Thôn Đào Nhai đang tưng bừng chuẩn bị đón tết.
Năm nay lại được mùa.
Các hộ trong thôn tấp nập sắm sửa.
Ngày nào cũng có xe đi lên huyện mua đồ.
Hơn nữa trong thôn có nhiều con em đi làm buôn bán xa.
Hay con cái gả đi xa được dịp về thăm nhà cha mẹ đẻ ăn tết nên phải sắm nhiều một chút.
Kiểu người nào cũng có.
Từ bình thường đến giàu sang.
Thôn Đào Nhai có khá nhiều gia đình khá giả.
Nghèo nhất cũng nhà ngói ba gian đầy đủ tiện nghi.
Đại Lân vẫn chú trọng nông nghiệp.
Giá lúa lại cao.
Sản vật giao thương qua các nước láng giềng thuận lợi.
Nên các thôn làng ở Đại Lân quốc vẫn trồng lúa.
Trồng hoa màu rất nhiều.
Thôn Đào Nhai cũng thế.
Ngoài nổi danh đặc sản về hoa đào,rượu đào, sản phẩm từ đào.
Thì thôn Đào Nhai vẫn chú trong cấy lúa và lương thực.
Tết năm nay rất đặc biệt với Du Hoặc và Lam Hạ.
Cách đây một tuần Du Hoặc đã chuyển qua ở nhà Lam Hạ.
Đây là ý của Lam Hạ.
Là một người hiện đại hắn chả quan trọng việc sống chung.Trước chưa quen rõ Du Hoặc Lam Hạ không nói gì.
Nay khi qua một năm tang bà bà.Mà hắn nhận thấy hắn và Du Hoặc có cảm tình với nhau.
Hắn đã thử kêu Du hoạch dọn qua xem sao.
Ai ngờ Du Hoặc đồng ý ngay tức khắc.
Thế là cả hai cứ vậy ở chung.
Nhà Lam Hạ được xây thành ba căn.
Một căn giữa.
Hai căn hai bên đối diện nhau.
Xếp theo dạng chữ U.
Ba căn không xây sát nhau mà cách nhau một khoảng rộng để có đường vòng ra sau mỗi căn nhà.
Căn nhà giữa đối diện cổng chính có ba phòng ngang nhau.
Phòng giữa là phòng khách.
Bên phải phòng khách là của Du Hoặc.
Bên trái phòng khách là của Lâm Hạ.
Nằm hai bên căn nhà chính giữa là hai căn nhà đối diện nhau.
Một căn nhà phía bên trái có hai phòng.
Một phòng để lương thực nằm gần phòng Lam Hạ.
Gian phòng cạnh phòng lương thực là phòng bếp.
Đối diện phòng bếp và phòng lương thực là căn nhà hai phòng.
Là phòng lỡ nhà có khách thì khách ở.
Giếng nước nằm gần nhà bếp.
Trước sân nhà khá rộng.
Lam Hạ thích thoáng đãng, sạch sẽ nên sân gạch trắng lúc nào cũng sạch bóng.
Giữa sân có cái bàn vuông bằng tre và sáu cái ghế tre vuông để ngồi.
Trên bàn lúc nào cũng có bình trà.
Vào sáng sớm hay tối mát có thể ngồi chơi cờ.
Không khí mát mẻ,trong lành.
Quanh nhà Lam Hạ được xây tường rào bao quanh nhà.
Tường bao khá rộng.
Bao hết cả khu đất đằng sau ba căn nhà.
Tường rào cao qua đầu người một khoảng.
Ở ngoài tường rào được cấy hoa hồng dây bao xung quanh hết tường rào nhà Lam Hạ.
Đây là hoa mẫu thân Lam Hạ thích nên phụ thân Lam Hạ cho cấy quanh tường rào.
Nên nhà Lam Hạ nhìn từ ngoài vào rất đẹp lại an toàn.
Nhiều nhà trong thôn khen nhà Lâm Hạ đẹp nhưng cũng chẳng ai cấy theo.
Vì thôn Đào Nhai khá nhiều hoa đào quanh thôn.
Nên cảnh sắc đã rất đẹp rồi.
Năm nay là cái tết đầu của Du Hoặc và Lam Hạ.
Nên hai người sắm sửa khá nhiều.
Sáng sớm Du Hoặc và Lam Hạ dậy ăn sáng chuẩn bị lên huyện.
Nhà Lam Hạ trước mua xe ngựa.
Khi xe ngựa về cả thôn thấy lại ngồi bàn tán.
Lam thẩm đứng bên đường nói giọng oang oang:
Nhà Lam Hạ đúng là đổi đời thật rồi.
Trước mở cửa tiệm, sau lại mua xe ngựa.
Hạ thẩm thấy vậy chen vào:
Nếu không nhờ Hâm gia che chở cho liệu có được như vậy không.
