Chương 35: Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Em Bị Ma Ám À?

Phiên bản 19590 chữ

Trans by Mintwooo

Vì Dương Minh Trí là bạn chí cốt của Quan Hưng Hào đã lâu, ông cũng thân thiết với cả nhà họ Quan, trước giờ cô cũng hay gặp ông đến thăm ông bà nội nên lần này thấy ông đến cô cũng không cảm thấy khác lạ.

Nhìn một màn trước mắt làm Quan Hề liên tưởng đến cảnh tượng “Ông bà nội muốn làm cầu nối hòa giải”, trong lòng cô có chút phiền muộn, không phải vì thấy ông bà nội quản chuyện không đâu mà là mối quan hệ giữa ba người đã không thể hàn gắn lại nữa, cô cũng không có cách nào đeo mặt nạ giả tạo mà sống nữa.

“Minh Trí đấy à? Hôm nay cháu cũng đến sao.” Ông nội Quan Hồng nhìn thấy Dương Minh Trí đến liền bất ngờ.

Quan Hưng Hào đứng dậy: “Là con bảo cậu ấy đến.”

Mọi người đều nhìn sang Quan Hưng Hào, ai cũng không hiểu ông nói là bàn chuyện nhà mà gọi người ngoài đến làm gì.

Dương Minh Trí chào hỏi hai trưởng bối là Quan Hồng cùng Thôi Minh Châu, ông trả lời: “Hai bác ạ, hôm nay con đến đây để nói một chuyện với cả nhà mình.”

Quan Hồng: “Chuyện gì?”

Dương Minh Trí: “Liên quan đến Quan Hề. Mọi người cũng biết Quan Hề sau khi biết bản thân là con nuôi liền dọn ra khỏi nhà, bên nhà họ Quan định bỏ mặc con bé không quan tâm hay sao?”

Quan Hề sửng sốt: “Không phải đâu… Chú Dương, sao chú lại nói vậy? Việc không làm ở công ty nữa là ý muốn của riêng cháu, không phải là do ai làm khó cháu đâu, chú hiểu nhầm gì rồi phải không ạ?”

“Tất cả là ý muốn của riêng cháu? Chuyển khỏi nhà, rời khỏi công ty? Tự dưng cháu có suy nghĩ này hay sao?” Dương Minh Trí đột nhiên quay lại nhìn cô, trầm giọng nói, “Lẽ nào không phải vì Quan Oánh, vì mẹ cháu hả?”

Sắc mặt Ngụy Chiêu Mai trở nên khó coi: “Dương Minh Trí, anh nói câu này là ý gì.”

Dương Minh Trí: “Hừ, ý gì ấy hả, hôm nay tôi đến đây chính là để nói với mọi người tôi có ý gì, chính mắt tôi nhìn Quan Hề lớn lên, mấy người đừng hòng đụng đến một cọng tóc của con bé. Tôi biết, chị cảm thấy bây giờ Quan Hề đang cản đường của Quan Oánh, cũng cảm thấy con bé không có tư cách mà đè đầu cưỡi cổ con chị, nhưng hôm nay tôi đứng đây nói rõ điều này, Hề Hề có đủ tư cách, con bé có đủ tư cách hơn bất kỳ ai.”

Hai vị trưởng bối vẫn đăm chiêu suy nghĩ, nhìn con trai của mình lại không hiểu Dương Minh Trí đang nhắc đến vấn đề gì, sắc mặt Ngụy Chiêu Mai và Quan Oánh lại bị câu này làm cho xanh mặt.

Quan Hưng Hào mấp máy môi, nhìn mọi người xung quanh đều mơ hồ không hiểu chuyện gì, ông nói: “Mọi người ngồi xuống cả đi, chuyện này để con nói thì hơn.”

Dương Minh Trí hừ lạnh một tiếng rồi kéo Quan Hề ngồi xuống sô pha.

Quan Hề vẫn ngơ ngác: “Chú Dương, cháu biết chú vẫn luôn bênh vực cháu, nhưng lần này…”

“Quan Hề là con gái của tôi, con gái ruột.” Lời nói hùng hồn của Quan Hưng Hào khiến nửa câu còn lại của Quan Hề nghẹn trong cổ họng, cô sửng sốt quay sang Quan Hưng Hào: “Gì cơ ạ?”

