Trans by Mintwooo
Bữa tiệc chỉ mời tầm ba bốn mươi người nhưng rất náo nhiệt, phong cách trang trí theo kiểu hang động thạch bích kia càng khiến người ta líu lưỡi về độ xa hoa.
Quan Hề đến bên Lãng Ninh Y ngồi xuống, thấy cô ấy và Ngụy Tu Dương đang tranh cãi xem ai thắng cược.
Xung quanh rất ồn, tiếng cười, tiếng nhạc, tiếng hát hò… Nhưng cả người cô như cạn kiệt, tim đập liên hồi.
Hai người là vật họp theo loài.
Đồng bệnh tương liên.
Ngụy Tử Hàm đã biết được gì?
Chắc không phải đâu.
Có lẽ do cô quá nhạy cảm mà thôi, từ nhỏ Ngụy Tử Hàm đã thích khiêu khích cô, nói vài câu khiến cô không thoải mái cũng bình thường.
“Quan Hề, Quan Hề? Này, đang nghĩ gì thế, người đó đến kìa.” Lãng Ninh Y kéo tay cô chỉ về một phía.
Quan Hề thuận theo tay cô ấy nhìn qua, chỉ thấy Giang Tùy Châu mấy ngày trước còn kêu rất bận cũng đến, anh đi cùng Tống Lê.
Lúc này không biết hai người đang nói chuyện gì, Tông Lê ôm vai Giang Tùy Châu, vẻ mặt rất chi gợi đòn, hai bàn tay Giang Tùy Châu cho vào túi quần đứng im một chỗ, trên mặt cũng đầy ý cười.
Không biết có phải cảm thấy có người đang nhìn mình không, đột nhiên Giang Tùy Châu nhìn qua.
Xuyên qua cả đám người trong quán bar, ánh mắt hai người gặp nhau. Ánh mắt anh thâm thúy trầm ổn, còn mang theo ý cười mê người.
Tim Quan Hề thót lên một nhịp, bắt gặp ánh mắt này của anh không tự chủ quay đầu đi chỗ khác.
“Chúng ta chơi chút gì đi, ai thua phải uống rượu được không.” Một lúc sau có người đề nghị.
Không khí trong quán bar đang cao trào, mọi người rất nhanh liền vui vẻ hưởng ứng, hứng khởi tụ tập ở giữa sàn nhảy.
“Được được, chơi gì vậy!”
“Đoán số xúc xắc, thua thì uống rượu.”
“Dễ vậy à?”
“Mỗi lần thua phải tăng số cốc lên, cậu thấy dễ không.”
“Được! Thế này mới ra chơi chứ, đến nào đến nào.”
…
“High vậy à, chúng ta cũng ngồi đây chơi đi.” Đúng lúc này, bàn các cô có thêm hai người ngồi xuống.
Ngụy Tử Hàm kéo thêm Quan Oánh đến.
Những người bàn này đều thân thiết với Quan Hề, bình thường hay nịnh bợ cô, thấy hai người đến một là chị gái đột nhiên quay về với một chị họ hay xích mích với cô nên không ai dám tiếp lời. Mọi người chỉ biết nhìn Quan Hề, đợi xem thái độ của cô.
Quan Hề thấy người đến là Ngụy Tử Hàm cũng giật mình, nhưng vừa rồi cô nghi ngờ hơi quá rồi, chuyện kia được giữ bí mật như vậy, cô cảm thấy Ngụy Tử Hàm không thể biết được.
“Chị uống được rượu không.” Quan Hề mở miệng, nhưng câu này lại nói với Quan Oánh. Vì trong ấn tượng của cô, Quan Oánh là một chị gái ngoan hiền thục nữ, một ly là gục.
Quan Oánh nghe thấy thế liền gật đầu: “Cũng ổn, chị uống được chút.”
“Không uống được để chị uống.” Ngụy Tử Hàm tiếp lời, nói với mọi người, “Quan Oánh mới đến, mọi người nương tay nha.”
Những người ở đây đều rất tò mò về Quan Oánh, mấy ngày trước cô còn là chủ đề bàn tán bí mật của bọn họ.
Những lúc này, mọi người nghe thấy lời này lại là từ miệng Ngụy Tử Hàm chứ không phải em gái ruột Quan Hề, ai cũng thấy kỳ lạ.
Lẽ nào… hai chị em nhà họ Quan bằng mặt không bằng lòng sao.
Quan Hề chỉ hừ lạnh, muốn trợn trắng mắt.
Cô không biết Ngụy Tử Hàm đang giở trò gì, chỉ thấy cả Chung Linh Phàm và Lãng Ninh Y đều ra hiệu cho cô “Cô ta muốn chơi thì làm cho cô ta uống đến gục xuống mới thôi”, cô nói: “Nếu vậy thì bắt đầu đi.”
