*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Viện cảm thấy chuyện này cực kỳ đáng nghi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, không dám để lộ dù chỉ là một chút cảm xúc, tiếp tục cất bước đi theo Mạnh phu nhân.
“Phu nhân, chỉ sợ Điện hạ ở đằng kia một chút nữa sẽ đi tìm ta.” Tiểu Viện khẽ nhắc nhở.
Mạnh phu nhân nắm chặt tay nàng, Tiểu Viện cảm thấy trong lòng bàn tay bà ta thoáng một tầng mồ hôi mỏng, dường như bà ta cực kỳ lo lắng, thấp thỏm, cổ họng cuộn lên xuống, vội vàng đáp: “Ta hiểu, hôm nay dù chỉ là buổi gặp mặt ngắn ngủi, sau này mẹ con hai người sẽ có nhiều thời gian dành cho nhau hơn, dù gì bây giờ người cũng ở Hàng Nam rồi.”
Nghe được hai chữ ‘mẹ con’, Tiểu Viện thoáng xúc động.
Đào nương tử từng nói, mẫu thân Tiền Thục Viện là con gái của quan thương thế gia Ngô thị, cũng là cô mẫu của Ngô Phàm Vân.
Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một mẫu thân khác nữa?
Chẳng lẽ thân mẫu của Tiền Thục Viện lại là một người khác? Tim Tiểu Viện bỗng chốc đập nhanh hơn.
Mạnh phu nhân dắt Tiểu Viện vào trong một góc hoa viện vắng vẻ, nơi có một căn nhà hoa tương đối khuất, bốn xung quanh là tường gỗ kín đáo.
mặc dù đang là mùa thu, nhưng vì có kim quế nở rộ cho nên cả căn phòng tràn ngập hương thơm ngát.
Tiểu Viện ngẩng đầu nhìn nóc nhà, thế mà lại có cửa sổ bằng thuỷ tinh, ánh mặt trời cứ thế chiếu rọi vào.
Kẻ có tiền quả là xa hoa, lãng phí, không lấy thuỷ tinh làm thuyền, thì dùng làm trần nhà.
Hương thơm phảng phất, ngàn hoa đua nở, Ngọc Lâu Xuân ôm đàn tỳ bà ngồi trên tú đôn (*), thấy Mạnh phu nhân và Tiểu Viện tiến đến, bà khẽ run lên, từ cái nhìn đầu tiên bà đã không thể rời mắt khỏi đoá Hoa Điền giữa trán Tiểu Viện.
Ban đầu bà đã chuẩn bị tinh thần gặp Tiền Thục Viện sẽ nói lời gì, nhưng khi nhìn vết bớt giữa trán cô nương trước mặt, đôi con ngươi bỗng co rụt lại, bối rối đến độ đánh rơi cây đàn trong tay.
Mạnh phu nhân vội vàng giúp bà nhặt lên.
Mạnh phu nhân xoay người, ánh mắt Tiểu Viện nhìn Ngọc Lâu Xuân cũng tràn đầy bối rối, nghi ngờ, khó hiểu.
Cảm xúc này tựa như gút mắc từ kiếp trước, khó có thể miêu tả thành lời, một thứ rung động kỳ quặc chảy dọc cơ thể Tiểu Viện.
Nữ nhân trước mặt dù đã quá ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng nhan sắc vẫn cực kỳ rực rỡ, chói mắt, khiến bất kỳ người nào cũng dễ dàng bị vẻ đẹp ấy hút hồn.
Nàng không ngừng tự nhắc nhở bản thân, đây là mẫu thân của một cô gái khác, nhưng chẳng biết tại sao, nước mắt cứ tự nhiên ứa ra.
Mạnh phu nhân cẩn thận cất kỹ cây đàn, lại nhìn hai người đang nhìn nhau không chớp mắt, lòng thoáng yên tâm, lại thầm nghĩ Mạnh đại nhân quả là thần cơ diệu toán.
Tặng Nhị Phân viện không bằng đưa thân mẫu tới gặp nữ nhi.
Trên đời có thứ gì quý giá hơn máu mủ, ruột thịt.
Chỉ cần lôi kéo được Trạm Vương phi, thì không còn sợ Trạm Vương điện hạ bỏ bê việc bảo vệ thế gia Hàng Nam nữa.
Đây là chiêu thứ hai Mạnh đại nhân dùng để đối phó Trịnh Lan.
“Hai người cứ chậm rãi trò chuyện.
Ta ở ngoài chờ.” Mạnh phu nhân tinh tế đóng cửa lại.