“Con (Ông) đang nói gì?!” Không chỉ có cô, những người khác đều kinh ngạc.

Quan Hưng Hào cắn răng, ông quyết định nói ra bí mật đã giấu hơn hai mươi năm nay.

Ông nhìn Quan Hề, mắt rướm lệ: “Hề Hề, con là con gái ruột của bố. Năm đó mẹ con vì mang bệnh hiểm nghèo lại chỉ có một thân một mình nên mới gửi con ở Viện Phúc lợi. Về sau bà ấy lo lắng cho con nên mới nói chuyện này cho chú Dương của con biết, muốn nhờ ông ấy trông chừng con, tìm cho con một gia đình tốt. Chuyện này mẹ con còn giấu bố không cho bố biết. Cũng chính chú Dương thấy con chỉ còn một người thân là bố nên về sau mới không nhịn được mà kể cho bố nghe.”

Quan Hề nghe mà mụ mị đầu óc, sau khi phản ứng lại mới lắp bắp hỏi: “Bố nói vậy nghĩa là sao? Bố muốn nói, mẹ, mẹ con là… người thứ ba?”

“Hề Hề, cháu không được nói bậy!” Dương Minh Trí trách cứ, “Mẹ cháu trước giờ chưa từng làm người thứ ba, muốn nói người chen chân vào thực sự thì…”

Dương Minh Trí nhìn sang Ngụy Chiêu Mai, lạnh giọng nói: “Có vài chuyện không được quyết định bởi thứ tự trước sau.”

Có lẽ do lượng tin tức quá lớn, Quan Hề chỉ biết sững sờ ngồi nhìn Dương Minh Trí, không biết phản ứng ra sao.

Vẫn là bà nội Thôi Minh Châu dường như chợt nhớ ra điều gì đó, bà hỏi: “Lẽ nào Hề Hề là con gái của Nguyệt Sam…”

Nguyệt Sam? Là ai vậy?

Ngồi ở đây chỉ có Quan Hề và Quan Oánh vẫn mông lung không hiểu gì, vẻ mặt những người khác đều biến sắc, là dáng vẻ đã hiểu rõ.

“Phải, Hề Hề chính là con gái của Nguyệt Sam.” Dương Minh Trí nhìn Quan Hề nói: “Sự tình đã đến nước này chú và bố con cũng không thể che giấu thêm nữa. Thật ra, nhiều năm về trước, chú, bà Ngụy đây với bố con và mẹ con là bạn học của nhau. Lúc đó bố mẹ con là một đôi tình nhân nổi tiếng, thậm chí ông bà nội con cũng gặp mẹ con rồi, hai người cũng cực kỳ thích mẹ con.”

Quan Hồng và Thôi Minh Châu nghe thấy những lời này liền giống như lâm vào hồi ức, phải rồi, năm đó Quan Hưng Hào có dẫn một cô gái về nhà, nói là bạn gái của mình.

Cả người Quan Hề cứng đờ, người “mẹ ruột” đột nhiên xuất hiện này khiến cô không kịp phòng bị: “Bà ấy là người thế nào…”

“Mẹ cháu tên là Thẩm Nguyệt Sam, bà ấy là người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ thông minh, năm đó bà ấy là nhân vật nổi tiếng trong trường chúng ta. Nhưng tính cách của mẹ con lại lãnh đạm, có lẽ do hoàn cảnh sống của bà ấy mà ra. Bố mẹ bà ấy mất sớm, người thân cũng chẳng còn một ai, bà ấy dựa vào chính sự nỗ lực của mình mà thi vào được Đại học. Hồi đó chú rất phục bà ấy, không những bà ấy có thể nổi bật hẳn trong đám con ông cháu cha gia cảnh sung túc mà còn lấy được suất học bổng của một trường đại học ở nước ngoài, bà ấy thực sự giỏi giang hơn chúng ta nhiều.”

