Khương Mịch phải nắm chặt then cửa mới miễn cưỡng đứng vững được, không theo ván cửa trượt xuống.
Thật ra Cố Ngôn Phong sợ dọa cô sợ nên cũng không thâm nhập vào bên trong, chỉ nhẹ nhàng cọ xát vài cái.
Mặc dù như vậy, chân Khương Mịch vẫn rất mềm.
Mất mặt quá! Khương Mịch căm giận nghĩ, rõ ràng đều là lần đầu tiên yêu đương, tại sao Cố Ngôn Phong giống như một tay chơi già đời, mà cô lại giống một đứa trẻ mới lớn thế này?
Càng quá đáng hơn chính là, Cố Ngôn Phong còn duỗi tay ra đỡ cô: "Muốn anh đỡ em lên ghế sô pha ngồi không?"
"Không cần!" Khương Mịch hất tay anh, căm tức nói: "Nhìn qua có vẻ kinh nghiệm của anh phong phú thật đấy!"
"Kinh nghiệm gì?" Cố Ngôn Phong hỏi.
Khương Mịch: "Kịch nghiệm yêu đương chứ còn gì nữa, anh đóng nhiều phim quá rồi còn gì."
Đáy mắt Cố Ngôn Phong không nhịn được tiết ra ý cười: "Không có, em là mối tình đầu của anh."
Anh thật sự không nói dối. Mấy năm nay anh bôn ba vì chuyện của Phí Nhất Nhược, làm gì có thời gian và tinh lực đi yêu đương?
Khương Mịch mạnh mẽ cắn môi, miễn cưỡng khống chế đáy lòng vui vẻ điên cuồng của mình, thấp giọng nói: "Vậy sao anh biết cách theo đuổi người ta quá vậy."
"Chẳng lẽ chưa từng yêu đương thì chưa thấy người khác yêu đương sao?" Cố Ngôn Phong nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nóng bỏng của cô: "Anh đóng nhiều phim cũng không phải là không có ích, nhỉ?"
Khương Mịch bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: "Vậy đợi sau này em đóng phim nhiều thì cũng có kinh nghiệm phong phú hả?"
Cố Ngôn Phong: "… Kinh nghiệm phong phú cũng chỉ có thể dùng để theo đuổi anh, không được theo đuổi người khác."
Khương Mịch: "… Thầy Cố, anh đang ghen sao?"
"Bây giờ chẳng lẽ anh còn không có tư cách ghen?" Cố Ngôn Phong trực tiếp thừa nhận không giấu giếm.
"Cái này không phù hợp với con người của anh nha." Khương Mịch nhanh chóng trốn ra ghế sô pha ngồi xuống: "Các fans của anh đều biết, thầy Cố rất dịu dàng, lãnh đạm."
Cố Ngôn Phong cũng ung dung đi đến sô pha, cúi người nhìn cô: "Từ giờ trở đi, con người của thầy Cố sẽ thay đổi."
Khương Mịch hơi rụt người về phía sau: "Thay đổi thế nào?"
Cố Ngôn Phong kề sát lại, nói bên tai cô: "Trở thành bạn trai của Quả quýt nhỏ nhà chúng ta."
Khương Mịch: ".... Con người thay đổi cơ mà?"
Cố Ngôn Phong: "Thân phận thay đổi."
Khương Mịch: "...."
"Được rồi, em chờ chút, anh đi lấy lễ phục." Cố Ngôn Phong nhìn lỗ tai cô sắp nhỏ ra máu thì cũng không dám trêu chọc quá đáng nữa, xoay người đi về phòng ngủ.
Khương Mịch bóp cái gối ôm, rất muốn thét lên vài tiếng chói tai.
Ngày tháng sau này phải sống như thế nào đây?!!!
"Nhìn xem có thích không?" Cố Ngôn Phong bê một chiếc hộp lớn đến.
"Anh chọn thì chắc chắn sẽ đẹp." Khương Mịch nói.
Đây là một câu đánh giá khách quan, nhưng cô vừa nói ra thì Cố Ngôn Phong đã hôn lên đỉnh đầu cô một cái.
Khương Mịch sửng sốt, sau đó hiểu rằng anh đã coi câu cô vừa nói như lời thổ lộ.
Khương Mịch: "....."
Kệ đi.
"Đi thay thử xem." Cố Ngôn Phong tựa hồ như rất vui vẻ.
Khương Mịch đành phải ôm cái hộp trở về phòng.
Lễ phục Cố Ngôn Phong chuẩn bị cho cô chính là một chiếc váy dài màu hồng, ngực được tạo kiểu, trên cổ áo nạm một vòng lông chim nhung màu trắng, làn váy cũng điểm xuyết vài nhánh lông chim, hỗ trợ cho nhau. Trên mỗi cọng lông vũ đều có đính một viên kim cương nhỏ, phần eo cũng đính một vòng kim cương.