Trò chơi này là trò đoán số hay chơi trong quán bar hay quán karaoke, Quan Hề đã thành tinh rồi, chơi vài vòng mà chưa dính chiêu lần nào. Nhưng Quan Oánh lại không dễ dàng như cô, có lẽ do chưa quen thuộc trò này, thua cực thảm.
Ngụy Tử Hàm nói được làm được, lần nào cũng uống đỡ cho Quan Oánh không ít.
Lại qua một vòng nữa, số rượu trên bàn đã lên tới bảy cốc.
Không khéo là, lần này Quan Oánh vẫn thua. Ngụy Tử Hàm thấy thế thì đen cả mặt, chắc cô ta không ngờ Quan Oánh có thể thua oanh liệt đến vậy.
“Cốc này tôi tự uống hết cũng được.” Quan Oánh lúng túng nhìn Ngụy Tử Hàm, cuối cùng duỗi tay cầm lấy một cốc rượu.
Quan Hề quả thực muốn đối phó Ngụy Tử Hàm, nhưng cô không nghĩ sẽ xuống tay với Quan Oánh, nhìn thấy cô ấy uống hết một cốc rồi lại lấy thêm một cốc rượu nữa, cô đứng dậy nói: “Ai… Bỏ đi, thắng mãi cũng chán. Chơi đến đây thôi, tôi không chơi nữa.”
Quan Hề đột nhiên dừng chơi nhưng không ai dám ý kiến gì, trước giờ vị đại tiểu thư này toàn là nói thôi là thôi, mọi người cũng rất tự giác bỏ ván này đi bày ván khác chuẩn bị chơi.
Nhưng không ngờ, Ngụy Tử Hàm bỗng bật dậy gọi Quan Hề: “Này… cô nói đi là đi luôn à.”
Cô ta lảo đảo, hiển nhiên đã say khướt.
Hai tay Quan Hề khoanh trước ngực, chế nhạo: “Sao nào, chưa khiến chị uống đến gục xuống nên chị không vui à.”
Ngụy Tử Hàm: “Sao cô biết chúng tôi sẽ thua tiếp!”
“Nhìn thì biết.” Quan Hề lười biếng đáp: “Trò này chị không thắng nổi tôi đâu.”
“Thật không?” Ngụy Tử Hàm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vì đố kỵ trở nên u ám hơn.
Quan Hề thản nhiên tiếp nhận ánh mắt khiêu khích này, cô không muốn tiếp tục “battle” với một con ma men.
Cô quay người muốn rời đi.
Ngụy Tử Hàm: “Quan Hề!”
Ting—
Brrr—
…
Theo tiếng gào đậm mùi men rượu của Ngụy Tử Hàm, điện thoại của mọi người đột nhiên đồng loạt vang lên, trên bàn, trong túi, trong tay… Tất cả mọi người trong quán bar cơ hồ đồng thời cảm thấy.
Nhận được một tin nhắn từ số lạ.
Có người thuận tay mở tin nhắn ra đọc, vốn tưởng là tin rác, ai dè vài giây sau, kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp yêu kiều đang đứng không xa.
Một người, hai người,… thêm nhiều người đọc tin nhắn, ai nấy đều ái ngại nhìn về nhân vật chính trong tin.
“Linh Phàm, mình về…” Quan Hề quay đầu lại, vừa định thông báo cô về trước, nhưng cô phát hiện Chung Linh Phàm đang bàng hoàng nhìn mình.
Không đúng, không chỉ có cô ấy, hầu như mọi người ở đây đều đang nhìn cô.
Quan Hề: “Sao vậy?”
Sắc mặt Lãng Ninh Y cực kỳ kém, bước đến kéo tay cô đi: “Hề Hề, mình, mình về trước với cậu.”
Quan Hề lấy làm lạ: “Không phải cậu vừa nói không say không về à, trông cậu vẫn chưa say đâu…”
Còn chưa nói xong, Quan Hề nghe thấy Ngụy Tử Hàm kinh ngạc chỉ vào điện thoại của chị ta: “Quan Hề, đây là chuyện gì vậy? Cô nói rõ cho mọi người xem!”
Cái quái gì vậy?
Quan Hề sững sờ.
Lãng Ninh Y vội nhỏ giọng giải thích: “Vừa mình nhận được một tấm ảnh, liên quan đến cậu…”
Dường như có dự cảm chẳng lành, Quan Hề đứng yên tại chỗ.
“Đưa mình xem.”
Lãng Ninh Y: “Hề Hề…”
“Đưa mình.”
Lãng Ninh Y do dự, lại không bì được với Quan Hề nên chỉ đành đưa điện thoại cho cô xem.
Là một chiếc ảnh dài, trong ảnh lại là chi tiết việc Quan Hề được nhà họ Quan nhận nuôi!
