kiểu gì?"
Đang lúc hai người còn đấu mắt thì Lục Nam Phong trở lại, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt thì biết ngay hai cô gái này đang cãi nhau nhưng vẫn vờ vịt hỏi:
"Có chuyện gì vậy?".