Quan Hồng với Thôi Minh Châu nhìn nhau, quả đúng vậy, năm đó lúc con trai nhà mình dẫn bạn gái về hai ông bà cũng hơi e ngại về xuất thân, nhưng sau khi điều tra về con người của Thẩm Nguyệt Sam ông bà cũng hoàn toàn bị thuyết phục. Bản thân cô gái đó quả là xuất sắc, người như vậy mà được chú trọng bồi dưỡng sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng… Nên sau đó ông bà cũng ngầm chấp nhận cho hai con qua lại.

“Mẹ…” Quan Oánh nghe Dương Minh Trí kể đến đây trong lòng chợt có dự cảm không hay, dường như có gì đó sai sai, nhưng lúc cô ta quay sang nhìn Ngụy Chiêu Mai hòng tìm đáp án chỉ thấy mặt bà đã trắng bệch, không nói một lời nào.

“Về sau thì sao ạ…” Quan Hề chậm rãi hỏi.

“Về sau bà ấy phát hiện mình mang thai hơn tháng rồi, vốn rất vui vẻ nhưng đúng hôm bà ấy định báo tin cho bố cháu… Hôm đó là sinh nhật chú, mọi người uống quá chén. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bố cháu với bà Ngụy đây phát sinh…”

Dương Minh Trí không nói rõ nhưng Quan Hề có thể hiểu ngay trọng điểm, chắc chắn là men rượu vào liền phát sinh quan hệ.

Dương Minh Trí nói: “Mẹ cháu biết chuyện này liền cực kỳ đau lòng, bà ấy cắt đứt luôn quan hệ với bố cháu, còn đứa bé trong bụng bà ấy không nỡ bỏ nên đành giấu nhẹm không cho bố cháu biết. Sau khi bố cháu tỉnh rượu nhận được tin chia tay cũng hối hận khôn nguôi, ông ấy đi tìm mẹ cháu, nhưng tính tình kia của mẹ cháu một khi đã biết bạn trai mình làm ra chuyện đó chắc chắn không thể nào tha thứ nổi, nên mới lựa chọn rời đi.”

“Ông nói láo!” Đột nhiên có giọng nói gào lên cắt ngang lời Dương Minh Trí, không ngờ là do Quan Oánh bình thường vẫn ngoan ngoãn hiền lành nói ra.

Tay Quan Oánh run lẩy bẩy chỉ vào ông, hoàn toàn không tin nổi những gì vừa nghe được!

Người này có ý gì? Quan Hề là con ruột? Mẹ cô cướp bạn trai của mẹ Quan Hề? Sao có thể như vậy được!

Quan Oánh: “Tôi không cho phép ông vũ nhục mẹ tôi! Ông là ai, dựa vào cái gì mà đứng đây nói nhăng nói cuội!”

Dương Minh Trí liếc sang Quan Oánh, cười lạnh một tiếng: “Cháu gái à, chú không nói láo, không tin cháu có thể hỏi bất cứ ai ở đây, hay hỏi thẳng mẹ cháu xem. Ở đây có ai không biết năm đó bố mẹ cháu cưới nhau vì lý do gì không.”

Quan Oánh nhìn Ngụy Chiêu Mai, nhưng Ngụy Chiêu Mai lại nhắm chặt mắt, không mở miệng phản bác lấy một câu.

Quan Oánh cảm thấy mình như đang rơi dần xuống vực sâu.

Nhưng quả thật, những người ở đây có ông bà nội, năm đó con trai của ông bà làm ra chuyện gì sao hai người có thể không rõ được.

Dương Minh Trí thấy mọi người đang rơi vào trầm lặng liền thôi không để ý Quan Oánh mà tiếp tục nói với Quan Hề: “Vậy nên, năm đó bố mẹ cháu thực sự cắt đứt luôn, bố cháu ngày đêm mượn rượu giải sầu, lưu luyến không thôi, còn muốn cứu vãn tình thế. Nhưng ông trời không chiều lòng người, bà Ngụy mang thai.”

