Trans by Mintwooo
Trời về đêm, ánh đèn neon mờ ảo, phù phiếm xa hoa.
Trên đường từng con xe lướt qua cô chạy đến đích đến của chúng.
Quan Hề không biết đích đến của mình ở đâu, sau khi ngồi nửa ngày trời trong xe cuối cùng cô nhận được cuộc gọi từ Quan Hưng Hào.
“Bố ạ.”
“Hề Hề, con đang chơi ở đâu à?” Giọng Quan Hưng Hào ấm áp, là giọng nói thân thuộc nhất với cô.
Mũi Quan Hề hơi chua xót.
Nghĩ lại cô cũng không phải quá xui xẻo, dù cho bố cô không phải bố ruột nhưng lại đối xử rất tốt với cô.
“Hôm nay là sinh nhật Tống Lê, bọn con đang ở chỗ cậu ấy.”
“Vậy à, thế tối nay con có về không, nếu về thì bảo bố cho người đến đón nhé.”
Quan Hề nằm nhoài trên vô lăng, giọng nói nhỏ dần: “Không cần đâu ạ, tối nay con, chúng con ở bên ngoài.”
Trong tiềm thức cô không muốn về nhà.
Quan Hưng Hào ừ một tiếng: “Được rồi, vậy các con vui chơi thoải mái đi, bảo Giang Tùy Châu chăm sóc con nhé.”
“… Con biết rồi.”
Hai bên cùng im lặng một hồi, Quan Hề biết ông còn lời muốn nói, chỉ im lặng chờ.
Quả nhiên Quan Hưng Hào do dự một lúc rồi nói: “Oánh Oánh về nhà cũng được mấy ngày rồi, bố với mẹ con vẫn chưa nói chuyện Oánh Oánh vẫn còn sống với hai bên ông bà, bây giờ muốn công khai thông báo với mọi người.”
Cái gì cần đến cũng sẽ đến, chắc do đã chuẩn bị tinh thần nên lúc này nội tâm Quan Hề rất bình tĩnh.
“Con biết rồi. Bố định bao giờ thông báo?”
“Ngày mai. Cả nhà cùng ăn bữa cơm.”
“Vâng.” Quan Hề đáp.
Nghe thấy cô thoải mái nhận lời như vậy, Quan Hưng Hào không khỏi cảm thấy đau lòng.
Ông thương Quan Hề như con ruột mình, cũng biết đứa con gái này bị ông chiều đến mức vô pháp vô thiên, tính khí đại tiểu thư. Lúc trước ông cũng đã nghĩ đến trường hợp Quan Oánh xuất hiện sẽ khiến Quan Hề khóc náo làm loạn một trận với mình, ông nghĩ vậy mới là bình thường.
Nhưng không ngờ là, cô không hề khóc náo gì hết.
Quan Hưng Hào: “Hề Hề…”
Quan Hề: “Ở đâu ạ?”
Hai người đồng thanh nói.
Quan Hề hơi ngừng lại: “Bố nói trước đi ạ.”
Quan Hưng Hào hồi thần: “Không có gì… địa điểm ở nhà ông nội con nhé, tầm trưa con qua là ổn.”
Quan Hề: “Con biết rồi.”
“Vậy thôi, bố không làm phiền các con nữa, bố tắt máy đây.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại rồi Quan Hề vẫn ngồi nhìn điện thoại một lúc lâu. Hình như trong khoảng thời gian này chỉ có bố gọi điện cho cô, lâu như vậy mà mẹ vẫn chưa gọi điện cho cô một lần nào.
Quan Hề lắc đầu, muốn rũ cái cảm giác mất mát ra sau.
Không sao… Gần đây bà mới được gặp lại con gái ruột, tâm tư đều đặt hết lên cô ấy cũng phải.
Chắc chắn bà chỉ nhất thời không nhớ đến cô thôi.
***
Quan Hề đứng tên vài căn nhà, có điều mấy căn nhà đó trước giờ cô chưa từng ở, không biết bụi bám dày đến thế nào. Vậy nên tối nay, cô đi thẳng đến khách sạn Nam Tước.
