Chương 27: Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Anh Trai À, Cái Này Gọi Là Không Khéo

Phiên bản 14526 chữ

Trans by Mintwooo

Lái xe cả một quãng đường trời cũng sẩm tối.

Ánh đèn neon, xe cộ, người người đi lại… Thành phố này là kiểu ban ngày ngủ sâu đến ban đêm mới náo nhiệt, tất cả đều bị cuốn vào nhịp sống hối hả và nhộn nhịp.

Dưới nhịp sống hối hả ấy, cũng có lúc phải tĩnh tâm lại.

Rốt cuộc Quan Hề dừng xe ở bãi đỗ xe của spa, một tay cô gác trên vô lăng, bên tai là những lời thao thao bất tuyệt của Lãng Ninh Y.

“Ai da mình cũng đau hết cả người này, chẳng qua thời đại 5G dễ chịu hơn 4G chút… Mình còn định đắp mặt nạ, bọn họ bảo lần trước mặt nạ của mình đã dùng hết rồi, mình mới đến dùng có vài lần mà đã hết… Aizz cái người này đến đâu rồi, nhanh lên nào.”

Quan Hề nhìn bãi đỗ xe trước mặt, im lặng một lúc lâu mới nói: “Đến tầng hầm rồi, sắp lên.”

“Được, đợi cậu đó.”

Quan Hề cảm giác cuộc điện thoại của Lãng Ninh Y đã cứu vớt cô, từ phòng làm việc của Quan Hưng Hào cô phóng xe một mạch trong vô định.

“Chắc bây giờ ông không rõ đứa nào mới là con gái ruột của ông nhỉ.”

Con gái ruột…

Phải, con gái ruột.

Vốn cô cảm thấy mình có thể nghĩ thoáng, cũng luôn cảm thấy bản thân mình có đủ vốn liếng để kiêu ngạo, không có gì có thể đánh đổ cô.

Nhưng hóa ra, nghe được lời mẹ vừa nói, nhìn thấy người thân mà cô luôn quý trọng thể hiện một chút không thích lại dễ dàng đả động đến cô như vậy.

Nhất thời bản thân cô trở nên thật cô độc, giống như không còn chỗ dung thân…

Quan Hề trấn tĩnh, hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi xe.

Viện spa này là nơi các tiểu thư nhà giàu như Quan Hề hay lui tới, cô đã là khách hàng siêu VIP ở đây nên vừa vào cửa đã có nhân viên nhiệt tình tiếp đón. Quan Hề vẫy tay, ý chỉ hôm nay tới tìm bạn, không chăm sóc da.

Nhân viên công tác dẫn Quan Hề đến phòng bao của Lãng Ninh Y, vừa bước vào cửa Quan Hề liền nhìn thấy Lãng Ninh Y đang nằm trên giường, trên mặt đắp chiếc mặt nạ “hoàng kim” giá cả hơn 300 vạn. (~ 10 tỷ VNĐ)

Quan Hề bước vào ngồi trên sô pha không nói gì.

Lãng Ninh Y nghe thấy tiếng mở cửa mới phát hiện ra cô: “Trời ơi… Cậu làm sao đấy? Sao không phát ra tiếng gì?!”

Quan Hề ủ rũ hỏi: “Cậu còn đắp bao lâu nữa.”

Lãng Ninh Y: “Vừa mới bắt đầu.”

“Ừm.”

“Cậu không làm à?”

“Không.”

Lãng Ninh Y ngạc nhiên: “Thế cậu đến đây làm gì, chỉ đến xem mình thôi hả.”

Quan Hề không nói gì, qua một lúc lâu mới đáp lại: “Ninh Y, mình định dọn khỏi nhà.”

Lãng Ninh Y ngạc nhiên, suýt thì bật dậy cũng may cô kịp nhớ đến đang dát vàng lên mặt, nhẫn nhịn nằm xuống hỏi: “Dọn đi? Vì sao? Bây giờ cậu mà dọn thì không ổn chút nào, đang đầu sóng ngọn gió, mấy cổ đông bên công ty cậu với đám người ngoài kia đều đang rình mò nhất cử nhất động của cậu. Cậu mà dọn ra ngoài chắc chắn người ta sẽ bảo là nhà họ Quan không chứa chấp cậu nữa…”

“Mình cảm thấy quả thật không chứa chấp nổi nữa.”