Dương Minh Trí lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Chiêu Mai: “Nhà họ Ngụy cũng là gia tộc có tiếng ở Đế đô, con gái nhà họ mang thai chắc chắn không thể bỏ qua dễ dàng. Về sau vì thể diện của hai bên gia đình cùng với đứa bé trong bụng, bố cháu đành chịu trách nhiệm kết hôn với bà Ngụy.”

“……”

Người trưởng thành nhắc lại chuyện năm xưa khiến ai cũng phảng phất như thấy lại những sai lầm nửa đời trước.

Hai bên đều là gia tộc lớn, con cái với kết hôn không phải chuyện có thể mang ra đùa. Vậy nên một bước sai kéo theo hàng ngàn bước sai, bản thân Quan Hưng Hào đã không còn đường lùi.

Quan Hề nghe xong liền ngẩn người, nếu nói như vậy, thật ra cô còn lớn hơn Quan Oánh một tháng…

Quan Hưng Hào ôm cô ra nước ngoài nuôi dưỡng, ông làm một ngày sinh khác cho cô cũng không phải chuyện lạ, nhưng cô nghĩ chỉ chênh lệch một chút thôi, ai ngờ được lại chênh nhau cả một tuổi. Nhưng lúc này chuyện đột nhiên lớn hơn một tuổi không khiến cô bận tâm bằng người này – Ngụy Chiêu Mai.

Suốt từ bấy đến giờ cô đều coi bà như mẹ ruột của mình, cô hiếu kính bà, cô quý mến bà, cô muốn được bà quan tâm. Nhưng hóa ra… những suy nghĩ kia của cô lại nực cười đến nhường nào.

“Nếu những lời chú nói là thật thì mẹ cháu đã mất rồi sao.” Quan Hề hỏi.

Dương Minh Trí: “Việc mẹ cháu mang thai lúc đó không ai hay biết, bà ấy về nước, tự mình sinh con. Nhưng cũng vào thời gian đó, bà ấy phát hiện ra mình có một khối u ác tính. Năm đó bà ấy vẫn chỉ còn là một sinh viên đại học không có người nhà không có bạn bè, trên người lại chẳng có bao nhiêu tiền, bà ấy nhìn cơ thể bệnh tật của mình với đứa con vừa mới sinh không lâu mà tâm tình như tro tàn, đáng lẽ ra… bà ấy định nuôi con thật khỏe mạnh.”

“Sau khi mẹ cháu đặt cháu trước cổng Viện Phúc lợi, chắc sợ cháu sẽ gặp phải gia đình không tốt nên trước lúc ra đi mới nói bí mật này cho chú. Bà ấy không muốn cho bố cháu biết, chỉ xin chú tìm cho cháu một gia đình tử tế.”

Nói đến đây biểu tình của mọi người muôn màu muôn vẻ.

Về sau mọi chuyện diễn ra như thế nào ai cũng đoán được, con gái của Ngụy Chiêu Mai bị người ta bắt mất, lòng đau như cắt. Dù gì đi nữa lúc đó Quan Hưng Hào đã nên duyên vợ chồng với bà nên đành làm tròn bổn phận đưa bà ra nước ngoài trị liệu, sau nữa, ông nghe Dương Minh Trí kể chuyện mới biết đến sự tồn tại của Quan Hề liền đến Viện Phúc lợi Hằng Hải nhận nuôi Quan Hề.

Lúc đó những người biết chuyện nhận nuôi con gái đều chỉ nghĩ là nhận nuôi, nhưng sự thật không phải vậy.

Quan Hưng Hào ôm tâm tình hổ thẹn cùng cực với Thẩm Nguyệt Sam một lòng nuôi dưỡng con gái của hai người.

“Quan Hưng Hào!” Ngụy Chiêu Mai nghe đến đây cũng tức đến phát run, “Ông, ông thế mà dám giấu tôi, giấu diếm tôi bao nhiêu năm trời!”

Quan Hưng Hào: “Tôi mà nói cho bà biết sự thật thì Hề Hề còn vào được nhà chúng ta hay sao… Chiêu Mai, hai chúng ta có lỗi với Nguyệt Sam, bà xem tôi làm sao có thể để đứa con của tôi với bà ấy bơ vơ ngoài kia, làm sao có thể!”