Một lúc lâu sau, Ngọc Lâu Xuân chủ động tiến lên phía trước, ngón tay tinh tế trắng nõn, vươn ra dịu dàng vu.ốt ve đóa hoa điền giữa trán Tiểu Viện.
Rõ ràng ngón tay bà rất lạnh nhưng thời điểm chạm đến trán nàng, Tiểu Viện lại cảm thấy có vài phần ấm áp.
“Ta phải xưng hô với nương tử thế nào?” Tiểu Viện hỏi, trong một giây nàng thoáng do dự, không biết có nên tiếp tục hoàn thành vai diễn này không.
Ngọc Lâu Xuân không vội trả lời, ngón tay từ trên trán nàng dần dần chuyển xuống gò má, bà lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, sau đó như đang tự hỏi mình: “Sao có thể…”
Tiểu Viện không dám tiếp tục nhiều lời, nàng không rõ Ngọc Lâu Xuân và Tiền Thục Viện thật đã gặp gỡ nhau chưa, hoặc là một người mẹ sẽ luôn có cách nhận ra con gái ruột của mình.
Ngọc Lâu Xuân ngồi lại trên tú đôn chỉ là so với lúc nãy, trên mặt có vài phần bàng hoàng.
Giờ phút này Tiểu Viện chỉ muốn lập tức tìm cách đào tẩu.
Khoảnh khắc nàng đang định xoay người bỏ đi, Ngọc Lâu Xuân chậm rãi mở miệng: “Kỳ thực, con không phải A Viện.”
Tiểu Viện tức khắc ngây người, có một thứ cảm giác bị người khác hoàn toàn nhìn thấu, nàng cố trấn định: “Nương tử lâu không gặp ta, có lẽ không nhận ra…”
“Con là tỷ tỷ của nha đầu đó.”
Nàng cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm, Tiểu Viện ngẩng đầu nhìn Ngọc Lâu Xuân.
“Nếu như vết bớt trên trán con là thật, vậy con chính là tỷ tỷ thất lạc của con bé.
Nếu ta nhớ không nhầm, ở mu bàn chân, bên chân phải của con có một nốt ruồi son.”
Một thứ cảm giác lạnh lẽo lan tràn quanh thân, nốt ruồi son trên chân nàng ngoại trừ Trịnh Lan không có người thứ hai biết được…
“Người là ai?” Tiểu Viện nhịn không được hỏi.
“Năm thứ sáu Hằng Xương, vào tháng mười, con sinh tại Hồ Dương Vĩnh Xuyên, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, lớn hơn A Viện hai tuổi.
Vết bớt của con là một đoá hoa ấu, còn A Viện là đoá hoa sen, nhìn không hề giống nhau.
Ta sinh hạ được hai nữ nhi đều mang trên mình hoa điền bẩm sinh, sao có thể không nhớ.”
Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai khiến Tiểu Viện chẳng kịp phản ứng, Ngọc Lâu Xuân đã ngồi xuống, nhanh chóng rút chiếc vớ thêu trên chân nàng xuống, nốt ruồi son kia thình lình xuất hiện trước mắt.
Vành mắt Ngọc Lâu Xuân ướt lệ, dung nhan Tiểu Viện trước mắt thoáng trở nên mờ hồ.
Trong nhất thời, bà thậm chí không phân được rõ, đây rốt cuộc là đứa con gái nào, nhưng thời khắc này khi nhìn thấy nốt ruồi son ở chân con gái, so với vết hoa điền giữa trán bà càng thêm chắc chắn.
Khắp thiên hạ này nữ tử có vết bớt hoa điền vốn đã hiếm, mà bà lại sinh ra được hai nữ nhi đều sở hữu hoa điền bẩm sinh.
“Thanh Bội, nương vẫn luôn tìm con, nhiều năm như vậy… Con đã đi đâu?” Ngọc Lâu Xuân ôm lấy bờ vai nàng, giọng càng lúc càng trở nên nghẹn ngào xúc động, mà cái tên Thanh Bội này, đối với Tiểu Viện dường như vô cùng xa lạ.
Một lúc sau cảm xúc của Ngọc Lâu Xuân mới dần trầm ổn, thấy Tiểu Viện trước tình cảnh này vẫn có thể bình tĩnh, không chút luống cuống, bà vừa gạt nước mắt,vừa thầm cảm thấy cô con gái đầu lòng quả khiến người ta kinh ngạc.
Trước sự bộc phát cảm xúc thiết tha của bà, đổi lại vị nữ tử trẻ tuổi chỉ bình thản đáp: “Nương tử người nhận lầm người rồi.
Bản cung là Trạm Vương phi.
Nơi này không có người mà nương tử muốn tìm.”
(*) Tú đôn
.