Khách sạn Nam Tước là sản nghiệp của Quan thị, là địa bàn của anh họ Quan Nguyên Bạch của cô, đến chỗ này cô cảm thấy rất an toàn.
Vào phòng xong Quan Hề liền đi tắm, tắt chuông điện thoại rồi ngủ luôn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là giữa trưa, điện thoại hiện lên một loạt thông báo, trong đó có cả Giang Tùy Châu.
[Em đến khách sạn à?]
[Nói chuyện đi.]
Nói cái quái gì!
Quan Hề nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người tối qua mà lửa giận lại bốc lên.
Đợi đã… sao anh biết cô đến khách sạn ngủ?
Gắn camera trên người cô hay tối qua lúc cô thuê phòng bị người khác nhìn thấy?
Quan Hề nghi hoặc đầy mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trên mặt tủ đầu giường có chìa khóa xe, thẻ ngân hàng cùng mấy thứ linh tinh bị cô tiện tay ném ở đó.
Cô ngẩn người, cầm cái thẻ tối qua quét tiền thuê phòng lên nhìn.
À, cái này hình như là thẻ ngân hàng của Giang Tùy Châu.
“…”
Quan Hề trợn trắng mắt, vùi mặt vào trong gối.
Trước mặt Giang Tùy Châu, trước giờ cô chưa từng có khái niệm: “thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí”. Nên cũng đừng hy vọng cô nhận ra mình quẹt thẻ tiêu tiền của anh rồi sẽ bớt giận nhé.
Cô cầm điện thoại lên, lạch cạch muốn gõ mấy câu châm chọc để anh tỉnh ngộ, nhưng còn chưa kịp gửi đi, chuông cửa đã vang lên.
Cô bỏ điện thoại xuống, đứng dậy ra ngoài xem ai đến.
Mẹ nó… Giang Tùy Châu?
Người này đến nhanh thật đấy.
Quan Hề lập tức lùi lại, cô nhìn khóa chống trộm một bên, dùng tốc độ nhanh nhất vuốt lại mớ tóc loạn của mình.
Chuông cửa lại vang lên.
Quan Hề biết nếu cô mà không mở cửa, chắc chắn anh có trăm ngàn biện pháp để mở cánh cửa này ra nên cô cũng không giằng co lâu, mở hé một khe cửa đứng đó nhìn anh.
“Đến làm gì.” Cô nâng giọng.
Giang Tùy Châu đã quen với dáng vẻ này của cô, trước giờ mỗi lần cô tức giận đều thế này, tâm cao khí ngạo, ánh mắt sắc bén như lăng trì người khác.
Nhưng hôm nay có lẽ cô cũng không nhận ra bản thân chưa trang bị tốt.
Một thân áo ngủ, đầu tóc loạn cào cào, khuôn mặt chưa trang điểm, dưới chân còn đi đôi dép lê của khách sạn khiến chiều cao còn kém anh một khoảng dài.
Kiểu này thì làm gì có chút tính uy hiếp nào.
Giang Tùy Châu cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Để anh vào trước.”
Quan Hề đứng bất động: “Có chuyện gì anh nói luôn đi, việc gì mà phải vào.”
Giang Tùy Châu duỗi tay đẩy cánh cửa: “Muốn anh xông vào hả.”
Quan Hề trừng mắt nhìn anh.
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Hôm qua giận như vậy à? Giận đến mức chạy đến khách sạn ngủ.”
Quan Hề cảm thấy tay anh dùng lực, cô không giữ cửa nữa.
Miễn cho khiến bản thân thê thảm hơn, cô buông tay, quay người bước vào trong phòng: “Chẳng qua em muốn ngủ ở khách sạn thôi, em chả tức giận gì cả!”
Giang Tùy Châu bước vào, tiện tay đóng chặt cửa.
Quan Hề ngồi bên giường, lạnh lùng nhìn anh: “Hơn nữa trước kia anh có quản em ngủ chỗ nào đâu, sao bây giờ bắt đầu ý kiến.”
Giang Tùy Châu đứng trước mặt cô: “Không phải anh có ý kiến chuyện em ngủ ở khách sạn, anh chỉ có ý kiến chuyện em vì tên Tạ Diên kia mà giận dỗi anh.”