Vốn Ngụy Chiêu Mai đã tức giận đến đỉnh điểm nhưng vừa nghe thấy tên của Thẩm Nguyệt Sam bỗng cổ họng như bị bóp nghẹn. Vốn ban đầu bà với bà ấy là bạn thân của nhau… Nhưng dần dần, hai người lại cùng thích một người đàn ông.

Lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó khiến trong lòng bà cực kỳ hổ thẹn, nhưng về sau bà lại dần cảm thấy sung sướng. Bà ta yêu Quan Hưng Hào biết bao nhiêu mới cả gan trái với lương tâm lấy đứa trẻ trong bụng ra làm quân át chủ bài thắng được một người đàn ông.

Có lỗi với Thẩm Nguyệt Sam… Phải, quả thật bà vẫn luôn cảm thấy tội lỗi.

Quan Oánh nhìn phản ứng của Ngụy Chiêu Mai rốt cuộc cũng tin những lời Dương Minh Trí vừa nói.

Giờ phút này, cô ta chỉ thấy những lời lúc trước mình nói với Quan Hề như bê tảng đá tự đập chân mình. Vốn cô ta không đủ tự tin đứng trước mặt Quan Hề, vốn cô ta chỉ dựa vào chút máu mủ ruột rà mà thắng thế được Quan Hề, nhưng bây giờ, bọn họ lại nói với cô rằng Quan Hề là con cháu nhà họ Quan?

Mà Quan Hề chỉ biết bàng hoàng nhìn mọi người trước mặt, trong đầu hỗn loạn một mảnh.

Cuối cùng cô cũng biết mình là ai, hóa ra cô cũng chảy trong mình dòng máu của nhà họ Quan. Hình như cô nên vui mới phải.

Nhưng lúc này, cô lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại, một trận khí lạnh dần dần xâm nhập lục phủ ngũ tạng của cô.

Mẹ ruột của cô bị người mẹ hiện tại tính kế? Bố cô làm mẹ cô tổn thương, là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến một loạt sự tình sau này?

Quan Hề: “Bố, những lời này đều là thật sao…”

“Hề Hề, bố có lỗi với con và mẹ con, nhưng con phải biết rằng bố thương con thật lòng, từ nhỏ đến lớn bố luôn dốc lòng cưng chiều con, cũng luôn mong muốn con có thể bình an hạnh phúc. Chẳng qua không ngờ tới sau khi con biết được chuyện nhận nuôi chuyện này lại bị truyền ra ngoài…. Dạo gần đây con lại vì chuyện mình không phải con gái ruột mà buồn bã, bố cũng đắn đo mãi, bố muốn nói hết sự thật cho con nhưng lại sợ sau khi nói chân tướng cho con con lại hận bố… Lại không nhận bố.” Quan Hưng Hào duỗi tay nắm lấy tay cô.

Quan Hề nhìn ông, vội rụt tay lại.

Ánh mắt Quan Hưng Hào ngập tràn nét đau thương, nhưng ông vẫn kiên định nói với mọi người: “Được rồi, chuyện hôm nay con muốn nói chỉ có thế này. Quan Hề chính là con gái ruột của con, về sau, con bé tất phải có tư cách đứng ở nhà họ Quan này, tất phải có tư cách đứng ở vị trí hiện tại.”

Thôi Minh Châu là người đầu tiên phản ứng lại được sau khi nghe tin tức động trời này, “Tất nhiên, tất nhiên rồi. Trước giờ vẫn như vậy, Hề Hề, hôm nay con ở lại với bà nội đi, về sau chuyển đến sống cùng bà nội luôn.”

“Không cần đâu.” Quan Hề đứng dậy lạnh nhạt nói, “Bà nội, con sống một mình rất tốt.”

“Hề Hề!”

Quan Hề cũng không nán lại nữa, cô xách túi chạy ra ngoài. Quan Hưng Hào cũng biết chắc cô sẽ chạy đi, ông đau khổ ôm lấy đầu.