Khương Mịch thay lễ phục xong, đi soi gương mới sửng sốt vài giây.
Kích cỡ của váy vừa vặn, đường may sát người, vừa đáng yêu lại pha nét gợi cảm, không quá xa xỉ hoa lệ nhưng cũng không hề tầm thường đơn giản, mặc vào trông rất có khí chất.
Khương Mịch hít sâu một hơi, sau đó mở cửa phòng ra.
Cố Ngôn Phong đang đứng đợi ở cửa, thấy cô không tìm mình hỗ trợ thì có chút kinh ngạc. Các nữ minh tinh mặc lễ phục chẳng phải vẫn cần người giúp sao?
Bất quá giây tiếp theo, anh không rảnh để miên man suy nghĩ.
Dáng người Khương Mịch thiên về kiểu gầy, có lẽ trong mắt đại chúng thì không đủ gợi cảm, nhưng cô cũng có những ưu thế riêng, ví dụ như chân dài, eo nhỏ...
Phần eo váy được đính một vòng kim cương trông phá lệ bắt mắt, cổ áo đính lông chim, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, cánh tai dài mềm mại so với màu trắng của lông chim còn muốn trắng hơn hai phần.
"Anh thấy hơi hối hận." Cố Ngôn Phong lẩm bẩm nói.
Khương Mịch khẩn trương hỏi: "Xấu lắm à?"
"Đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của anh." Cố Ngôn Phong khẽ nhíu mày: "Vậy nên anh không thích cho người khác nhìn thấy."
Anh nghĩ đến dáng vẻ này của Khương Mịch ngày mai sẽ lên hot search.
Khương Mịch: "....."
Lễ phục và giày đều do Cố Ngôn Phong chuẩn bị, ngay cả hoa tai cũng là hoa tai lông vũ, chỉ cần làm thêm kiểu tóc là ổn.
Cố Ngôn Phong gọi điện thoại cho Trình Song Song, cô ấy nhanh chóng mang theo một nhà tạo mẫu tóc và chuyên viên trang điểm tới nhà.
Tạo kiểu tóc cho Khương Mịch xong, thấy thời gian vẫn còn khá sớm nên bọn họ lại sửa kiểu tóc cho Cố Ngôn Phong.
Cố Ngôn Phong về phòng thay trang phục, là một bộ âu phục màu đen thường quy.
Đương nhiên, Cố Ngôn Phong mặc âu phục thường quy trên người vẫn lộ ra được đôi chân dài cùng bờ vai rộng, đẹp trai đến lóa mắt. Huống chi màu sắc đen trắng này thật sự rất đẹp, rất sang trọng.
Vì thế Khương Mịch mất rất nhiều lần nhìn Cố Ngôn Phong mặc âu phục, mãi không rời mắt được.
"Đêm nay vai chính là em và chú Hạ." Cố Ngôn Phong giải thích với cô: "Vậy nên anh chỉ thích hợp mặc quần áo kiểu này, em đừng chê anh ăn mặc đơn điệu."
Khương Mịch không nói gì, đấy là do anh tự biên tự diễn.
"Nào dám chứ." Khương Mịch cúi đầu cười trộm.
Sau khi lên xe, La Giang đưa cho Cố Ngôn Phong một cái hộp nhỏ.
Khương Mịch tò mò ngó đầu qua.
Cố Ngôn Phong đưa chiếc hộp cho cô: "Em đeo giúp anh."
Khương Mịch mở hộp ra, bên trong là một chiếc trâm cài ngực hình lông chim màu trắng.
Chiếc trâm này rõ ràng là vừa được đặt làm xong, Khương Mịch không cần hỏi cũng biết, cái này được làm sau khi anh chọn váy cho cô. Có ý nghĩa gì, không cần nói cũng tự hiểu.
Trong nháy mắt, gương mặt cô lại bắt đầu nóng lên, may mắn là có lớp trang điểm nên không ai nhìn thấy nó.
Giúp Cố Ngôn Phong đeo trâm cài ngực xong, Khương Mịch lại lén dịch sang bên cạnh, rõ ràng đã mở cửa sổ nhưng không hiểu sao vẫn thấy nóng.
Cố Ngôn Phong thông cảm buổi tối cô còn phải tiếp khách nên cũng không tiếp tục trêu cô.
Hạ Uẩn Dung tổ chức party, đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn đến. Bất quá lần này không phải hoạt động thương nghiệp nên những người Hai Uẩn Dung mời, đa phần Khương Mịch đều biết. Chủ yếu là người bên đoàn phim và <Tiểu tiên nữ>. Nhóm khác chính là các ông chủ ngành sản xuất, một phần là vì muốn sinh nhật của Khương Mịch đủ long trọng, một phần khác là vì lót đường cho cô.