“Em nào có vì tên Tạ Diên kia…”
“Em nghĩ tối qua anh mù sao?”
Quan Hề nghẹn họng, tối qua không phải vì Tạ Diên, mà vì lời anh nói nên cô mới tức giận. Có điều bây giờ cô không thể nói ra nguyên nhân này, không thì anh sẽ nghi ngờ vì sao cô lại tức giận chuyện đó.
Nhất thời Quan Hề không biết nói gì.
“Em là vị hôn thê của anh, nếu như em vì người đàn ông khác mà gây sự với anh thì quá không thích hợp rồi.”
Quan Hề quay đầu đi, không thèm để ý tới anh.
Giang Tùy Châu duỗi tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn anh: “Nói chuyện đi.”
Quan Hề lại lắc đầu thoát khỏi tay anh, định không thừa nhận: “Tối qua em không hề gây sự với anh, chỉ là em không thích lời nói kia của anh, không thích thì không thể nói ra à, anh có thể nói ra ý kiến của mình, em cũng chỉ nói ra ý kiến của em. Ừm… ừm chẳng qua vốn dĩ tâm tình em không được tốt, ngữ khí gắt gỏng hơn mà thôi.”
Giang Tùy Châu nhíu mày.
Quan Hề gỡ tay của anh ra, đứng dậy: “Giang Tùy Châu, con nuôi quả thật không thể so với con ruột, điều này anh không sai. Nhưng không đến nỗi không làm nên chuyện gì, không đến nỗi mất mặt chứ!”
Giang Tùy Châu: “Anh không nói mất mặt.”
Quan Hề sững sờ, ồ, hình như không nói thật?
“Thế thì anh nói không làm nên chuyện gì!”
Giang Tùy Châu ngẫm nghĩ lại, lúc đó hình như anh có nói như vậy. Nhưng thật ra, anh không hề có ý kiến với Tạ Diên, thậm chí còn thưởng thức tài năng của anh ta. Lúc đó anh nói như vậy… hình như cũng bị ngữ khí nói chuyện của Quan Hề làm cho không thoải mái, phát ngôn không suy nghĩ.
Giang Tùy Châu nói: “Lỡ miệng thôi.”
Quan Hề: “…”
Tin anh mới là lạ! Lỡ miệng nói mà trúng tim đen người ta được à!
“Thế nên tối qua em chỉ tranh luận với anh thôi?”
Quan Hề: “Không được à?”
“Được, nếu em vì tâm tình không tốt mà thái độ khi tranh luận với anh hơi kém thì chuyện này coi như xong.” Giang Tùy Châu nói, “Không phải vì Tạ Diên thì được.”
“…”
Giang Tùy Châu nghe được đáp án khiến mình hài lòng nên thái độ của anh chuyển biến rất nhanh. Anh thành thục duỗi tay ôm eo cô, khẽ kéo vào lòng: “Đi rửa mặt rồi ra ngoài đi ăn với anh.”
Tên Nhị cẩu này!
Ai thèm đi ăn với anh!
Đợi đã… đi ăn?
Quan Hề sững người, chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “Hôm nay phải đến nhà ông nội…”
Cô vội nhìn đồng hồ, mười một giờ rồi, lúc này đã đến thời gian ăn trưa, mọi người chắc đã tụ tập đầy đủ ở nhà ông rồi.
Trong đầu cô hiện ra cảnh thân thích nhận nhau, nhất thời sởn hết da gà…
Thôi, lát nữa đến sau vậy.
Quan Hề gỡ tay anh ra: “Em không ra ngoài ăn đâu, gọi cơm ở khách sạn là được rồi.”
Sáng nay Giang Tùy Châu có cuộc họp, anh dành thời gian buổi trưa đến để xử lý chuyện của Quan Hề.
Dậy sớm nên giờ anh quả thật hơi buồn ngủ. Thấy Quan Hề muốn đặt đồ ăn trong khách sạn, anh thấy cũng ổn nên kéo cô nằm luôn lên giường: “Ừ, thế gọi thêm cho anh một suất.”
Quan Hề đột nhiên bị kéo eo nằm xuống, không kịp phòng bị, nhất thời đen mặt: “Này? Em không ra ngoài ăn thì anh đi một mình là được, anh làm gì vậy? Giang tổng, phiền anh gỡ cái tay ra.”