Thủ tục nhận nuôi, chữ ký, ảnh cô nhi viện, giấy tờ minh chứng… việc Quan Hưng Hào nhận nuôi Quan Hề, tất cả được nêu ra cực kỳ rõ ràng.
Quan Hề rũ mắt nhìn, chỉ cảm thấy khí lạnh dần lan khắp toàn thân, dần dần khiến cô chết trân tại chỗ.
Gửi đồng loạt.
Ai cũng biết rồi?
Quan Hề nhìn Ngụy Tử Hàm, cô ấy lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện này.
Tầm mắt Quan Hề chậm rãi đảo qua từng người ở đây.
Tất cả đều đang nhìn cô, Quan Oánh hoảng hốt, Chung Linh Phàm sững sờ, Ngụy Tu Dương kinh ngạc… Ai cũng bất ngờ, có vẻ như bị tin bát quái này làm ngu người luôn.
Quan Hề trả điện thoại lại cho Lãng Ninh Y, mặt không biến sắc.
Cô cũng không để Ngụy Tử Hàm có cơ hội chắn đường mình nữa, quay đầu đi thẳng ra ngoài cửa quán bar.
Nhưng vừa quay lại, cô nhìn thấy Giang Tùy Châu.
Anh đứng cách cô tầm hai mét, đèn led trên đỉnh đầu chớp sáng chớp tắt qua ánh mắt anh, chói sáng, cũng khiến cô nhìn không ra biểu cảm của anh.
Nội tâm Quan Hề khẽ nhói lên, không biết vì sao tòa thành lung lay sắp đổ từ khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tùy Châu liền tan thành mây khói.
“…”
Đột nhiên cô nghĩ, anh sẽ nói gì?
Có phải anh đang nghĩ chia tay kiểu gì, nghĩ hủy hôn như thế nào không.
Chắc là vậy rồi…
Quan Hề nhìn anh, áp chế những suy nghĩ linh tinh lại, nhanh chóng bước qua.
“Quan Hề!” Ngụy Tu Dương chợt đứng dậy, định đuổi theo cô.
Nhưng cậu ta bị kéo lại: “Em làm gì vậy, đi đâu!” Ngụy Tử Hàm quát lên.
Ngụy Tu Dương gằn lên: “Bỏ tay ra.”
“Ngụy Tu Dương, rốt cuộc cậu là em chị hay là em nó, lúc này mà em còn bênh nó à?”
Ngụy Tu Dương nhìn Ngụy Tử Hàm: “Chị nói lung tung gì vậy?!”
Từ nhỏ Ngụy Tử Hàm đã chiều chuộng cậu em trai này, nhưng cô không hiểu nổi, sao em trai mình lại bị Quan Hề thu phục trở nên ngoan ngoãn dính người, còn thân thiết hơn cả chị ruột là cô đây!
“Chị nói lung tung?! Chị đã nói được gì! Thứ này cũng không phải chị gửi! Nhưng rốt cuộc đây cũng chính là sự thật! Vừa Quan Hề có phủ nhận đâu!”
“Cái thứ này thật hay giả thì liên quan gì đến em, dù là thật đi chăng nữa thì sao!” Ngụy Tu Dương hất cánh tay đang túm quần áo của cậu ra, “Dù là thật, là thật thì… chị ấy vẫn là chị ấy!”
**
Ngoài quán bar là một thế giới khác hoàn toàn, Quan Hề đã đi đến bãi đỗ xe, cô mở cửa xe, trầm mặc hai giây rồi dùng hết sức đá vào cửa.
Được, được lắm, chơi cô một quả này…
“Xe là của em, đá vào chỉ thiệt em thôi.”
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Quan Hề giật mình rồi lập tức chui vào trong xe.
Giang Tùy Châu dễ dàng kéo cô ra khỏi ghế lái rồi ngồi vào.
Lúc này người Quan Hề không muốn thấy nhất là anh, tức giận chất vấn: “Anh làm cái gì vậy!”
Giang Tùy Châu chỉ vào ghế lái phụ: “Không muốn người trong đó ra đây ồn ào thì ngồi vào.”
Quan Hề á khẩu, đơ một lúc nhìn bóng mấy người Ngụy Tu Dương đang chạy đến cửa quán bar. Lúc này cô cũng chẳng muốn giải thích gì nhiều với họ, đành mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
“Chạy đi.” Quan Hề nhìn ngoài cửa sổ xe, giọng nói lạnh tanh ra lệnh.
Giang Tùy Châu liếc cô rồi cũng nổ máy phóng đi.
Xe thể thao chạy như bay trên đường cao tốc, đèn đường cùng đèn neon từ các tòa nhà bên đường thành những đường mơ hồ.
Quan Hề ngồi bên ghế lái phụ, sống lưng vẫn cứng đờ.
Trong xe yên tĩnh, tâm tình cô cũng cực kỳ kém.