Khi cô đến, buổi tiệc vừa mới được trang trí xong, Hạ Uẩn Dung mặc âu phục màu đen phối hợp với chiếc trâm cài ngực hình quả quýt, đang cẩn thận kiểm tra hậu trường.
"Chú." Khương Mịch cười sáng lạn chạy tới.
Hạ Uẩn Dung mất vài giây mới phản ứng lại, nâng tay lên như muốn ôm cô, nhưng sau đó lại cảm thấy không thích hợp nên rụt tay về: "Hôm nay tiểu tiên nữ đúng là tiểu tiên nữ, quá xinh đẹp."
Khương Mịch chủ động ôm lấy ông, cọ nhẹ vài cái lên vai ông nói: "Chú, tối nay chú đừng uống say nhé, cháu có chuyện cần nói với chú."
Sau sự việc Yến Ninh và Cố An tương nhận, cô và Cố Ngôn Phong ở bên nhau, điều này đã chứng tỏ kết luận trước kia của cô là đúng: Những chuyện tưởng chừng như khó nói, thực ra chỉ cần mở miệng là có thể nói ra dễ dàng. Có một số việc không cần chờ đợi, nghĩ đến là phải làm ngay.
Thế nên cô đã quyết định, chờ party buổi tối nay kết thục, cô sẽ kể chuyện cô thật sự là Quả quýt nói cho Hạ Uẩn Dung nghe.
Trong khoảng thời gian này, Cố Ngôn Phong vì lấy tiền đầu tư nên đã cho Hạ Uẩn Dung xem qua vài kịch bản xuyên việt, cô tin rằng ông nhất định đã chuẩn bị tâm lý.
"Được." Hạ Uẩn Dung không biết mình sẽ nghe được cái gì nên chỉ cười đồng ý, sau đó lại chào hỏi với Cố Ngôn Phong.
Bọn họ hàn huyên vài câu, đi nhìn đồ ăn và đồ uống, sau đó liên tục có khách đến.
Tới trước là người bên đoàn phim <Tiểu tiên nữ>, bọn họ đã hẹn cùng nhau tới, đa phần mọi người đều là người mới nên không khỏi thấy có chút mới lạ, vây quanh Khương Mịch cười đùa một hồi, làm không khí bỗng trở nên náo nhiệt.
"Tiểu tiên nữ của chúng ta hôm nay thật quá xinh đẹp." Các diễn viên bắt đầu tặng quà: "Nhân dịp các ông chủ lớn còn chưa tới, tôi phải tạo cảm giác tồn tại trước, sinh nhật vui vẻ."
Những người còn lại cũng sôi nổi theo, Khương Mịch bỗng nhiên thu về một đống lễ vật, Hạ Uẩn Dung vội vàng kêu người giúp cô đưa nó về phòng.
"Tiểu tiên nữ Mịch Mịch." Trần Thâm Thần chờ mọi người tặng quà xong mới đi ra.
Hôm nay cậu ta cũng mặc âu phục, tuy không long trọng nhưng lại lộ ra chút thành thục của tuổi trẻ, trong thành thục lại mang theo sự ngây ngô, cũng là lần đầu tiên cô thấy con người khác của cậu ta. Quả nhiên có người đại diện chuyên nghiệp dẫn dắt, cậu ta không còn trẻ con như trước nữa.
"Ở trong kịch bản, Lương Kiêu còn chưa kịp tỏ tình với Lê Lạc Lạc." Trần Thâm Thần đỏ mặt nói: "Hôm nay ở đây, tôi sẽ tỏ tình với cậu."
"Oa!"
"Trần Thâm Thần được lắm!"
"Cố lên!"
……
Một đám người ồn ào theo.
Khương Mịch thiếu chút nữa bị đã bị cậu ta dọa chết. Thầy Cố đang ở ngay bên cạnh đó, tiểu từ ngốc tìm chết thì cũng đừng mang cô theo mà.
Cô miễn cưỡng nhịn tâm tình xúc động muốn quay lại nhìn Cố Ngôn Phong, cũng không ngăn cảm Trần Thâm Thần.
Lúc này ngăn cản thì không được, nếu cậu ta thật sự muốn thổ lộ thì cô nghiêm túc từ chối sẽ tốt hơn.
Cố Ngôn Phong ở phía sau cũng không hé răng.