Lãng Ninh Y nhíu mày: “Quan Hề, cậu đừng nói lung tung.”

Quan Hề ôm gối, ban đầu khi cô mới biết bản thân là con nuôi cũng chưa từng chùn bước, nhưng hôm nay lần đầu tiên cô có suy nghĩ muốn rút lui.

Đột nhiên cô cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì.

“Mình không muốn chứng minh nữa.”

“…”

Quan Hề nói: “Cậu biết không, hôm nay ở công ty bố giao cho mình một dự án lớn, mẹ mình ở công ty giận dữ cãi nhau với bố. Bà ấy cho rằng dự án này đáng ra phải giao cho Quan Oánh.”

Lãng Ninh Y: “Nhưng Quan Oánh mới đi làm được vài ngày mà? Chị ta làm được chắc?”

“Không làm được.” Quan Hề đáp, “Nhưng chủ yếu là chị ấy muốn hay không, chứ không phải là làm được hay không.”

Ban đầu cô còn cảm thấy bản thân tốt hơn Quan Oánh, cô có năng lực có thể đem lại nhiều lợi ích cho nhà họ Quan, chỉ cần thế cảm giác tồn tại của cô trong nhà sẽ nhiều hơn, mẹ sẽ quý cô hơn, sẽ cảm thấy cô quan trọng hơn.

Nhưng hóa ra cô đã nhầm, vừa bắt đầu thân phận đã không đúng, cho dù cô có năng lực thế nào đi chăng nữa thì cũng có ích gì… Chỉ càng khiến cho người ta cảm thấy cô là hòn đá chắn đường của con gái nhà người ta thôi.

“Không phải, cho dù mẹ cậu có nghĩ như vậy thật nhưng chắc chắn bố cậu không vậy đâu.” Lãng Ninh Y nói, “Cậu xem bố cậu thương cậu biết bao, ông ấy không bao giờ để cậu chịu thiệt thòi, lần này mà dọn ra khỏi nhà ông ấy không đồng ý là cái chắc.”

Mũi Quan Hề chua xót, nhắc đến bố cô quả thật cô cũng không nỡ, ông là người thương cô nhất trên đời.

“Nhưng mình không vui…”

“Hề Hề cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, cho dù bên mẹ cậu thật sự không chứa chấp nổi cậu thì đã sao, con nuôi cũng là con được pháp luật công nhận. Từ bao giờ cậu bắt đầu sợ bóng sợ gió thế này, nói nhường là nhường.”

Quan Hề đỡ trán, cô không cách nào nói ra cảm nhận đó. Món đồ mong ước từ nhỏ đến lớn đột nhiên đổ vỡ, cô có chút không chịu nổi.

Lãng Ninh Y thấy dáng vẻ này của cô đành dỗ: “Trước tiên cậu phải bình tĩnh đừng xúc động, ít nhất đừng chuyển ra vội? Đầu tiên phải âm thầm chuẩn bị tốt đã, đừng để bố cậu thất vọng.”

**

Liên quan đến bố cô, Quan Hề cảm thấy Lãng Ninh Y nói cũng đúng.

Có thể từ ban đầu mẹ đã không thích cô, nhưng cô không thể giận lây sang người bố luôn yêu thương mình hết mực. Bố cô tin tưởng cô giao cho cô dự án quan trọng nhất, quả thật cô có thể làm tốt, không thể để bố thất vọng.

Chuyện dọn khỏi nhà chưa quyết định được ngay cũng không thành vấn đề, nhưng từ hôm đó Quan Hề không biết làm thế nào để đối mặt Ngụy Chiêu Mai. Cô cố gắng giảm thời gian ở nhà, hầu như toàn ở công ty.

Hôm nay, Quan Hề cầm văn kiện và máy tính lên chuẩn bị đi công tác.

“Dương Thanh, hôm nay chị đến thành phố Ôn An gặp Lưu tổng, ở công ty có chuyện gì giao cho em nhé.”

Dương Thanh: “Giám đốc Quan, hay để em qua bên đó.”

“Không cần, chị tự đi được.”

Việc đàm phán với Lưu tổng của bên khách sạn châu Âu vốn không phải quá quan trọng, Quan Hề có thể giao cho cấp dưới, nhưng hai ngày nay Quan Hề không ngủ được, cô muốn đến thành phố khác công tác để khỏi phải về nhà.