Mà trước giờ Quan Hồng vốn thiên vị Quan Hề, lúc này biết cô là cháu gái ruột của mình lại càng thiên vị hơn, ông tức giận mắng: “Cái thứ hỗn trướng này, nếu Hề Hề mà không quay lại thì mày không xong với tao!”

……

Quan Hề mở cửa xe, phóng như điên trên đường không có điểm dừng.

Không biết bao lâu sau, tay đã tê rần, cô mới dần bình tĩnh lại, lái xe về nhà riêng.

Nhưng vừa vào trong nhà, nhìn bố trí quanh nhà cô bỗng cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ, đây là căn nhà mà Quan Hưng Hào mua cho cô… Cô nhìn những thứ đồ này là lại nhớ đến họ, lại nhớ đến quá trình trưởng thành của mình.

Trước đến nay cô đã tốn biết bao công sức đi làm những chuyện vô bổ gì! Ngụy Chiêu Mai chẳng phải mẹ của cô, không những không phải, thậm chí bà ta còn là người cướp lấy vị trí của mẹ cô…

Cả căn nhà rơi vào im lặng, Quan Hề chết trân vùi người trên sô pha, từ từ gặm nhấm câu chuyện xưa kia.

Nhưng gặm nhấm mãi cô lại cảm thấy bản thân sắp sụp đổ.

Người bố vô cùng vô cùng yêu thương cô, người bố làm tổn thương mẹ cô, người bố che giấu sự thật suốt bao nhiêu năm trời…

Rầm…

Bỗng Quan Hề bật dậy lật đổ cả bàn uống nước trước mặt, bao nhiêu cốc thủy tinh, bình nước, đĩa hoa quả trên bàn rơi xuống thảm trải sàn, lăn lóc đủ hướng.

Quan Hề đỏ bừng mắt, cô bỗng điên cuồng đập vỡ đồ đạc quanh mình, nhìn thấy gì liền đập thứ đó như để trút hết cơn giận trong lòng.

Sau khi đập nát cả phòng khách cô liền chạy đến phòng thay đồ bắt đầu dọn hành lý. Nhưng đnag thu dọn cô chợt nhận ra tất cả những thứ này đều do Quan Hưng Hào mua cho cô.

Nên cô lại tức giận đá cái vali vào trong góc, chỉ cầm một cái túi duy nhất xông ra khỏi nhà.

Đi đâu bây giờ…

Cô không biết.

Tim gan cô như bị xé rách đau đớn, cảm giác khó chịu bủa vây lấy cơ thể cô. Trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ, tất cả đều là giả dối!

Ù ù ù…

Điện thoại cô lại rung lên, thật ra từ lúc cô lao ra khỏi nhà điện thoại vẫn rung không ngừng, chẳng qua cô không nhận một cuộc gọi nào.

Quan Hề nhìn màn hình, là số lạ.

Nhưng cô biết ai gọi đến.

Đường lớn bên cạnh người đến người đi, Quan Hề ngồi xuống một bồn hoa bên vỉa hè.

Cô đã đi rất lâu, bây giờ không nhấc nổi chân nữa.

Sau khi ngồi xuống, cô lại nhìn điện thoại, cuối cùng cũng nhận máy.

“Quan Hề, rốt cuộc em có ý gì vậy.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói mất kiềm chế pha lẫn sự tức giận không hề nhẹ của Giang Tùy Châu. Anh đã đổi mấy số điện thoại để gọi cho cô nhưng không kết nối được một cuộc gọi nào, đây là lần đầu tiên cô bắt máy của anh.

“Giang Tùy Châu.”

“Sao không nhận điện thoại của anh, hôm nay trong phòng làm việc…”

“Chúng ta chia tay đi.”

Không phải đùa vui cũng không phải thăm hỏi ý kiến, chỉ là thông báo cho anh biết. Giọng nói của Quan Hề lạnh lùng, trong đầu cô lúc này lại hoàn toàn trống rỗng.

Mà người đầu dây kia dường như phản ứng không kịp, tĩnh lặng một hồi mới lên tiếng: “Cái gì?”

Quan Hề cố chấp nuốt ngược những giọt nước mặt chực trào ra nói: “Anh không cần gọi điện thoại cho em nữa, phiền lắm. Em nói cho anh biết em không đùa đâu, chia tay đi.”