Giang Tùy Châu không động đậy, tay vững như sắt thép bao quanh người cô.
Quan Hề giãy giụa một hồi đành từ bỏ.
Giang Tùy Châu đột nhiên trầm giọng nói: “Gọi đồ Trung, anh không muốn ăn đồ Tây.”
“Tự gọi đi.”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng: “Đưa điện thoại cho anh.”
Quan Hề từ trong lòng anh bò dậy, vươn tay lấy điện thoại trên mặt tủ đầu giường, ấn vào gọi món. Giang Tùy Châu nhận lấy điện thoại, thuần thục chọn vài món ăn.
Quan Hề nghe thấy âm thanh sau lưng, chợt nhớ lại chuyện trước kia.
Lúc đó hai người cũng đến đây thuê phòng, khi ấy anh cũng gọi đồ ăn lên, đến khi đồ ăn được mang đến, Giang Tùy Châu chê khó ăn, trực tiếp gọi Giám đốc quản lý của khách sạn lên, anh họ cô Quan Nguyên Bạch gọi điện tới.
Trước giờ đồ ăn của Nam Tước được người trong giới khen ngợi, nhưng Giang Tùy Châu lại bới lông tìm vết, công lực bắt bẻ đã đạt đến đỉnh cao. Anh nói một hồi làm Quan Nguyên Bạch tức nửa ngày trời, về sau Quan Nguyên Bạch phỉ nhổ anh một trận, còn lớn tiếng cảnh cáo không cho anh dẫn em gái mình đến thuê phòng ở khách sạn này nữa.
Lúc nói chuyện mở loa ngoài, Quan Hề ở một bên nghe anh bị mắng mà không nói lại lời nào, cười sái cả quai hàm.
“Em cười cái gì.” Giang Tùy Châu tắt điện thoại.
Lúc này Quan Hề mới nhận ra mình đã cười thành tiếng, mặt nghiêm nghị nói: “Không có gì, chẳng qua trước kia anh chê đồ ăn ở đây khó nuốt, sao bây giờ còn đặt.”
Giang Tùy Châu: “Thay đổi cách nấu ăn rồi em không biết sao.”
“… Cái gì?”
Giang Tùy Châu: “Lúc đó Quan Nguyên Bạch thẹn quá hóa giận, nhưng về sau lại âm thầm bảo phòng bếp bên đó thay đổi theo cách anh nói.”
“…”
Đúng là tác phong của ông anh nhà cô.
Giang Tùy Châu chỉnh lại tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt vào, lại hỏi câu: “Vậy nên hôm qua vì sao mà tâm tình em không tốt.”
Cái gì phải đến cũng đến.
Quan Hề im lặng một lúc, quay người lại.
Vốn dĩ anh nằm sau lưng ôm cô, khoảng cách hai người vốn dĩ gần, cô vừa quay người lại, trán liền đụng vào anh.
Hôm nay Giang Tùy Châu không đeo kính, thật ra anh cũng không thường xuyên đeo kính, cận một độ, đeo cũng được mà không đeo cũng được.
Lúc anh không đeo kính cô có thể nhìn rõ hàng mi của anh, vừa dài vừa dày, cô biết nếu đôi mắt này mở ra, cô sẽ nhìn thấy một đôi con ngươi rất đẹp, thanh lãnh mà thâm thúy sáng ngời.
Sau lưng cô không ít lần nói xấu anh, nhưng chưa lần nào công kích về tướng mạo này.
Không thì cô thành mắt mù à.
“Chắc anh cũng biết chuyện nhà em trước kia đã mất một đứa con.” Quan Hề mở miệng, cô nghĩ dù sao mấy ngày nữa anh cũng biết.
Cho dù cách nhìn về con nuôi của anh như thế nào, cô để ý làm gì, về sau anh cũng không có cơ hội biết chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại chuyện cô tức giận cũng quá vô lý, trước giờ nhu cầu của hai người với đối phương rất thẳng thắn, lợi ích, dục vọng, cũng chỉ có vậy thôi.