Thành phố Ôn An cách Đế đô không xa, chỉ tầm hai tiếng rưỡi lái xe là đến, Quan Hề cũng không cần tài xế. Lần này đi cô đi công tác không bằng nói đi ra ngoài hóng gió.

Đầu lộ trình phải đi trên đường cao tốc, Quan Hề lái xe hơn tiếng đồng hồ liền xuống cao tốc.

Vừa xuống cao tốc không lâu điện thoại cô liền đổ chuông. Quan Hề ấn nhận máy xong giọng của Giang Tùy Châu liền vang lên.

“Đang ở đâu.”

Mấy ngày nay Giang Tùy Châu cũng đi công tác, rất bận rộn, hầu như hai người không liên lạc gì với nhau, đây là cuộc gọi đầu tiên trong khoảng thời gian này.

Quan Hề: “Đi công tác rồi.”

Giang Tùy Châu hơi ngạc nhiên: “Công tác? Em á?”

Quan Hề: “Sao nào, em không thể đi công tác à.”

“Đi đâu.”

Quan Hề nói: “Thành phố Ôn An, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến.”

Giang Tùy Châu ngừng một lát: “Khéo thật.”

“Khéo cái gì?”

“Hai ngày nay anh cũng ở Ôn An, nhưng bây giờ đang trên đường về rồi.”

Quan Hề không còn gì để nói: “Anh trai à, thế này gọi là không khéo.”

“Ồ, thế bao giờ em về.”

Hôm nay trời đổ mưa, tuy xe cộ đi lại không nhiều nhưng vừa xuống cao tốc nên lái xe không thuận lợi lắm. Quan Hề chăm chú nhìn trước, nói: “Không rõ, nhưng bàn xong việc em về luôn, chắc Lưu tổng kia cũng dễ nói chuyện nhỉ…”

Chưa nói xong lời đột nhiên chiếc xe đang đi sau cô lao lên trước! Con xe này vọt lên rồi án ngữ ngay trước đầu xe cô!

Quan Hề giật thót tim: “Shit!”

Giang Tùy Châu: “Quan Hề?”

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quan Hề không kịp đạp phanh, xe cô đâm sầm vào xe phía trước!

Tiếng xe cộ va vào nhau chói tai, Quan Hề ngã nhào về phía trước theo quán tính, vẫn may được dây an toàn giữ lại.

“……”

“Quan Hề?!” Giang Tùy Châu vội hô lên.

Quan Hề xoa đỉnh đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tình cảnh trước mặt, cô hóa đá. Hôm nay cô lái một chiếc việt dã, trông rất dũng mãnh, lần tông xe này xe cô chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng chiếc xe trước mặt đã bị lõm cả mảng lớn.

“Quan Hề? Sao rồi em?”

Quan Hề hít sâu một hơi: “Em, em tông vào người ta rồi.”

Giọng Giang Tùy Châu trầm xuống: “Sao? Em không việc gì chứ? Bây giờ đang ở đâu?”

Quan Hề căng thẳng nhìn chiếc xe không có động tĩnh gì phía trước: “Em không sao, nhưng người đằng trước hình như xảy ra chuyện rồi… Em, em không đâm chết người ta chứ? Không phải, do anh ta tự dưng lao lên trước, em không cố ý…”

Liên quan đến mạng người Quan Hề cũng sợ, giọng nói run lẩy bẩy.

“Trước hết em xác định bản thân không có việc gì đã, đừng căng thẳng.”

“Em thật sự không sao…”

“Được rồi, vậy xem xung quanh em có cột mốc nào không, báo cảnh sát đi.”

“Ừ…ừ!”

Quan Hề hít sâu một hơi, bước xuống xe, bây giờ cô đang căng thẳng muốn chết, cô rất sợ người kia bị đụng xe đến mất mạng.

Sau khi xuống xe, Quan Hề quan sát xung quanh, đoạn đường này cách cao tốc khá xa, một bên là đồi núi và đồng ruộng, quả thực có thể nói đồng không mông quạnh.

Ngón tay cô run run gọi số 110 (*số cảnh sát bên Trung). Vừa ấn cô vừa bước đến bên chiếc xe kia, vị trí bị cô tông phải là ghế sau, đến gần hơn mới thấy vị trí ghế lái không có dấu vết va chạm gì.