"Tôi biết sau lưng mọi người nói tôi khô khan, đúng thật, tôi rất khờ, thi vào Thanh Điện chẳng qua là do tôi học không giỏi, những tôi cũng chẳng có tài nghệ gì. Có thể thi đậu biểu diễn chuyên nghiệp cũng là ngoài ý muốn, khi được đoàn phim <Tiểu tiên nữ> lựa chọn, tôi như chìm vào trong sương mù, cũng chỉ nghĩ sẽ hoàn thành bộ phim, kiếm chút tiền là được rồi." Trần Thâm Thần hình như đang khẩn trương, nói chuyện cũng dong dài: "Mãi đến khi tôi nhìn thấy cậu diễn, rõ ràng cậu diễn rất khá, còn kết hợp động tác với lời kịch, khi ấy tôi mới thấy hổ thẹn. Thậm chí tôi còn cảm thấy, tôi không xứng để đối diễn với cậu. Sau đó, bỗng nhiên tôi được chọn làm nam chính, mặc dù luôn cố gắng nhưng lại không biết đóng thế nào. May mà cậu vẫn không chê tôi, cho tôi ý kiến, giúp tôi đối diễn, vừa dịu dàng lại kiên nhẫn, không chê tôi ngu... Có lẽ cậu cảm thấy đấy chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức lực, nhưng với tôi mà nói, đó chính là một ngọn lửa giữa đêm đông, là ánh sáng ấm áp."
Quần chúng vây xem đều phì cười, Khương Mịch bắt đầu nghĩ sẵn lời từ chối trong đầu, xem lát nữa từ chối như thế nào mới có thể dứt khoát mà không cứng ngắc.
"Mặc dù tuổi chúng ta không chênh lệch nhiều, nhưng cậu giống như người thầy lớn trong cuộc đời tôi, dẫn tôi đi đến ngọn hải đăng." Trần Thâm Thần ôm hộp quà đi về phía trước, lớn tiếng nói: "Khương Mịch, tôi muốn tỏ tình với cậu, cậu quá ưu tú! Tôi vô cùng sùng bái cậu! Cậu có nhận đồ đệ không? Có thể làm sư phụ tôi không?"
Khương Mịch: "................"
"Trần Thâm Thần! Cậu bị điên à?"
"Cút!"
"Lãng phí vẻ mặt của tôi!"
"Trần Thâm Thần, tôi muốn đánh chết cậu!"
"Ông đây tức quá mà."
……
Quần chúng vây xem còn điên hơn cả Khương Mịch, Trần Thâm Thần vô cùng buồn bã, gian nan lên tiếng: "Đó đều là những lời tự tận đáy lòng của tôi! Tiểu tiên nữ, rốt cuộc cậu có thu nhận tôi làm đồ đệ không?"
Khương Mịch lùi về phía sau mấy bước, đứng bên cạnh Cố Ngôn Phong.
Cố Ngôn Phong liếc mắt nhìn ý cười trên mặt cô, hỏi: "Vui không?"
Khương Mịch nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của anh: "Anh ghen à?"
"Em đoán xem?" Cố Ngôn Phong hỏi lại.
Khương Mịch đắc ý vênh váo: "Thế thì làm sao bây giờ? Bây giờ em cũng không có cách nào dỗ anh được."
"Tại sao lại không dỗ được?" Cố Ngôn Phong nói: "Em chỉ biết dùng cơ thể dỗ người khác thôi sao?"
Khương Mịch rất muốn giơ tay lên che mặt: "Vậy thì phải dỗ như thế nào?"
Cố Ngôn Phong nhìn về phía cửa: "Tự em nghĩ đi, có người tới, anh đi tiếp khách."
Khương Mịch nhìn người tới là Tô Phán thì cũng vội vàng đi theo.
Ánh mắt Tô Phán nhìn lên trang phục của hai người, biết trước kia mình đã đoán đúng, hai người này thật sự yêu đương.
Vì thế Tô Phán rất vui vẻ: "Chúc mừng, chúc mừng."
"Cảm ơn chị Phán Phán." Khương Mịch thấy xung quanh không còn ai khác thì vội vàng kéo cánh tay Tô Phân hỏi: "Chị có thể giúp em chuyện này không?"
Tô Phán khá dễ nói chuyện: "Em nói đi."
"Vừa rồi có người tỏ tình với em, bạn trai em ghen." Khương Mịch nói: "Chị giúp em xem, em nên dỗ anh ấy thế nào bây giờ?"
Tô Phán không ngờ đột nhiên sẽ bị nhét một miệng cẩu lương, xoay người đi thẳng.
Khương Mịch vội vàng kéo tay cô ấy.
"Thôi, chị đi tìm Hạ tổng, cách xa hai người một chút." Tô Phán căm giận đi về phía trước.
Khương Mịch làm mặt quỷ với Cố Ngôn Phong, làm anh không nhịn được cười.
"Anh cười rồi kìa." Khương Mịch lập tức nói: "Anh xem, em dỗ anh cũng không phải chỉ biết dùng chiêu đó. Đúng không, bạn trai?"
Cố Ngôn Phong còn chưa kịp trả lời, Tô Phán đã xoay người, đi thẳng về phía cửa: "Hẹn gặp lại."
Khương Mịch vội vàng đuổi theo: "Chị Phán Phán, em sai rồi...."