Trần thẩm nói:
Các bà nói cho to bọn Du Hoặc nghe thấy thì liệu.
Bây giờ người ta là đại lão bản đấy.
Còn có Hâm gia chống lưng.
Mã thẩm nghe thế nguýt xéo nói:
Thế thì sao.
Trong thôn chúng ta cũng có nhà lấy con nhà quyền quý đấy thôi.
Quen biết đâu kém.
Trần thẩm cười mỉa Mã thẩm:
Đúng nhưng không phải nhà bà.
Bà có ngon đến gần cổng nhà Lam Hạ nói to ta xem.
Mã thẩn thấy thế nổi xung lên.
Chống tay bên hông chỉ chửi Trần thẩm:
Bà nói hay lắm.
Nhìn nhà bà khá hơn ai.
Nói người khác mà chả nhìn lại mình xem.
Đúng là chó chê mèo hả.
Trần thẩm nghe vậy lao vào Mã thẩm vừa đánh vừa chửi:
Á con mụ này.Bà kêu ai là chó đấy.
Mọi mọi chuyện cứ ầm ỹ ngoài đường Bọn Lam Hạ mặc kệ chả quan tâm.
Sau đấy nhà bọn Hàn Á mỗi nhà một con ngựa.
Dân trong thôn thấy vậy hỏi xen vào hỏi.
Bọn Hàn Á nói cửa tiệm buôn bán tốt nên mua ngựa mỗi lần đi thăm cửa hàng cũng dễ.
Cả thôn lại càng nói ra nói vào.
Nói quen biết Du Hoặc đúng là tốt.
Vậy mà Du gia nói Du Hoặc khắc tinh.
Giờ nhìn xem.
Nhà bọn Hàn Á đến nay đã có bao nhiêu bạc vô nhà rồi.
Bọn Hàn Á góp ý dân trong thôn góp tiền vào mua để đi lên huyện cho dễ cũng được.
Hoặc một nhà mua rồi cho thuê.
Kiếm cũng được kha khá đấy.
Thế là dân trong thôn bàn nhau.Mấy nhà góp chung tiền mua ngựa để đi thật.
Tuy không đẹp và to cao mắc tiền như ngựa nhà bọn Hàn Á nhưng cũng rất được.
Du Hoặc và Lam Hạ ra cổng lên xe ngựa đi lên huyện.
Huyên Mao Mân quá nổi tiếng đặc sản rượu đào dâng cho Hoàng đế.
Nên huyện Mao Mân rất phồn thịnh.
Quy hoạch ở huyện Mao Mân rất trật tự và đâu ra đó.
Thường có binh lính đi kiểm tra.
Đường huyện rộng lớn lại sạch sẽ.
Khu buôn bán có nhiều khu:
Có khu buôn bán cho thuê chỗ giá rẻ.
Có khu nhà giá tốt cho dân thuê.
Có cửa hàng buôn.
Nên nhìn chung huyện Mao Mân sắp sếp chợ khá đẹp.
Không có lộn xộn.
Trên huyện hôm nay tấp nập người qua kẻ lại.
Lam Hạ và Du Hoặc gửi xe ngựa chỗ Thù Lão.
Thù Lão là chủ trại ký gửi gia súc.
Người đi chợ đều gửi ở đây.
Chỗ gửi có từ giá rẻ, giá bình dân đến giá cao ngất.
Tùy vào gói chăm gia súc.
Bọn Lam Hạ đã quá quen chỗ này.
Xe ngựa vừa dừng.
một lão bản gầy gò cười tươi đi ra chào hỏi:
Du lão bản, Hạ lão bản.
Hai vị gửi xe đi chợ hả.
Du Hoặc nhảy xuống xe ngựa nói:
Đi xắm đồ tết.
Ta gửi ngựa gói tốt nhất.
Thù lão cười càng tươi nói:
Hai vị cứ yên tâm.
Đảm bảo ngựa sẽ sạch bóng,no đủ.
Song lão sai hạ nhân dắt ngựa đi.
Bọn Du Hoặc ném cho lão một thỏi bạc nói:
Khỏi trả tiền dư.
Chăm ngựa cho tốt.
Nói song rồi cả hai vào chợ.
Du Hoặc ngày đầu gửi ngựa chỗ Thù Lão đã thấy lão đầu này không đơn giản.
Cho người điều tra thế mà ra thân phận Thù Lão.
Đừng nhìn lão như vậy mà xem thường.
Năm xưa lão là kẻ buôn ngựa có tiếng ở vùng Hạ Thổ.
Sau gặp chuyện mới về đây làm tạm buôn bán.
Du Hoặc ra tay hào phóng với lão có nguyên nhân cả.
Kẻ buôn ngựa có danh lại rành rõi như vậy.
Nhất định phải quen.
.