Cô thở phào một hơi: “Anh gì ơi? Anh không sao chứ?”

Cửa sổ bên lái xe vẫn đang mở, người đang nằm úp trên vô lăng vẫn đội mũ, không thấy rõ mặt anh ta, chỉ nghe thấy anh ta nói: “… Không sao.”

Quan Hề lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xóa số 110 đang định gọi kia đi. Đúng lúc này, người ngồi ghế lái đột nhiên vung tay ra, nhào đến định cướp điện thoại của cô.

Khóe mắt Quan Hề nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng rụt tay về: “???”

Người kia bắt phải không khí nhưng động tác anh ta mau lẹ, thoắt cái mở cửa xe bước xuống.

Quan Hề sững sờ mất hai giây, không kịp nghĩ ngợi phản ứng đầu tiên của cô là… quay đầu chạy mất!

Không cần biết người này muốn làm gì, Quan cá muối rất có trách nhiệm của một người vừa xinh đẹp lại vừa giàu có, chạy giữ lấy thân!

Người đàn ông trong xe không nghĩ cô chạy nhanh như vậy, mau chóng đuổi sát nút.

Quan Hề chạy đến bên xe mình, mở được cửa xe…

Nhưng chưa kịp đóng lại, cửa xe bị người khác giữ chặt.

Khoảnh khắc đó khí lạnh chạy dọc sống lưng!

Cả người Quan Hề cứng đờ, chỉ thấy người kia hung ác lôi cổ tay cô hòng kéo cô ra khỏi xe: “Qua đây…”

**

Giang Tùy Châu không gọi được cho Quan Hề.

Anh cho rằng Quan Hề báo cảnh sát xong phải gọi lại cho anh luôn, nhưng không hề có một cuộc gọi nào, anh gọi lại thì nhận được thông báo tắt máy?!

Nội tâm Giang Tùy Châu chợt lạnh, lập tức chuyển số máy gọi trợ lý. Mấy giây sau Chu Hạo đã bắt máy: “Giang tổng.”

“Cho người định vị điện thoại của Quan Hề!”

“Vâng.” Chu Hạo quen miệng đáp, cậu ta chợt sững người: “À… xảy ra chuyện gì ạ?”

Giang Tùy Châu nắm chặt vô lăng, phóng như bay trên đường: “Chắc Quan Hề xảy ra chuyện rồi, trên tuyến đường từ Đế đô tới thành phố Ôn An, định vị trong phạm vi một tiếng đồng hồ cách Đế đô, cậu mau báo cảnh sát sau đó cho người qua đó.”

Giọng nói Giang Tùy Châu cực lạnh, Chu Hạo biết xảy ra chuyện lớn rồi liền đáp vội: “Vâng!”

Nếu Quan Hề không xảy ra chuyện thì bây giờ trên đường về chắc chắn Giang Tùy Châu sẽ gặp cô, vốn bọn họ đang đi cùng một tuyến đường. Nhưng hiển nhiên là, bây giờ anh vẫn chưa gặp được Quan Hề.

Qua một lát sau, Chu Hạo gọi điện lại cho anh, trước đó định vị được điện thoại của Quan Hề đang ở tuyến đường 164, về sau liền rẽ vào một lối nhỏ. Lối đó vốn hoang vắng, bình thường chẳng mấy ai đi, nếu đi trên con đường này khả năng cao là đang tiến vào khu rừng rậm nguyên thủy ở gần đó…

“Tôi biết rồi, cậu cho người đến nhanh lên.”

“Vâng ạ!”

Bên khác, Quan Hề bị người ta đánh ngất cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đầu cô đau như búa bổ, mơ màng mở mắt nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện mình đang bị người ta cõng trên lưng, hơn nữa, hai tay cô còn bị trói chặt buộc ra sau lưng. Mà người đang cõng cô cũng nhận ra cô đã tỉnh, anh ta lập tức quăng cô từ trên lưng xuống.

“Á…”

“Cô, cô đừng làm loạn! Không thì bây giờ tôi sẽ… sẽ giết cô!”

Quan Hề bị đập xuống đất, đau đến nhe răng.

Đây là bắt cóc à???