Vốn dĩ hai người là hợp tác cùng có lợi. Vậy nếu bây giờ cũng như trước, thậm chí bây giờ cô càng phải dựa vào anh, thì việc tỏ thái độ với anh là quá không sáng suốt rồi.
“Có nghe qua.” Giang Tùy Châu đáp.
Quan Hề: “Chị ấy về rồi.”
Giang Tùy Châu mở mắt: “Cái gì?”
Quan Hề nói: “Thật ra chị ấy chưa chết, lúc đó bà bảo mẫu ấy tiện tay đưa cho người khác, về sau chị ấy bị bán đi. Bây giờ tìm về với bố mẹ ruột rồi.”
Vốn dĩ Giang Tùy Châu là người trấn định, nghe được chuyện này cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi câu: “Vì sao tìm được.”
“Khuôn mặt Quan Oánh rất giống mẹ em, à Quan Oánh là tên của chị ấy. Giống đến mức nào à, chính là nếu cô ấy đứng cạnh mẹ, vừa nhìn liền nhận ra cô ấy là con của mẹ em. Mới dạo trước, Quan Oánh xem bản tin thời sự nhìn thấy thấy mẹ em, lúc đó bà ấy với bố em đang tham gia sự kiện cắt băng khánh thành một công trình.”
“Chỉ vì mình giống với người trên bản tin thời sự?”
“Không hẳn thế, quan trọng là từ nhỏ chị ấy đã biết mình không phải con ruột. Nên gặp chuyện này mới bắt đầu điều tra tin nhà em bị lạc mất con, trong lòng cũng có phán đoán. Về sau liên hệ rồi xét nghiệm ADN, chính xác như vậy.” Quan Hề cười một tiếng, “Có phải rất thần kỳ không, có lẽ đây chính là duyên phận.”
Giang Tùy Châu trầm mặc một lúc, nói: “Em không vui.”
Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Nụ cười của Quan Hề khẽ cứng lại, chậm rãi nói: “Chị em còn sống trở về, sao em lại không vui được, em rất vui đó.”
Giang Tùy Châu: “Không sợ cô ấy cướp đi sủng ái của em, tranh tài sản với em à?”
Quả nhiên là Giang Tùy Châu, câu nào câu nấy trúng tim đen.
Quan Hề trợn mắt nhìn anh, duỗi tay véo anh: “Em nào có, anh im đi.”
Giang Tùy Châu dễ dàng bắt được cổ tay cô: “Thật không, vậy thì không phải là Quan Hề mà anh quen rồi.”
“Giang Tùy Châu anh không nói thì em không bảo là anh câm đâu…”
Cô vốn mặc đồ ngủ, vùng vẫy một hồi làm quần áo loạn thành một đống, dưới cổ áo phong quang vô hạn.
Giang Tùy Châu đảo mắt liền nhìn thấy, nhưng ngại thời gian không đủ, không thích hợp phóng túng giữa ban ngày. Anh chỉ đành áp chế tâm tư kia, vươn tay chỉnh trang lại áo, che đi đường cong đầy đặn của cô.
“Cuối cùng anh cũng biết hai mươi tám hộp quà kia của em có ý gì rồi.” Chỉnh áo xong anh đột nhiên nói.
Quan Hề: “…?”
“Hóa ra là để củng cố quan hệ của chúng ta, thiết lập nền tảng vững chắc.”
Quan Hề nhéo anh, không đỏ mặt đáp: “Sao nào, không được à, lúc đầu anh trai anh cưới đại tiểu thư nhà họ Tưởng về, hôm đó anh liền xác nhận quan hệ với em, đưa em về nhà ăn cơm còn gì.”
“Nhắc lại chuyện cũ làm gì, anh cũng không nói là không được.” Giang Tùy Châu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng nói: “Thế này cũng tốt, xem như là phá án rồi.”
“Phá án gì?”
“Vốn dĩ anh vẫn thắc mắc em làm nhiều chuyện như vậy liệu có phải muốn thứ đồ gì kinh khủng lắm không, bây giờ biết được chân tướng cuối cùng cũng yên tâm rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Giang: Phá án rồi phá án rồi, đỡ tốn chút tiền. ╮(╯-╰)╭