Không phải Quan Hề chưa từng nói lời chia tay, nhưng những lần trước cô chẳng qua chỉ để uy hiếp anh hoặc đùa vui mà thôi.

Còn lần này, không biết vì sao Giang Tùy Châu cảm thấy cô nói thật.

Anh lại im lặng một lúc lâu, trong đầu chỉ còn sót lại những gì nhìn thấy mấy ngày nay: “Vì sao lại chia tay, Tạ Diên sao?”

Trừ cái này ra anh không nghĩ được lý do nào khác.

Quan Hề siết chặt điện thoại, “Anh biết em vì cái gì làm gì, ban đầu chúng ta vì gia đình hai bên mới ở bên nhau, bây giờ em không muốn nghe người nhà sắp đặt nữa, quan hệ của chúng ta cũng chấm dứt ở đây thôi.”

“Quan Hề…”

“Dù sao cũng chỉ vì gia thế của em đúng không, anh vốn chẳng yêu em!” Quan Hề không nhịn nổi bốc hỏa, nhưng cô vẫn kìm nén được, không để bản thân khóc nấc lên, “Chúng ta chia tay rồi Giang Tùy Châu, từ bây giờ trở đi.”

Hô hấp của Giang Tùy Châu nặng nề, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Em bị ma ám à? Anh qua đón em.”

“Em không muốn thấy anh.” Quan Hề lười giải thích thêm, chỉ nói, “Hơn nữa bây giờ em không bị ma ám, trước kia mới bị ma ám.”

Quan Hề ngắt máy.

Cô nhìn dòng người tấp nập trước mắt, chỉ cảm thấy chút sức lực còn sót lại của bản thân đến giờ này cũng bị mài mòn cạn kiệt.

Buồn thật đấy, nhưng cô nghĩ đây là điều đúng đắn.

Trong lúc hoảng hốt cô căm phẫn suy nghĩ thế này: Không còn ai có thể khiến cô buồn nữa, ai cũng không thể!

**

Lúc Chu Hạo vừa bước vào phòng làm việc, cậu ta liền nhìn thấy Giang Tùy Châu đang ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, ánh mắt anh vô hồn.

“Giang tổng, bây giờ về nhà hay là đến nhà của Quan tiểu thư?”

Anh không đáp lời.

Chu Hạo hiếu kỳ nhìn anh, lại tiến lên vài bước: “Giang tổng, Giang tổng?”

Giang Tùy Châu khẽ nhíu mày, anh biết Chu Hạo vừa hỏi chuyện, nhưng giờ phút này anh cảm thấy câu nói kia như ma chú, anh nghĩ chắc chắn tai mình đã nghe nhầm.

Anh duỗi tay xoa ấn đường để bản thân tỉnh táo hơn: “Cậu nói gì.”

Chu Hạo: “Em hỏi là anh muốn đi đâu? Cần đến đón Quan tiểu thư không?”

Quan Hề…

Nghe thấy tên cô Giang Tùy Châu bỗng như bị người lôi ra khỏi cuộc điện thoại vừa rồi, nhất thời mọi chuyện đều trở nên rõ ràng hơn.

Vừa Quan Hề nói trong điện thoại là bọn họ chia tay rồi?

Mọi chuyện xảy ra hai ngày nay khiến anh không thể ngừng suy nghĩ theo chiều hướng khác, nhưng anh không ngờ chuyện lại đến đột nhiên như vậy, Quan Hề còn chẳng hỏi ý kiến của anh.

Chia tay, thế mà cô lại chia tay thật.

Giang Tùy Châu hít sâu một hơi, anh bỗng cảm thấy nỗi chán nản mệt mỏi lan truyền khắp cơ thể, sau đó dần tụ lại nơi trái tim anh khiến tim đập nhanh khó kiểm soát.

Giang Tùy Châu cố gắng áp chế cảm giác kỳ lạ ở tâm can, anh ngẩng đầu nhìn Chu Hạo, lạnh nhạt nói.

“Cô ấy không muốn thấy tôi.”

Bạn đang đọc Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!