Quan Hề ngẩng đầu nhìn người trước mặt, người này bịt kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, giống hệt những thổ phỉ trong phim truyền hình.

Tim Quan Hề đập thình thịch, hơn hai mươi mấy năm cuộc đời cô còn chưa bị bắt cóc bao giờ. Cô tận lực trấn tĩnh, quan sát hoàn cảnh hiện giờ của mình. Chỗ này cỏ dại mọc rậm rạp, cây cổ thụ cao chọc trời, đúng kiểu rừng rậm.

“Đây là đâu? Anh muốn làm gì?”

Người kia đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, “Bắt cóc, không nhìn ra hả.”

Quan Hề: “… Nhìn ra rồi.”

Người kia hừ lạnh một tiếng: “Quan Hề, cô thành thật chút, đừng có giở chiêu trò gì.”

“Anh biết tôi?”

“Bằng không?”

“Mục đích của anh là gì? Muốn bao nhiêu tiền? Thế này đi, bây giờ anh gọi điện ngay cho người nhà của tôi, họ nhất định sẽ chuẩn bị tiền cho anh, chỉ cần anh đừng manh động.”

“Tiền?” Người kia hừ một tiếng, “Mấy đồng tiền đó không phải của cô, cô vênh váo cái gì.”

Không mặn mà với tiền nong… Chẳng lẽ không phải bắt cóc vì tiền? Vậy khẳng định là cướp sắc rồi!

Quan Hề căng thẳng nói: “Tôi thấy anh là đàn ông con trai đường đường chính chính, vai rộng năm tấc thân mười thước cao, muốn tìm một cô bạn gái chắc chắn không phải chuyện khó, anh không cần làm thế này đâu!”

Người đàn ông: “Cô đang nghĩ cái quỷ gì vậy?”

Quan Hề cảnh giác nói: “Anh mà động vào tôi sẽ hối hận đấy!”

Người đàn ông sững sờ, không tự chủ lùi về sau một bước: “Cô nói lung tung gì vậy! Tôi thủ thân như ngọc! Còn lâu mới giống loại người tùy tiện!”

Quan Hề: “……”

“Hóa ra cô nghĩ về đàn ông như thế à, loại phụ nữ như cô quả chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Khóe miệng Quan Hề khẽ giật, mẹ nó cô gặp phải lão xử nam à?!

“Thế rốt cuộc anh muốn làm gì, bắt cóc cũng cần có lý do phải không?”

Người đàn ông im lặng một hồi, cũng phải ha… Đã bắt cô ta rồi cũng cần đưa ra một lý do. Thôi, chọn bừa một cái.

“Vậy, vậy tôi vì tiền.”

Quả nhiên là tiền.

Quan Hề: “Bao nhiêu, nói đi.”

Người đàn ông kia cười thâm hiểm, duỗi ba ngón tay: “Ba mươi tỷ!!!”

(*Nguyên văn là một nghìn vạn xấp xỉ 35 tỷ, mình để ba mươi tỷ cho thuận miệng)

Quan Hề: “……”

“Ba mươi tỷ đấy, sao nào, nhà cô nhiều tiền đến thế nào cũng sẽ không vì một đứa con gái nuôi mà bỏ ra nhiều đến vậy đúng không?”

Quan Hề nhìn anh ta, thần sắc quái dị, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khủng bố.

“Anh nói lại lần nữa?”

Người đàn ông đắc ý cười, tuy nhà cô ta có tiền thật, nhưng ba mươi tỷ là số tiền lớn chừng nào, chắc chắn không thể bỏ ra tùy tiện được, cứ lấy con số này ra dọa chết khiếp cô ta!

“Ba mươi tỷ, tôi nói cho cô biết, đúng con số này thôi, không được thiếu một đồng.”

Quan Hề nhìn “đạo tặc” trước mắt, nhất thời cô cảm thấy mình sắp nghẹn chết!

Móa! Người này không những là lão xử nam thuần chủng, lại còn là tên ngốc!!!

Ba mươi tỷ?!

Quan Hề cô lại chỉ đáng giá ba mươi tỷ!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Tin nóng: Một tên bắt cóc đòi tiền chuộc ba mươi tỷ đồng bị con tin đánh chết!

Lãng Ninh Y: Quan Hề = 3 cái mặt nạ ~

Bạn đang đọc Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!